Thiếu nữ áo xanh nhìn về phía Kỷ Ninh. Tên Kỷ Ninh này dám nói như vậy sao? Thật là. . .quá bá đạo!
Ở xa xa, đám đông đại yêu Vạn Tượng cũng hơi kinh ngạc, lập tức có đại yêu Vạn Tượng thét lên: "Tên nhãi loài người kia. Giết sạch chúng ta ư? Là ngươi hả?"
"Một tên loài người nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo như vậy."
"Giết hắn."
Một đám đại yêu Vạn Tượng đều nổi giận nhưng cũng không dám tự tiện ra tay. Đại yêu Long Kình ở bên canh giơ tay ra làm toàn bộ đại yêu phải yên tĩnh lại.
Đại yêu Long Kình xem xét kỹ thiếu niên loài người ở trước mắt. Cái cách mà Kỷ Ninh ung dung bình tĩnh như vậy làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc. . .Rốt cuộc thì thiếu niên loài người này có trò gì mà dám tự tin tới mức vậy? Nhưng pháp tướng Vạn Tượng vừa rồi đã cho thấy. . .thiếu niên này đúng chỉ là một Vạn Tượng chân nhân.
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ xẹt qua đầu của đại yêu Vạn Tương, cuối cùng hắn mới nói giọng trầm thấp: "Ta cho các ngươi một cơ hội sống cuối cùng. Bây giờ mau rời đi!"
Hắn có uy danh lớn như vậy, làm sao có thể để mấy câu của Kỷ Ninh dọa bỏ đi được.
"Ha ha. . ." Kỷ Ninh nở nụ cười rồi nhìn về phía Mộc Tử Sóc. "Sư đệ, ngươi nói xem, có phải bọn họ đang tìm đường chết không đấy?"
"Đúng là tự tìm đường chết." Mộc Tử Sóc cũng cười. Hắn đã biết được bài của sư huynh hắn. 'Hám Thần Thuật' kia đã ngang tầm với Nguyên Thần đạo nhân. Lúc trước sáu tên tinh anh Vạn Tượng chân nhân Bắc Hà Trú còn chết hơn phân nửa, mà lại còn có bảo vật hộ thể thì mới có thể sống. Nếu không thì e là đã chết sạch rồi.
Còn những đại yêu Vạn Tượng này thì sao?
Cùng lắm thì chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi.
"Mau mau rời đi, đừng cố mà đâm đầu vào chỗ chết." Xung quanh người Kỷ Ninh có bảy trăm hai mươi chín thanh phi kiếm lơ lửng ngưng tụ ra một thanh ngọc kiếm cũng lơ lửng trước người. Kỷ ninh búng nhẹ ngón tay vào ngọc kiếm. Keng. . .âm thanh giòn vang lên. Hiển nhiên kiếm quang như ngọc kiếm này đã ngưng tụ thành một thanh phi kiếm thật sự.
"Nếu các ngươi không chịu rời đi thì ta chỉ còn cách đại khai sát giới." Kỷ Ninh nói với vẻ lạnh nhạt.
Ở xa xa, con đại yêu Long Kình co rụt con ngươi lại, tia sáng màu tối xanh phát ra mãnh liệt, mức độ hung ác tăng lên tới mức ngút trời. Lúc này hắn quát: "Dùng hết sức giết hai tên loài người kia."
"Ta chờ câu này mãi."
"Giao cho chúng ta."
"Lên."
"Làm thịt hắn."
Chỉ thấy một đám đại yêu Vạn Tượng lập tức hóa từ hình người thành nguyên hình. Hoặc là chim bay, hoặc là thú, hoặc là loài dưới nước. Một đám hoặc là mắt ngọc, hoặc là ba mắt... đều là loài quái thú. Sau khi hóa thành nguyên hình, mỗi con đều tỏa ra yêu khí ngập trời. Theo những tiếng hí gầm, cả đám lao tới giết hai người Kỷ Ninh.
