Mãng Hoang Kỷ

Bức Bách


trước sau

Mười hai tên Đại Yêu Đạo binh hình thành đại trận Hỏa Dực trùng cực lớn, mỗi tên đều muôn phần sợ hãi.

Hỏa Dực trùng do một tên Đại Yêu Nguyên Thần, mười một gã Vạn Tượng Đại Yêu tạo thành... Liên kết bằng đại trận đạo binh, uy năng liên hợp lại rất mạnh, trừ phi địch nhân có thực lực Tán Tiên Địa Tiên, nếu không thì không thể làm gì được bọn chúng. Bọn chúng cũng không để vào mắt tên tiểu tử da thú trên mạn thuyền, nhưng bây giờ thiếu niên da thú này thậm chí chỉ vẻn vẹn đứng đó, cũng không hề động đậy, vậy mà có thể dẫn động uy áp của Đạo, làm cho tất cả bọn chúng đều không có cách nào nhúc nhích!

"Cao thủ nơi nào !"

"Sao, tại sao lại đáng sợ như vậy? Cảnh giới Đạo của hắn cao bao nhiêu?"

Lũ yêu quái này đều bối rối.

Lúc trước bọn chúng còn không để vào mắt tên thiếu niên da thú này, muốn thuận tay chém giết, ai ngờ đụng phải tấm thiết bản lớn chưa từng có.

Phốc! Phốc! Phốc! ... Chỉ thấy trong hư không xuất hiện từng đạo lưu quang, xuyên qua con Hỏa Dực trùng cực lớn, xuyên qua mười hai tên Đại Yêu, bất kể là Nguyên Thần Đại Yêu, hay là Vạn Tượng Đại Yêu, tất cả đều chết ngay lập tức.

Kỷ Ninh đứng ở mạn thuyền nhìn lên mười hai tên Đại Yêu đã chết kia, lắc đầu nở nụ cười.

Giết mười hai tên đại yêu cũng chỉ là nhấc tay, nếu như bọn chúng không nói hai lời hạ sát thủ với hắn, tất nhiên hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình.

Giờ phút này Kỷ Ninh cười rộ lên...

Hắn nghĩ đến năm xưa ở Ngục Sơn Đại Hoang trạch gặp được gã Thần Ma cổ xưa : "Năm đó mình gặp được gã Thần Ma kia, hắn dùng ‘Đạo vực ’ trực tiếp làm cho mọi thứ đều bất động, làm mình không thể động đậy... Mà bây giờ, mình cũng dùng chiêu số đồng dạng, giết tiểu đội Nguyên Thần Đại Yêu lợi hại hơn."

Đạo vực, là nói về việc lĩnh ngộ Đạo, lợi dụng lực lượng của trời đất để tạo thành một khu vực của riêng mình !

Như Đạo chi vực cảnh, Đạo chi Thiên Địa, Đại Đạo vực cảnh... Tuy rằng uy năng không đồng nhất, nhưng trên thực tế đều có thể coi là ‘ Đạo vực ’, về nguyên lý là giống nhau. (*)

Lúc trước Kỷ Ninh ngộ ra ‘ Vũ Thủy Kiếm Vực ’, chính là Đạo chi vực cảnh.

Một tầng đấy, đã là nắm giữ một Đạo nguyên vẹn, khi khả năng khống chế trời đất càng mạnh hơn, được gọi là ‘ Đạo chi Thiên Địa ’.

Đương nhiên đây chỉ là tiểu Đạo!

Còn có ‘ Đại Đạo vực cảnh ’, ‘ Đại Đạo vực cảnh ’ dù sao cũng là Đại Đạo, so với ‘ Đạo chi Thiên Địa ’ mạnh hơn rất nhiều.

Một tầng cao hơn là ‘ Đại Đạo Thiên Địa! ’, lúc đó có thể nắm giữ lực lượng thiên địa lớn hơn rất nhiều khả năng của Kỷ Ninh lúc này. Nếu loại lực lượng thiên địa này xuất ra, chỉ sợ Tán Tiên Địa Tiên cũng không thể động đậy.

Đạo vực, có quan hệ với cảm ngộ.

Cảm ngộ càng cao, thì có thể dẫn động lực lượng thiên địa càng nhiều.

Đại Đạo vực cảnh tăng lên theo cảm ngộ, uy năng sẽ không ngừng gia tăng, cho đến khi đạt tới cấp độ ‘ Đại Đạo Thiên Địa ’.

Hiện nay cảm ngộ kiếm Đạo của Kỷ Ninh, đã đạt tới cấp độ của Bắc Hành Tiên Nhân! So với Thần Ma cổ xưa ở Ngục Sơn Đại Hoang còn mạnh hơn nữa, cho nên chỉ vẻn vẹn dẫn động ‘ Đạo vực ’, có thể chèn ép mười hai tên Đại Yêu kết thành Đạo binh đại trận kia không có chút sức phản kháng nào.

Tất cả đều khôi phục lại như bình thường, nước sông Ác Long giang lại cuồn cuộn chảy mãnh liệt về phía trước, thuyền lớn tiến lên phía trước như cũ.

Trên boong thuyền, đám hoàng tử công chúa Kỳ quốc lại hoảng sợ bất định nhìn Kỷ Ninh.

"Dư nghiệt Kỳ quốc ?" Kỷ Ninh nhàn nhã ngồi xuống, chậm rãi nói. "Đến thời điểm này, còn muốn giấu giếm sao? Ngươi còn nói tên mình là Thạch Phong?"

Hoàng tử Kỳ Như Phong cùng hai công chúa nhìn nhau, ánh mắt của tôi tớ hộ vệ sau lưng nhìn về phía Kỷ Ninh cũng đầy hoảng sợ bất an, đặc biệt là ánh mắt Kỳ Tiểu Vũ lại càng phức tạp, ‘ Bắc Minh Đạo nhân ’ trước mắt này một lòng muốn thu nàng làm đồ đệ, mà vừa rồi thực lực của người gọi là Bắc Minh Đạo nhân này hiển lộ ra quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Đại ca, làm sao bây giờ? Thời điểm đám Hỏa Dực Vệ động thủ, đã nói ra thân phận của chúng ta. Gã Bắc Minh này cũng biết chúng ta là Hoàng tộc Kỳ quốc rồi." Hắc y thiếu nữ vội vàng truyền âm nói.

"Chuyện Kỳ quốc chúng ta bị diệt đã sớm truyền ra, hiện tại gã Bắc Minh chắc chắn biết rõ chúng ta là Hoàng tộc Kỳ quốc may mắn còn sống sót, nói không chừng sẽ ra tay đoạt bảo vật của chúng ta." Thiếu nữ áo tím lo lắng truyền âm. "Chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường, dùng bảo vật, đánh chết hắn."

"Ngu xuẩn, bảo vật còn sót lại của Hoàng tộc Kỳ quốc mặc dù đang ở trong tay ta, thế nhưng ta căn bản không có một điểm nắm chắc đối phó được với tên Bắc Minh này." Hoàng tử Kỳ Như Phong cả giận truyền âm nói. "Hắn chỉ cần bằng vào Đạo vực dẫn động lực lượng Thiên Địa, có thể làm một tiểu đội Hỏa Dực Vệ không thể động đậy. Cảm ngộ Đạo của hắn, ngay cả cực hạn của Địa Tiên Tán Tiên bình thường cũng không bằng. Tuy rằng từ khí tức trên người, có thể cảnh giới của hắn vẫn là Nguyên Thần viên mãn, nhưng thực lực của hắn chắc chắn là cấp độ Địa Tiên Tán Tiên. Cộng thêm việc lúc trước có thể dễ dàng xuất ra trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm, khẳng định hắn cũng có không ít bảo vật lợi hại, chỉ sợ rằng hắn có thực lực của Địa Tiên Tán Tiên cực hạn."

Một người thống lĩnh quốc gia có phạm vi trăm vạn dặm, Hoàng Tử Điện hạ may mắn còn sống sót cuối cùng này cũng có không ít bảo vật.

"Vậy chúng ta phải làm sao ?" Thiếu nữ áo tím luống cuống.

"Đại Na Di Đạo phù của chúng ta cũng chỉ có hai cái, tối đa chỉ có hai người đào tẩu được." Hoàng tử nói. "Hiện tại gã Bắc Minh Đạo nhân này cũng không hiện lên sát cơ, chúng ta vẫn có thể đàm phán với hắn."

"Đúng, đàm phán với hắn." Thiếu nữ áo tím liền nói.

"Không có lựa chọn nào khác." Hắc y thiếu nữ cũng truyền âm nói.

Ánh mắt Kỷ Ninh vẫn nhìn xuống, ba người hoàng tử công chúa kia hiển nhiên đang lặng lẽ nghị luận, thời điểm khi vừa mới lên thuyền bọn họ vẫn có tâm lý ưu thế khi đối mặt với Kỷ Ninh. Cho rằng Kỷ Ninh dù là Nguyên Thần Đạo nhân, nhưng bọn họ ỷ vào bảo vật của Hoàng tộc thì có thể đối phó được với hắn, nhưng biểu lộ vừa rồi của Kỷ Ninh làm cho bọn họ không còn ý nghĩ chống cự nữa rồi.

"Tiền bối." Hoàng tử Kỳ Như Phong cung kính nói, "Chắc rằng khi tiền bối nghe đám Hỏa Dực Vệ kia nói cũng biết, đúng vậy, chúng ta là Hoàng tộc của Kỳ quốc."

Sự tình Kỳ quốc bị diệt, truyền lưu quá rộng.

Chỉ
cần là Tu Tiên giả có chút lợi hại trong phạm vi trăm vạn dặm xung quanh thì đều biết. Tuy Kỷ Ninh đi vào Tinh Châu cũng đã gần nửa tháng, nhưng thực tế hắn lại không biết việc này.

Kỷ Ninh vẫn lạnh nhạt bưng chén uống rượu ở đằng kia.

Kỳ Như Phong sợ hãi tiếp tục nói: "Từ khi Kỳ quốc của ta bị Hỏa Dực Yêu Vương diệt, Hoàng tộc Kỳ quốc chúng ta một mực chạy trốn, đám Hỏa Dực Vệ kia cũng một mực đuổi giết không tha... Cho nên tại hạ không thể không cẩn thận, không thể không nói ra một cái tên giả ‘ Thạch Phong ’, tên của tại hạ là Kỳ Như Phong! Hoàng tử của Kỳ quốc !"

"Hoàng tử?" Kỷ Ninh nhẹ giọng thì thầm, rồi lại tiếp tục nhìn Kỳ Như Phong.

Kỳ Như Phong tiếp tục nói: "Đây là muội muội của tại hạ Kỳ Như Ngọc, đây là tiểu muội Kỳ Như Huệ."

Ánh mắt Kỷ Ninh thoáng nhìn, thiếu nữ áo đen tên là Kỳ Như Ngọc, thiếu nữ áo tím tên là Kỳ Như Huệ.

"Ngươi cũng coi như sáng suốt, không tiếp tục nói dối." Kỷ Ninh vẫn ngồi ở đó. "Nếu như lại nói dối, chỉ sợ ta cũng không rảnh rỗi cùng ngươi nhiều lời, trực tiếp giết ngươi, đoạt bảo vật Hoàng tộc của Kỳ quốc các ngươi."

Ba người Hoàng tử, công chúa đều run sợ.

Kỷ Ninh lạnh nhạt nói: "Ta mong muốn thu Kỳ Tiểu Vũ làm đồ đệ, nên ngươi gật đầu là được rồi. Không nên nói dối ở trước mặt ta, chỉ cần ngươi nói dối, ta đều có thể biết được."

Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, thêm vào việc thần hồn của Kỷ Ninh lại mạnh mẽ phi thường, Kỷ Ninh mới nắm chắc. Nếu như thần hồn của Kỳ Như Phong mạnh thêm chút nữa, chỉ sợ Kỷ Ninh cũng khó có thể phán định.

"Đúng, chỉ cần tại hạ gật đầu, hoàn toàn có thể nhường Kỳ Tiểu Vũ cho tiền bối." Hoàng tử cung kính nói.

"Còn không mau lên ?" Kỷ Ninh nhẹ giọng quát.

Hoàng tử Kỳ Như Phong lại lắc đầu.

"Muốn một trăm kiện Thiên giai thượng phẩm phi kiếm?" Kỷ Ninh nhìn hắn, lạnh nhạt nói. "Có thể cho ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá đáng, ta có thể lấy tính mạng các ngươi dễ như trở bàn tay."

"Tại hạ không cần phi kiếm." Hoàng tử Kỳ Như Phong nhìn Kỷ Ninh. "Tại hạ chỉ muốn tiền bối che chở cho Hoàng tộc chúng ta trăm năm! Chỉ cần tiền bối đáp ứng sẽ che chở trăm năm, tại hạ lập tức để cho Kỳ Tiểu Vũ bái sư, hơn nữa... Sau trăm năm, tại hạ tuyệt đối sẽ không gây trở ngại chút nào, tiền bối muốn đi thì đi!"

Sắc mặt của Kỷ Ninh trầm xuống, trong mắt có hàn quang: "Muốn chết!"

"Ha ha ha..."

Kỳ Như Phong lại hặc hặc nở một nụ cười điên cuồng : "Muốn chết? Đúng, tại hạ muốn chết. Tiền bối, người căn bản không biết tại hạ cùng hai vị muội muội đáng thương tới mức nào, từ khi Kỳ quốc bị diệt, mấy chục năm qua, chúng ta một mực bị đuổi giết. Ngày ngày chúng ta đều hoảng sợ, không cách nào an tâm, từng tộc nhân đã chết, từng trưởng bối đã chết, từng huynh đệ tỷ muội đã chết, lúc trước Hoàng tộc chạy trốn có rất nhiều rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta. Thậm chí ta là nam nhân duy nhất còn sót lại của Hoàng tộc."

"Ha ha ha ha, đã đủ rồi, thật sự đã đủ rồi. Tiểu muội cũng đã chịu không được áp nữa, thậm chí muốn cùng lũ Hỏa Dực Vệ kia đồng quy vu tận. Như Ngọc tuy một mực chưa nói, nhưng ta cũng biết, nàng cũng đã mệt mỏi rồi."

"Thực sự, ta lại càng mệt mỏi!"

Kỳ Như Phong nhìn Kỷ Ninh, tròng mắt có ngấn lệ : "Ta là nam đinh duy nhất, bây giờ Hoàng tộc chỉ còn lại ba người chúng ta, ta là một Vạn Tượng chân nhân, người có thực lực mạnh nhất. Tất cả mọi gánh nặng đều một mình ta chống đỡ. Phục quốc báo thù, hết thảy mọi gánh nặng đều đặt ở trên người một mình ta, ta sớm đã chịu đủ rồi, đã đủ rồi. Người nói ta muốn chết cũng được, điên cuồng cũng được. Điều kiện của ta chỉ là như vậy, người che chở cho chúng ta trăm năm, ta sẽ đưa Kỳ Tiểu Vũ làm đồ đệ của tiền bối."

"Kỳ Tiểu Vũ là người có đại công đức, công đức kim quang rộng trọn vẹn ba trăm trượng, trưởng bối trong tộc ta khi phát hiện nàng thì kinh hỉ vô cùng, cho rằng Kỳ Tiểu Vũ có thể trấn số mệnh của Hoàng tộc chúng ta.”

"Ta sẽ không dễ dàng để cho Kỳ Tiểu Vũ đi..."

"Hoặc là, sẽ chết dưới tay tiền bối, để cho ba huynh muội chúng ta đoàn tụ cùng phụ thân mẫu thân và rất nhiều đồng tộc. Hoặc là, tiền bối che chở chúng ta trăm năm."

Kỳ Như Phong giàn giụa nước mắt, nhưng âm thanh lại vô cùng kiên quyết.

Hắn đánh bạc rồi.

Dùng sinh mệnh đánh bạc, hắn cũng mệt mỏi rồi, hắn không muốn cứ phải trốn nay đây mai đó nữa. Hắn nhìn ra thực lực của Kỷ Ninh, có Kỷ Ninh như có một pho tượng thần hộ mệnh. Như vậy hy vọng bảo vệ tính mạng của bọn họ có thể nhiều hơn một chút.

"Đại ca." Thiếu nữ áo đen cũng giàn giụa nước mắt.

"Đại ca, không cần phải van xin hắn, cùng lắm thì chết là xong." Thiếu nữ áo tím cắn răng nói, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Kỷ Ninh nhíu mày.

Khó rồi!

Không ngờ mấy người Hoàng tộc Kỳ quốc còn sót lại đã tuyệt vọng đến mức không còn lối thoát, vốn tưởng rằng hơi gây chút sức ép là được. Bây giờ đối phương lại lựa chọn đánh bạc rồi!

Trăm năm?

Làm sao có thể, mình ở núi Phương Thốn mới chỉ hơn ba mươi năm, hơn nữa mình và Dư Vi từng có ước định, còn phải quay về Đại Hạ thế giới sớm một chút. Làm sao có thể trì hoãn ở đây trên trăm năm?

******

ND : (*)Trong truyện, “Đạo” được chia làm mấy cảnh giới, trong đó từ thấp lên cao có : ... Đạo chi vực cảnh, Đạo chi Thiên Địa, Đại Đạo vực cảnh, Đại Đạo Thiên Địa.... Hai cái đầu trở về trước là tiểu Đạo, hai cái trở về sau là đại Đạo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện