Mãng Hoang Kỷ

La Hầu Cung


trước sau

Thân thể Kỷ Ninh nhoáng một cái đã biến thành Ba Đầu Sáu Tay, trong tay nắm chặt Thiên Ngưu kiếm, Lê Thiên kiếm, ... tổng cộng là sáu thanh phi kiếm Tiên giai cực phẩm.

Đối mặt với khu vực cấm chế thứ ba này, Kỷ Ninh cũng không dám chủ quan chút nào. Sau khi chuẩn bị xong xuôi liền nhấc chân bước vào đến khi khoảng cách tới thi thể Thần Ma rút ngắn lại chỉ còn mười trượng, cũng chính thức tiến vào phạm vi của khu vực cấm chế thứ ba.

"Oanh ..."

"Ninh nhi, ăn nhiều một chút."

Một đại sảnh vô cùng quen thuộc, ngọn nến to bằng cánh tay trẻ con đang cháy bập bùng, em bé Kỷ Ninh đang ngồi trước một cái bàn dài, trước mặt để bình nước, còn có đồ ăn, bánh nướng.

"Chuyện này ..." Em bé Kỷ Ninh nhìn về phía đối diện.

Phía đối diện có một nử tử đang ngồi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương, nhìn hắn, nói: "Nhìn cái gì, còn không mau ăn đi."

Kỷ Ninh quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Quả nhiên, cha Kỷ Nhất Xuyên trẻ tuổi đang ngồi ở kia, chỉ là nhíu mày thoáng nhìn Kỷ Ninh, nghiêm nghị quát: "Nhìn cái gì vậy? Lúc ăn đừng phân tâm."

"Vâng, thưa cha." Bỗng nhiên nước mắt lăn dài trên má Kỷ Ninh, sau đó hắn liền cúi đầu xuống cầm lấy bánh nướng cắn từng miếng một.

...

Bên trong sơn cốc.

Thiếu niên mặc áo đen khoanh chân ngồi trong góc của vách núi, nhìn chăm chú về phía Kỷ Ninh đang ở trong khu vực mười trượng quanh thi thể Thần Ma, lắc đầu nói: "Khu vực cấm chế thứ ba há có thể dễ dàng thông qua như vậy? Thử thách ở đó chính là điểm yếu nhất trong tâm linh mỗi người, mặc kệ thân thể của ngươi mạnh mẽ cỡ nào, thần lực của ngươi sung mãn cỡ nào, kiếm pháp cao ra sao, tất cả đều vô dụng thôi."

...

Em bé Kỷ Ninh ở cùng cha mẹ không biết ngày tháng, rất thoải mái.

Từng ngày qua đi, em bé Kỷ Ninh cũng học tập bộ pháp, kiếm pháp.

Vào một ngày nọ, trong đêm tối.

Em bé Kỷ Ninh tới bên ngoài cửa phòng của cha mẹ, bên ngoài có một nữ tỳ đang ngủ gật, nữ tỳ thấy Kỷ Ninh đi tới, hết sức kinh ngạc nhưng cũng không ngăn lại, em bé Kỷ Ninh gõ gõ trên cửa phòng.

"Két ..." Cửa phòng mở ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện 5zz chấm c.o.m

Kỷ Nhất Xuyên mặc một bộ quần áo làm bằng da thú mở cửa ra, nhìn thấy con trai liền nhíu mày lạnh lùng nói: "Muộn thế này mà không ngủ đi, còn tới đây làm gì?"

Đúng lúc này, mẹ Úy Trì Tuyết cũng đã rời giường đi tới, mỉm cười xoa lên đầu em bé Kỷ Ninh: "Mau đi ngủ đi, đêm đã khuya rồi."

"Cha, mẹ." Em bé Kỷ Ninh bỗng nhiên nói.

"Ừ!" Kỷ Nhất Xuyên, Úy Trì Tuyết đều nhìn con trai.

"Con muốn ôm hai người một lát." Em bé Kỷ Ninh nói.

Kỷ Nhất Xuyên nghi hoặc, song Úy Trì Tuyết lại nở nụ cười: "Đứa nhỏ này." Sau đó liền trực tiếp ôm Kỷ Ninh vào lòng.

Được mẹ ôm, Kỷ Ninh cũng đưa tay ra ôm chặt lấy mẹ, tay kia cũng giơ ra để ôm cha.

"Cha." Em bé Kỷ Ninh nhìn cha.

"Con thực sự là ..." Kỷ Nhất Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng vẫn nhích lại gần để cho Kỷ Ninh ôm lấy.

Một tay ôm cha, một tay ôm mẹ.

Kỷ Ninh dựa vào cha mẹ, ngửi mùi cơ thể của cha mẹ rồi nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, khẽ nói: "Ta thật sự muốn tiếp tục như thế này, nhưng trí nhớ của ta càng ngày càng mơ hồ."

"Ninh nhi?" Úy Trì Tuyết nhìn về phía Kỷ Ninh, Kỷ Nhất Xuyên cũng nhìn về phía Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, nước mắt nhòe cả hai mắt, cứ như vậy nhìn cha mẹ.

"Tỉnh lại!"

"Tỉnh lại!"

"Tỉnh lại!"

Kỷ Ninh không cam lòng gào thét, tiếng hô vang vọng thế giới ảo cảnh, thế giới ảo cảnh lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ, tất cả bắt đầu tan biến.

******

Rất nhiều thế giới ảo cảnh, tham, luyến, si, ma ... Các loại dục vọng động tới chỗ mềm yếu nhất của tâm linh mỗi người.

"Làm sao có thể?"

Thiếu niên mặc áo đen trong sơn cốc kia kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, bước đầu tiên của Kỷ Ninh vào khu vực cấm chế thứ ba kéo dài hơn nửa canh giờ, nhưng mỗi một bước sau đó chỉ hết thời gian chưa đến một chung trà, từng bước một tiến lên, mỗi một bước là một loại ảo cảnh khác nhau, cho đến tận bước cuối cùng, tất cả ảo cảnh đều tiêu tán.

Thiếu niên mặc áo đen mỉm cười, nhẹ giọng thở dài: "Hóa ra là hắn." Ngay sau đó thiếu niên áo đen như tan biến vào hư không, biến mất không thấy bóng dáng.

Kỷ Ninh tới bên cạnh thi thể Thần Ma, lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh lại.

Trước mặt hắn là một thi thể Thần Ma cổ xưa khổng lồ, Kỷ Ninh nhìn bộ áo giáp bị tổn hại trên người Thần Ma, cùng với một cây cung lớn màu đen bị đứt dây, còn có hai mũi tên màu đỏ lửa kia nữa.

"Sư phụ, cám ơn người."

Ánh mắt của Kỷ Ninh mơ màng, thì thào nói: "Năm tháng trong thế giới ảo cảnh kia tuy ngắn ngủi, song lại là ngày tháng vui sướng nhất sau khi ta rời khỏi Yên Sơn, còn làm cho ta vui vẻ hơn so với việc thu được pháp bảo mà Thần Ma này để lại."

Kỷ Ninh hiểu rõ.

Ba khu vực cấm chế này chính là do Bồ Đề lão tổ lưu lại. Phải biết rằng thời điểm Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới bị nghiền nát, có một số mảnh vỡ đã được Bồ Đề lão tổ dịch chuyển đến Tà Nguyệt Đại thế giới, những cấm chế này đương nhiên là do Bồ Đề lão tổ tự mình đặt ra. Về phần môn hạ đệ tử nào có thể đạt được bảo vật lưu lại từ Thượng Cổ thế giới, toàn bộ đều phụ thuộc vào cơ duyên.

"Nhóc con." Bỗng nhiên trên cây cung lớn màu đen kia hiện lên một hình bóng một thiếu niên mặc áo đen, đắc ý nói: "Không đoán được hả!"

"Ngươi là ..." Kỷ Ninh kinh ngạc. "Linh hồn pháp bảo?"

"Đương nhiên! Trước đó ta nói mình là Thiên Tiên, thuần túy là đang trêu đùa ngươi thôi, không ngờ ngươi lại có thể vượt qua khu vực cấm chế thứ ba. Dựa theo lời nói lúc trước của Bồ Đề lão tổ, người có thể xông qua khu vực cấm chế thứ ba này, đạo tâm nhất định cực kỳ cao minh." Thiếu niên mặc áo đen cảm khái nói. "Ngươi mặc dù vẫn chưa Độ Kiếp trở thành Thiên Tiên, nhưng quả đúng là thiên tài."

Kỷ Ninh cười cười.