Một màn này làm thiếu nữ áo xanh đứng bên cạnh Kỷ Ninh phải sợ hãi. Nàng nhìn sang phía Kỷ Ninh, vội vàng truyền âm: "Ngươi cố ý dọa hay là thật sự có khả năng vậy? Chín năm trước ngươi còn chưa phải Tiên Thiên. Lúc này mới có chín năm trôi qua. . .Mà những tên kia đều là đại yêu cảnh giới Vạn Tượng đó. Không chắc chắn thì mau trốn đi."
"Con rắn nho nhỏ." Kỷ Ninh cười chế nhạo. "Ngươi cứ xem đi rồi biết."
Kỷ Ninh búng nhẹ lên ngọc kiếm trước người. Nghe thấy tiếng giòn vang thì hắn lập tức cười: "Cũng chỉ là gà đất chó cảnh mà thôi! Sư đệ, ra tay!"
Rầm rầm!
Ngọc kiếm trước người lập tức hóa thành cối xay nước lửa. . .gào thét bay đi như cơn lốc xoáy.
"Được." Trong tay Mộc Tử Sóc cũng bay ra hai đường sáng màu đen. Hai đường sáng liền hóa thành hai con rắn trên không trung, gào thét bay đi.
Vẻ lạnh lẽo hiện lên trên mặt của Kỷ Ninh. Trong thức hải, ánh sáng của 'Hám Thần ấn phù' trước thân thần hồn phình to ra. Lượng lớn thần niệm dùng Hám Thần ấn phù làm trung tâm bay ra. Trong tầm khống chế của Kỷ Ninh, toàn bộ các phương hướng đều bị tràn qua. . .Chỉ thấy thần niệm cuồn cuộn như sóng trào mãnh liệt đổ về phía trước. Tất cả những kẻ xông lên đều bị cơn sóng thần niệm đập vào.
Thần niệm có tốc độ cực nhanh, còn hơn cả phi kiếm, khôi lỗi.
Kiếm quang còn chưa tới mà cơn sóng thần niệm của Kỷ Ninh đã đánh thẳng vào thần hồn của mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng kia.
"Uỳnh! ! !"
Vốn mười lăm con đại yêu Vạn Tượng còn đầy sát ý cùng tự tin, nhưng bất thình lình bị cơn sóng thần niệm vô hình đập vào làm cho từng tên cảm thấy thần hồn của mình như bị một cái chùy sắt nện vào.
"Thế nào mà. . ."
"Cái này. . ."
Sự hoảng sợ vừa hiện lên trong đầu thì mỗi tên đã bị rơi vào trạng thái mơ màng.
Kiếm quang như ngọc kiếm của tầng thứ chín Tiểu Thiên kiếm trận cực kỳ nhẹ nhàng rít gió bay đi. Cắt thẳng qua đầu một tên vượn lông vàng. Con vượn lông vàng kia cũng chẳng thể phản kháng chút nào, để mặc cho kiếm quang cắt. . .Xẹt xẹt. . .kiếm quang dễ dàng cắt từ đầu tới đuôi nó. Cả người thành hai nửa. Rồi kiếm quang lập tức rít gió bay về phía con hồ ly lông trắng. Con hồ ly lông trắng cũng bị cắt qua trong nháy mắt. . .
"Giết." Ở một hướng khác, Mộc Tử Sóc cũng điều khiển hai con rắn đen điên cuồng giết chóc.
Con rắn quật đuôi mạnh một cái là đã đập nát thân thể một con đại yêu Vạn Tượng.
Con rắn quấn đuôi lại một cái liền nghiền nát thân thể một con đại yêu khác.
. . .
Nhanh!
Quá là nhanh!
Tốc độ của kiếm quang nhanh tới mức nào? Khôi lỗi bay lượn nhanh tới mức nào?
Đứng ở chỗ xa xa, đại yêu Long Kinh vốn còn đang bình tĩnh nhìn hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc thi triển ra kiếm quang và khôi lỗi. Về cơ bản là hắn chả thèm để vào mắt những thứ này. Hắn cũng cho rằng mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng dưới trướng sẽ chắc chắn ngăn được. Thậm chí còn có thể chiếm thế trên. "Chỉ sợ không cần ta ra tay hai tên loài người này đã chết rồi."
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu thì hắn liền kinh ngạc nhìn. Đối mặt với kiếm quang và khôi lỗi của hai người Kỷ Ninh, mười lăm tên đại yêu dưới trướng hắn lại không hề phản kháng chút nào. Để mặc cho kiếm quang và khôi lỗi tấn công.
Tuy đây đều là những đại yêu, nhưng nếu không ra tay ngăn cản thì sẽ chẳng có khả năng phòng ngự nào khác. Cho dù là Nguyên Thần đạo nhân cũng còn không dám lấy thân thể ra đỡ một kiếm quang của kiếm tiên đó. Kể cả kiếm tiên này mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân.
"Vù vù!"
Kiếm quang bay múa, khôi lỗi bay múa.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã giết chết chín tên đại yêu. Tất cả những đại yêu đều chỉ một kiếm đã chết. . .chỉ có riêng con rùa mai đen kia là lần đầu chém chỉ được mai ngoài. Lần thứ hai, kiếm quang của Kỷ Ninh như người nấu bếp cắt tiết
trâu, cắt dọc theo khe hở khi trước. Lúc này mới có thể giết chết con rùa mai đen kia.
Sáu tên đại yêu còn lại bị Mộc Tử Sóc dùng khôi lỗi biến thành phấn vụn hết.
Trong thời gian ngắn ngủi, mười lăm tên đại yêu đã bị chém chết!
"Không!" Hai nửa thân thể bị chém của hồ ly lông trắng lại ngưng tụ lại thành hình rồi nó vội vàng chạy trốn.
"Không ngờ là Thần Ma luyện thể?" Kỷ Ninh cười khẽ. "Trốn không thoát đâu."
Thần niêm lại lần thứ hai cuồn cuộn tràn lên người con hồ ly lông trắng. Con hồ ly đang chạy trốn lập tức trở nên ngờ nghệch. Trên không trung, kiếm quang lại rít gió bay tới, dễ dàng cắt qua một đường cực kỳ đẹp mắt. Đồng thời một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa tươi đẹp nở rộ ở đó. Bọc chặt toàn bộ phần thân thể vừa bị chém ra. Rất nhanh, máu thịt của con hồ ly lông trắng đã bị cắt nát. Không bao lâu sau, thần lực ẩn chứa trong máu thịt cũng đã tiêu hao hết. Chết không thể chết hơn.
Mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng. Tất cả đều chết!
"Giết đại yêu Vạn Tượng dễ dàng hơn giết Vạn Tượng chân nhân." Kỷ Ninh lẩm bẩm. "Tất cả đều không có bảo vật hộ thân do bề trên ban cho."
Yên tĩnh!
Toàn bộ vùng hoang vu lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc mỉm cười đầy thoải mái. Nhưng thiếu nữ áo xanh đứng bên cạnh thì lại ngây dại ra: "Mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng đó. Đều là những đại yêu lợi hại đó. Rất nhiều tên là Vạn Tượng trung kỳ, Vạn Tượng hậu kỳ, thậm chí Vạn Tượng viên mãn. Làm sao mà vừa mới đối mặt với tên nhóc Kỷ tộc này là cả đám không phản kháng chút nào, trong nháy mắt bị giết sạch vậy?"
Bởi vì thần niệm của Kỷ Ninh đã tránh nàng ra nên nàng cũng chẳng phát hiện ra sự va chạm của thần niệm.
"Bây giờ mới có chín năm." Thiếu nữ áo xanh nhìn Kỷ Ninh, hơi ngẩn ra. "Ta là Không Thanh Xà. Đi rất nhiều nơi, cũng coi như là có kỳ ngộ liên tục. Thậm chí còn bái yêu tiên. Mà lúc này cũng chỉ Vạn Tượng. Làm sao mà tên nhóc Kỷ tộc. . .vừa rồi giết đại yêu Vạn Tượng như giết gà vậy. Làm sao mà hắn còn mạnh hơn cả ta được?"
Khi xưa, chiến đấu ở Đông Sơn Trạch, hai người bọn họ có thực lực không chênh lệch nhau mấy.
Không Thanh Xà vẫn còn tin là thực lực của mình tăng nhanh hơn nhiều. Nhưng bây giờ thì. . .
. . .
Ở xa xa, đại yêu Long Kình vốn còn đang cực kỳ tức giận. Nhưng rồi cũng cố nén lại mà nhìn chằm chằm về phía hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc ở xa xa, nói với âm thanh trầm thấp: "Không trách tại sao tự tin như vậy. Có cả bí thuật thần niệm. Hơn nữa thần hồn của các ngươi cũng khá mạnh. Trong một lúc mà có thể thi triển bí thuật thần niệm đánh cả mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng."
Kỷ Ninh cười.
Khi mới vào Hắc Bạch Học cung, thần hồn của mình đã tới cấp độ 'thần thức' rồi. Hiện giờ đã qua ba năm, bất kể là tăng cảnh giới lên, rèn luyện kiếm tâm thì mình vẫn ngày ngày quan tưởng 'Nữ Oa đồ' giúp thần hồn tiến bộ. . .Hiện giờ cho dù có so với Nguyên Thần đạo nhân thì thần hồn của Kỷ Ninh vẫn được coi là mạnh. Nên việc một lúc giải quyết mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng có tính là gì?
Áp lực mà mười lăm tên đại yêu Vạn Tượng này mang lại còn không bằng sáu gã Vạn Tượng chân nhân nhóm Bắc Hà Trú nữa là!
Nhưng con đại yêu Long Kình kia. . .
Kỷ Ninh có đủ tự tin đấu với nó. Chạy trốn cũng nắm chắc mười phần. Nhưng nếu đánh bại, thậm chí đánh chết thì Kỷ Ninh lại không nắm chắc mười phần. Dù sao đối phương cũng có thiên phú đặc biệt, lại là Thần Ma luyện thể, có thần thông trong người. Muốn giết nó thật sự là vô cùng khó khăn.
"Mau mau rời đi, ta tha mạng cho ngươi." Kỷ Ninh nhìn đại yêu Long Kình, lạnh nhạt nói.
Trong mắt của đại yêu Long Kình lóe lên sự lạnh lẽo.
Vừa giết xong mười lăm tên đại yêu nên những lời này của Kỷ Ninh còn mang mức đe dọa nhất định.
"Giết được đám đại yêu kia mà đã dọa ta rồi à?" Đại yêu Long Kình nói giọng khàn khàn. "Ta sống ở Bắc Minh Đại Hải. Đi nhiều rồi mới tiến vào vùng Ngục Sơn Đại Hoang Trạch này. . .Đã tung hoành cả vạn năm rồi. Dù là Nguyên Thần đạo nhân thì ta cũng đã gặp không đếm được rồi. Ngươi chỉ là một tên Vạn Tượng chân nhân nho nhỏ mà cũng muốn dọa ta sao. Đúng là nằm mơ!"
Kỷ Ninh nhìn về phía xa xa: "Vậy đừng nói nhỏm nữa. Chết đi."
"Nhận lấy cái chết?"
Đại yêu Long Kình cười ha ha. Tiếng cười như sấm, cuồn cuộn vang vọng trong trăm dặm.
Uỳnh. . .
Chỉ thấy hắn biến mất tại chỗ, cả người hóa thành một luồng sương mù ngập trời rồi ngưng tụ thành một con quái thú khổng lồ. . .Chỉ thấy con quái thú nàu có đầu rồng, thân cá kình. Riêng cái râu rồng đã dài hơn trăm trượng. Cả thân Long Kình dài tới cả ngàn trượng. Sau khi cả người tỏa ra tia sáng màu xanh nhạt. Thân thể của nó lại tiếp tục to lên thành một con quái thú dài ba ngàn trượng.
Con Long Kình khổng lồ cao ba ngàn trượng. Lập tức che kín cả bầu trời lạnh cho mặt đất trở nên tối đen. Khí thế hung ác kia tràn ngập khắp nơi làm lòng người run rất.
Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, thiếu nữ áo xanh cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
"Khổng lồ." Mộc Tử Sóc trợn tròn mắt.
"Tên nhóc Kỷ tộc. Ngươi có thể giải quyết nó được không?" Gương mặt của thiếu nữ áo xanh vốn đã tái nay càng tái hơn.