Nhưng Chu Bùi Cảnh cũng không chờ được Tạ Trí về.
Thật lâu sau này Tạ Trí cũng không dám nhớ lại đoạn này, bởi vì mỗi một phút, một giây anh nhớ lại đều đang im lặng mà lên án anh sơ suất và vô dụng.
Lúc anh đến Hương Đảo thì nhận được điện thoại của Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên hỏi anh có phải anh có một đĩa trò chơi phiên bản số lượng không, Tạ Trí nói ừ.
Lý Hạo Nhiên liền nói mình đang theo đuổi một em gái, mà em gái đó lại nháo nhào muốn có đĩa trò chơi kia, mà trò đấy đã ra hơn nửa năm, hắn sao tìm được chỗ nào để mua cho cô chứ, đột nhiên nghĩ tới hình như Tạ Trí cũng mua, liền gọi cho anh.
Tạ Trí bảo chờ anh về thì đưa cho hắn, nhưng Lý Hạo Nhiên không muốn: " Đêm nay dù thế nào thì tao cũng phải ngủ với nó, mày để ở đâu, tự tao đi lấy."
" Trên giá sách trong phòng ở trường học, nếu mày vào thì tự mình lấy đi, dù sao mày cũng có chìa." Tạ Trí nhớ trước kia đã đưa một chìa dự phòng cho Lý Hạo Nhiên.
Tạ Trí cúp điện thoại nghĩ tới Chu Bùi Cảnh liền muốn dặn Lý Hạo Nhiên đừng có trêu chọc Chu Bùi Cảnh, nhưng mà gọi qua thì lại tạm thời không gọi được.
Nhưng mà Chu Bùi Cảnh cũng phải muộn mới về, có lẽ không đụng mặt nhau, nghĩ tới đây, Tạ Trí hơi yên tâm một chút.
Bây giờ Tạ Trí tới Hương Đảo là vì anh đã đủ 18 tuổi, dựa theo di chúc mẹ để lại thì sau khi anh trưởng thành có thể kế thừa tài sản của bà, mà bất động sản của bà lại hầu như ở Hương Đảo, luật sư cũng ở Hương Đảo, Tạ Trí liền bay tới đây định chấm dứt hết mọi chuyện rồi thuận tiện thăm ông ngoại một chút.
Tới Hương Đảo rồi làm xong mọi thủ tục điều khoản, Tạ Trí cùng ông ngoại ăn bữa tối, nói rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, trong lúc không hay biết mà về phòng thì cũng hơn 10 giờ.
Chu Bùi Cảnh hẳn là đã ngủ rồi, liền gọi cho Lý Hạo Nhiên, lúc này rất nhanh đã có người nghe, Lý Hạo Nhiên ở bên kia còn đang thở hồng hộc, giọng hơi trầm thấp khàn khàn: " Sao thế?"
Tạ Trí vừa nghe liền biết hắn đang làm hoạt động kia, chán ghét rời điện thoại ra xa một chút: " Hôm nay mày đến, không chạm mặt Chu Bùi Cảnh chứ?"
" Hả? À" Lý Hạo Nhiên đột nhiên cười ái muội " Nhóc con kia à, đụng chứ."
"..." Tạ trí đột nhiên có một dự cảm bất thường, trái tim chợt căng thẳng, truy hỏi: " Mày làm gì cậu ấy?"
" Không gì cả, a đ*t!" Lý Hạo Nhiên đột nhiên kêu một tiếng, bên cạnh hắn hình như có người phát ra một tiếng kêu nhẹ.
" ĐCMM Lý Hạo Nhiên, mày đang làm gì?" Tạ Trí dường như không thể tin vào lỗ tai mình, mười rưỡi đêm anh lại nghe thấy tiếng của Chu Bùi Cảnh trong di động Lý Hạo Nhiên " Mày đang làm gì?"
" Mày khẩn trương cái gì, không chết được" Lý Hạo Nhiên không để trong lòng " Chơi chút thôi mà, tao cũng chẳng làm gì nó."
Tạ Trí sắp điên lên rồi, máu đều xông thẳng lên đầu, trong não dường như có một ngọn lửa bùng cháy, đốt từ đỉnh đầu xuống dạ dày, anh cầm chặt di động, nỗ lực kiềm chế không đập điện thoại.
Anh luôn biết Lý Hạo Nhiên là dạng gì, loại t*ng trùng trên não không có đúng mực, lúc ở Anh đã chơi gái đến thiếu chút nữa thì bị bắt về.
Bản thân Tạ Trí không quá thích thú mấy chuyện này nhưng quan hệ giữa anh và Lý Hạo Nhiên luôn tốt đương nhiên là bênh người của mình, chưa bao giờ cảm thấy anh em của mình như thế thì có gì không tốt.
Thẳng cho đến lúc nghe thấy giọng Chu Bùi Cảnh, anh mới thật sự hận không thể giết chết Lý Hạo Nhiên.
" Ai da, ĐM, nhóc con này hình như đang phát sốt" Đột nhiên Lý Hạo Nhiên ở bên kia luống cuống tay chân " Tao cũng không có làm gì nó mà."
Tạ Trí thở phì phò, cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hình như Lý Hạo Nhiên để điện thoại một bên, một loạt động tĩnh xảy ra mới cầm điện thoại: " Lúc tao vào cửa thì thấy nó vừa tắm ra ngoài, giống như con thỏ con vậy."
Dường như ý thức được Tạ Trí đang khẩn trương, phẫn nộ, giọng Lý Hạo Nhiên yếu hẳn: " Tao thật