"Hình như ngươi không hưng phấn cho lắm?" Thiếu niên mặc áo đen khoanh chân ngồi bên trên cây cung lớn, kinh ngạc nói: "Hay là ngươi không biết thân phận của ta? Ta cho ngươi biết, ta là một trong mười cung thần xếp hạng đầu của Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới, chính là Tiên Thiên Linh Bảo thượng phẩm."

"Tiên Thiên Linh Bảo? Lợi hại." Kỷ Ninh cười tán dương.

"Nhưng ta không cảm thấy ngươi kích động gì cả?" Thiếu niên mặc áo đen nhíu mày.

"Bởi vì vừa rồi ta đã có được một thứ quý giá hơn nhiều lắm." Kỷ Ninh cười cười. "Ngươi giới thiệu một chút về ngươi đi, còn cả vị Thần Ma cổ xưa này nữa."

Thiếu niên mặc áo đen gật đầu nói" "Trong Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới, đám Đại Năng Giả bọn họ chém giết một vị nhân vật cực kỳ đáng sợ tên là 'La Hầu', sau đó lợi dụng bộ phận tài liệu bên trong thi thể La Hầu, công thêm vô số tài liệu quý hiếm, cuối cùng luyện
chế thành một Linh Bảo Thuần Dương cực phẩm, đó chính là ta, cũng vì thế mà ta được gọi là 'La Hầu cung'. Trải qua năm tháng dài dằng dặc sau khi ta được luyện chế thành, linh tính càng ngày càng mạnh hơn, dần dần đột phá trở thành Tiên Thiên Linh Bảo. Ta vừa đột phá đã trực tiếp là Tiên Thiên Linh Bảo thượng phẩm."

"A!" Kỷ Ninh gật đầu.

"A cái gì mà a! Ta đường đường là một trong mười cung thần Thượng Cổ đứng đầu, đương nhiên "Hậu Nghệ Cung" tuyệt đối xếp thứ nhất, nhưng những kẻ khác như Càn Khôn cung, Huyền Minh cung ... bọn chúng chỉ xếp ngang hàng với ta mà thôi." Thiếu niên mặc áo đen kiêu ngạo nói. "Thậm chí một trường hạo kiếp năm đó, tất cả những pháp bảo Thuần Dương trên người chủ nhân của ta đều bị tổn hại, ngay cả linh hồn pháp bảo cũng tan biến, cũng chỉ còn lại có ta là vẫn còn linh tính."

Kỷ Ninh cười dài, nói: "Nhưng dây cung của ngươi đứt mất rồi."

"Dây cung bị đứt ... Ngươi giúp ta làm một dây cung mới không phải là giải quyết xong rồi hả?" Thiếu niên mặc áo đen lắc đầu nói. "Phải biết rằng 'cung thần' bậc này như ta quan trọng nhất chính là thân cung, thân cung có thể mang theo rất nhiều uy năng. Đương nhiên dây cung cũng rất quan trong, sau này ta sẽ chỉ cho ngươi chọn dây cung như thế nào, luyện chế dây cung dạng gì."

"Ừ." Kỷ Ninh hỏi: "Thế bây giờ ta luyện hóa ngươi như thế nào?"

"Ngươi cứ trực tiếp dùng Nguyên lực luyện hóa, ta sẽ giúp ngươi một tay." Thiếu niên mặc áo đen nói. "Ta đã ở đây chờ đợi vô tận năm tháng, đã chán đến tận cổ rồi này."

"Được."

Lúc này Kỷ Ninh bắt đầu luyện hóa.

Bình thường các loại pháp bảo Địa giai, Tiên giai, Thuần Dương đều có yêu cầu đối với Nguyên lực. Ví dụ như pháp bảo Tiên giai, ít nhất cảnh giới Phản Hư mới có năng lực luyện hóa, pháp bảo Thuần Dương thấp nhất phải là Thiên Tiên mới có năng lực luyện hóa.

Mà Tiên Thiên Linh Bảo đoạt tạo hóa của Thiên Địa, thần bí vô cùng. Nếu Tiên Thiên Linh Bảo chủ động đồng ý thì ngay cả một phàm nhân cũng có thề sử dụng!

Nếu không đồng ý ... ngay cả Thiên Tiên cũng không cách nào luyện hóa, Thuần Dương Chân Tiên có lẽ có thể cưỡng ép luyện hóa được, nhưng nếu Tiên Thiên Linh Bảo tận lực ngăn cản, luyện hóa sẽ hết sức khó khăn, nhất định phải làm liền một mạch. Nếu đang trong thời gian luyện hóa mà gián đoạn, sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phải luyện hóa lại từ đầu.

Vì vậy nên luyện hóa Tiên Thiên Linh Bảo vẫn rất phiền phức. May mắn La Hầu cung này cảm thấy Kỷ Ninh cũng không tệ, Kỷ Ninh đã vượt qua khu vực cấm chế thứ ba đã có được sự thừa nhận của nó.

...

Một lát sau, Kỷ Ninh đã luyện hóa thành công.

Cầm La Hầu cung trong tay, Kỷ Ninh cảm giác được từ bên trong truyền đến từng đợt lực lượng vô tận, đó là một loại lực lượng tà dị, đồng thời mang theo cả chấn động của Thủy thuộc tính, vô tận thâm trầm, vô tận mạnh mẽ.

"Thu." Kỷ Ninh vung tay lên, trực tiếp thu lại thi thể Thần Ma bên cạnh.

Lập tức toàn bộ trận pháp cấm chế cổ xưa bên trong Cừ Nha sơn mạch bắt đầu tự động tan biến, vốn là thần thức không thể dò xét, giờ phút này đã có thể dò xét được rồi.

Thần thức của Kỷ Ninh quét qua, lập tức phát hiện Kim Mao Bi Yêu Vương và Vô Nhai Thiên Tiên kia đang ở ngoài sơn cốc.

"Cũng nên trở về thôi." Lúc này Kỷ Ninh phóng lên trời, thi triển Không Gian Na Di, theo những gợn sóng không gian mà biến mất trong không trung.

"Thần thức?"

Kim Mao Bi Yêu Vương, Vô Nhai Thiên Tiên đều khẽ giật mình, khu vực bảo tàng này không thể dùng được thần thức, nhưng vừa rồi bọn hắn đã cảm ứng được thần thức rồi.

"Cấm chế biến mất."

"Khu vực cấm chế Lôi Điện cũng biến mất." Hai người bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra, thậm chí bọn hắn cũng phát hiện được chấn động đáng sợ khiến cho tim bọn hắn đập nhanh kia cũng đã biến mất. Đợi đến khi bọn hắn xông vào bên trong thung lũng, bên trong thung lũng đã sớm không còn vật gì nữa rồi.

Toàn bộ Cừ Nha sơn mạch đã trở thành một sơn mạch bình thường, mặc dù còn vài chỗ khác thường, nhưng chỉ với từng ấy cũng chẳng tính là gì.

"Bảo vật chắc đã bị Bắc Minh sư thúc lấy đi rồi." Vô Nhai lão tổ hiểu rõ.

******

Kỷ Ninh về tới núi Phương Thốn.

Hắn nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền đi tới khu rừng bên trong núi Phương Thốn, trong tay cầm một cây cung lớn màu tím, cây cung lớn màu tím này chính là một pháp bảo Thiên giai.

"Thử thách của Hậu Nghệ tiễn thuật quả thực không dễ dàng chút nào."

Kỷ Ninh vừa nghĩ tới nội dung của thử thách ghi trên bản tóm lược Hậu Nghệ tiễn thuật, hắn đã cảm thấy đau đầu rồi.

Quá khó khăn.

Là một thử thách khó khăn nhất bên trong Tam Giới cung.

"Tiểu sư đệ." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên ngăm đen đang cầm rìu, mặc giầy rơm, áo vải, đội mũ rơm đang từ phía xa đi lại vừa đi vừa cười.

"Đại sư huynh." Kỷ Ninh đáp lễ, núi Phương Thốn này quá lớn, lần này luyện mũi tên cần một không gian lớn, cho nên hắn mới đi ra khỏi động phủ Tà Nguyệt Tam Tinh Động, đi vào trong rừng, không ngờ lại gặp được Đại sư huynh.

"Sao sư đệ lại tới đây?" Tiều phu hỏi.

"Đệ đến đây luyện tiễn thuật." Kỷ Ninh đáp.

"Ồ?" Tiều phu nhìn cây cung lớn trong tay Kỷ Ninh, hỏi: "Hậu Nghệ tiễn thuật hả?"

"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu. "Đây mới chỉ là thử thách của Hậu Nghệ tiễn thuật kia."

"Thử thách này cũng không dễ dàng hả! Haha, sư đệ luyện tập cho tốt đi." Tiều phu cười gật đầu, sau đó liền nhấc rìu lên, đủng đỉnh bước đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện