Mãng Hoang Kỷ

Vì Bộ Lạc


trước sau



Tại kẽ nứt ở ngã tư đường, lão bà bà đầu bạc Tuyết Cô nói: “ Công tử Kỷ Ninh, tội của Giang Hòa phạm phải là tội chết. Nhưng nó là kẻ trẻ người non dạ, thỉnh xin công tử có thể tha cho hắn một mạng.”

Dù là chiến tranh giữa các bộ lạc thì vẫn có thể dùng tài vật để đổi lấy tính mạng của những nhân vật lớn bị bắt giữ làm tù binh.

Khuôn mặt lạnh như băng của Kỷ Ninh liếc nhìn nàng, không nói một lời.

Đôi lông mày Tuyết Cô nhăn lại thật sâu. Nàng biết, công tử Kỷ Ninh này muốn giết Giang Hòa là điều chắc chắn rồi.

“Sao lại thế này?”

“Tại sao cửa thành lại đổ sụp như thế?”

“Bộ lạc Giang Biên đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhìn xem. Người thiếu niên kia bị một đám Hắc Giáp Vệ vây quanh. Chắc là đại nhân vật của Kỷ tộc.”

Một vài người đến thành Giang Biên mua bán hàng hóa cùng với tộc nhân bộ lạc Giang Biên nhanh chóng tụ tập tại đây.

Tuyết Cô thấy tình cảnh như thế, lớn tiếng quát:

“ Để cho những người không có liên quan lăn ra xa cho ta.”

“Dạ.”

Những tên giáp vệ bộ lạc Giang Biên liền tuân mệnh, bắt đầu đem ngoại tộc nhân cùng tộc nhân đuổi ra xa, cấm không được tới gần.

“Tránh ra!”

“Tránh ra…”

Chỉ thấy đội ngũ giáp vệ từ đằng xa nhanh chóng chạy tới chỗ này, một đám giương cung nỏ cùng vũ khí hạng nặng. Những tên dẫn đầu đều là đại nhân vật nòng cốt của bộ lạc Giang Biên. Hiển nhiên khi nghe được âm thanh lớn phát ra thì đều đoán là thế lực đối địch tới, cho nên đều mang theo nhân mã vội chạy tới.

“Tuyết mỗ mỗ.”

Một lão già tóc trắng dẫn theo đội ngũ vọt tới, nhìn thấy Tuyết Cô vội vàng cung kính.

Tuyết Cô chỉ đưa mắt nhìn một cái.

Từng đội vệ binh hướng tới, lúc này gần như toàn bộ đại nhân vật nòng cốt của bộ lạc Giang Biên đã tụ tập tại đây.

“ Vù.” Một bóng đen cũng nhanh chóng vọt tới, mãi cho tới lúc đến gần thì đội ngũ vệ binh mới phát hiện. Bọn chúng muốn ngăn cản bóng đen này, nhưng khi bóng đen dừng lại, bọn hắn chợt giật mình:

“Tộc trưởng!”

Giang Tam Tứ vẻ mặt lạnh lùng, mang theo một người trẻ tuổi tuấn mỹ trực tiếp xuyên qua đám người. Các vị chức sắc trong gia tộc nhìn thấy Giang Hòa thì đều lộ vẻ nghi hoặc. Giang Hòa chính là con ruột của Giang Tam Tứ, được Giang Tam Tứ vô cùng coi trọng. Giang Hòa trong tộc cũng không đứng dưới mười người, tại sao lại bị tộc trưởng xách qua như một con chó thế này?

“Rầm…”

Giang Tam Tứ trực tiếp ném ra như ném hòn gạch.

Giang Hòa bị ném xuống đất làm vỡ vụn một mảng đá trên mặt đất, mặt mày thâm tím máu me be bét, trên người đầy bụi bặm. Hắn ngẩng đầu nhìn về bốn phía, rất nhanh dừng lại chỗ thiếu niên mặc da thú được đám Hắc Giáp Vệ vây quanh.

“Công tử Kỷ Ninh. Người đã được mang tới.”

Giang Tam Tứ cùng Tuyết Cô đứng chung một chỗ.

“Hắn chính là Giang Hòa?”

Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Giang Hòa, không khỏi nghĩ tới Xuân Thảo đáng thương. Trong nội tâm hắn lúc này bừng bừng lửa giận.

Giang Hòa có thể cảm giác được người thiếu niên này rất có quyền thế. Ở trước mặt hắn… Ngay cả tộc trưởng, Tuyết mỗ mỗ đều phải cúi đầu.

“Giang Hòa ra mắt công tử.” Giang Hòa cung kính nói.

“Giang Hòa… Giang Hòa…”

Kỷ Ninh khẽ rít lên, ánh mắt giống như dao găm sắc bén cắm thẳng vào người trẻ tuổi ở trước mặt:

“Ngươi có biết tại sao ta tới tìm ngươi không?”

Thanh âm của Kỷ Ninh rất nhẹ.

Nhưng đến bên tai Giang Hòa lại làm cho hắn phát lạnh. Hắn có thể cảm nhận được trong âm thanh Kỷ Ninh ẩn chứa sát ý ngập trời.

“Không biết.”Giang Hòa nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh:

“Công tử Kỷ Ninh muốn giết ta?”

“Đúng vậy.” Kỷ Ninh gật đầu.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Giang Tam Tứ, Tuyết Cô cũng chỉ im lặng đứng nhìn, toàn bộ các vị cốt cán ở bộ lạc Giang Biên cũng chỉ một bên đứng nhìn. Bọn chúng đều nhìn ra… Công tử Kỷ Ninh này có được quyền uy ngập trời, ngay cả tộc trưởng cũng chỉ có thể khuất phục. Ngay cả việc giết chết Giang Hòa, bọn chúng cũng chỉ có thể yên lặng than thở… Giang Hòa, một người có tiền đồ vô hạn, hôm nay nhất định phải chết!

“Công tử Kỷ Ninh muốn ta chết, ta không thể không chết.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Hòa không có… không có chút nào sợ hãi. Hắn nhìn Kỷ Ninh.

“Chỉ là không biết tại sao công tử lại phải giết ta?”

“Vì sao giết ngươi?” Kỷ Ninh nhìn nhìn hắn.



Trong tay Kỷ Ninh chợt xuất hiện Bắc Minh kiếm. Kiếm quang chợt lóe, trực tiếp đâm vào trên người Giang Hòa. Tuy trước áp lực rất lớn, nhưng Giang Hòa không chút né tránh. Giang Tam Tứ, Tuyết Cô bên cạnh cũng chỉ bình tĩnh nhìn. Cho dù Kỷ Ninh một kiếm giết chết Giang Hòa, bọn họ cũng không nói một lời.

“ Phụt… Phụt..” Trên người Giang Hòa xuất hiện sáu viết kiếm, máu tươi tràn ra ngoài. Những chỗ bị kiếm đâm chỉ là bả vai, chân cùng một số chỗ không yếu hại.

“Đây là…” Giang Hòa trừng to mắt:

“Nàng, nàng là người của ngươi…”

“Hiểu chưa?” Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn thi triển kiếm pháp đâm ra sáu phát, chính là kiếm pháp của Xuân Thảo. Mà lúc trước Giang Hòa hạ lệnh cho tôi tớ đến bắt Xuân Thảo, nàng sử dụng bộ kiếm pháp đó đánh cho đám tôi tớ của hắn cúp đuôi chạy hết.

“Một nữ nhân, công tử Kỷ Ninh, ngươi vì một nữ nhân mà muốn giết ta? Nữ nhân chỉ là tài vật hàng hóa mà thôi.”

Giang Hòa không cam lòng kêu lên:

“Ta nguyện hiến cho công tử mười, trăm nữ nhân. Huống chi nàng chỉ là một nô lệ. Ta nguyện làm hết thảy, chỉ cầu cho công tử bỏ qua cho ta một mạng.”

“Ở trong mắt ta, ngay cả sợi tóc của nàng ngươi cũng không bằng.” Kỷ Ninh lạnh lùng nói.

Sắc mặt Giang Hòa lập tức xanh mét, hắn lấy ra một thanh đoản đao, trầm giọng nói:

“Công tử Kỷ Ninh, Giang Hòa đắc tội với công tử, đáng tội chết. Không cần phải ô uế đôi tay của công tử, Giang Hòa tự kết liễu mình.”

Nói xong, liền một đao hướng trái tim mình đâm tới.

“ Keng!”

Một đường kiếm lóe lên đánh vào đoản đao, đem đoản đao đánh bay.

“Ngươi tưởng là có thể chết nhẹ nhàng như vậy ư?” Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Giang Hòa:

“Nàng chết phải chịu đau khổ cùng nhục nhã thế nào? Ta sao có thể để cho ngươi dễ dàng chết như thế được?”

Giang Hòa cắn răng nhìn Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh quát:

“Mạc Ô.”

“Công tử.” Mạc Ô nhanh chóng tiến lên.

“Bộc hình.” Kỷ Ninh lạnh lùng nói:

“Lập tức treo hắn ở trên đầu thành bộ lạc Giang Biên.”

Sắc mặt Giang Hòa tái nhợt.

Bộc hình, chính là đem người trói chặt chân tay sau đó treo lên, không cho ăn uống cứ vậy phơi nắng. Mà lúc trước Giang Hòa còn bị Kỷ Ninh tặng cho sáu lỗ trên người. Với sức sống của Giang Hỏa thì dĩ nhiên sẽ không vì đổ máu mà chết, nhưng chảy máu sẽ hấp dẫn một ít loài chim ăn thịt. Những con chim dám tới gần bộ lạc chỉ là những con chim bình thường. Chúng sẽ từng ngày mổ da róc thịt của Giang Hòa.

Rồi trải qua đói khát, thống khổ, cùng tâm thần hoảng loạn hành hạ đến chết.

Hơn nữa còn bị vô số tộc nhân vây xem. Một con người kiêu ngạo như Giang Hòa lại càng thêm thống khổ.

“ Dạ.”

Mạc Ô nhanh chóng tìm được một dây xích sắt, bắt đầu trói Giang Hòa. Giang Hòa cúi đầu, căn bản không dám lên tiếng.

“Phụ thân!” Một thanh âm thê lương vang lên. Một đứa bé từ trong đám người vọt ra.

“Cổn.”

Giang Hòa thấy đứa nhỏ chạy tới, liền phẫn nộ quát lớn:

“Biến ngay. Mau chóng cút đi.”

“ Phụ thân.”

Đứa bé khóc to. Phụ thân tuy rằng ngày ngày bức bách nó luyện kiếm. Tuy nhiên trong lòng nó rất yêu quý phụ thân.

Cách đó không xa, Giang Tam Tứ nhíu mày:

“Mang đứa nhỏ kia đi.”

“Vâng.”

Ngay lập tức, hai gã giáp vệ lao ra mang đứa bé đi. Đứa bé kia điên cuồng giãy dụa, đồng thời đôi mắt chằm chằm nhìn Kỷ Ninh, trong đôi mắt tràn đầy hận thù.

Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn đứa nhỏ. Khi hắn còn rất nhỏ, cha hắn Kỷ Nhất Xuyên để cho hắn luyện sự can đảm khi đi giết một vài tội phạm tử hình. Những ánh mắt khủng bố
gấp bội hắn đều đã từng gặp. Ở Tây Phủ thành, chứng kiến những nô lệ được đem ra buôn bán… Bất kể là chết lặng, tuyệt vọng, hay là điên cuồng, cừu hận, hoặc là cầu xin, chưa một loại ánh mắt nào chưa gặp.

“Mang ra đầu thành treo lên.”

Mạc Ô cũng gọi hai gã Hắc Giáp Vệ đến hỗ trợ.

Giang Hòa bị xích sắt trói chặt đầu tóc bù xù. Hắn bị một ít tộc nhân bên cạnh nhìn thấy, trong ánh mắt tộc nhân có rất nhiều thương hại, có rất nhiều vui sướng khi thấy người gặp họa. Điều này làm cho thân thể Giang Hòa không ngừng run rẩy.

“Công tử.” Mạc Ô khẽ nói với Kỷ Ninh:

“Nhi tử của Giang Hòa kia… Nhổ cỏ cần phải nhổ tận gốc.”

Ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Ninh nhìn Mạc Ô.

Mạc Ô liền cúi đầu không dám nói gì.

“Mấy ngày tới ta sẽ ngụ tại thành Giang Biên.”

Kỷ Ninh nhìn về Giang Tam Tứ, Tuyết Cô bên cạnh:

“Không cần phiền phức tới các ngươi. Ta trực tiếp ở tại nơi đóng quân của Hắc Giáp Vệ. Ta sẽ ngày ngày nhìn Giang Hòa chậm rãi chết đi. Khi hắn chết, ta liền lập tức rời đi.”

Các tộc nhân nòng cốt cỉa bộ lạc gần đó run lên. Mỗi người đều cảm giác được trong thanh âm Kỷ Ninh ẩn chứa đầy uất hận.

…………………………

Giang Hòa ban đầu bị mặt trời đốt cháy còn cố gắng chịu đựng được. Nhưng về sau bị một vài con chim nhỏ mổ thịt trên người, hơn nữa bị mặt trời bạo chiếu làm cho làn da của hắn cháy đen, toàn thân đầy máu me. Cái loại đau đớn này quả thực không khác gì Địa Ngục.

Bởi vì trong cơ thể có nội kình, sinh mệnh lực của Giang Hòa thuộc cái loại đánh mãi không chết, nhưng trái lại đó là một loại thống khổ vô cùng.

Cả người bị da tróc thịt bong, hắn kêu rên trong thống khổ ba ngày hai đêm cuối cùng mới chết đi.

Còn Kỷ Ninh vẫn luôn ở trong Giang Biên thành.

Cho đến khi Hắc Giáp Vệ bẩm báo nói cho hắn biết Giang Hòa đã chết đi, Kỷ Ninh mơi đem đôi mắt lạnh như băng nhìn thi thể Giang Hòa. Sau đó hắn lập tức dẫn Mạc Ô, Thu Diệp cưỡi ba con Hắc Giảo Thú rời đi.

******

Sau khi Kỷ Ninh rời đi được vài ngày. Lúc chạng vạng tối..

Giang Tam Tứ đang ngồi trước bàn, bình tĩnh bưng chén thú đầu uống rượu.

Trong phòng đang có một đứa nhỏ quỳ dưới đất.

“Thải Nhi.”

Giang Tam Tứ bưng chén rượu:

“ Ta hỏi lại ngươi. Ngươi còn muốn giết công tử Kỷ Ninh sao?”

-“Không dám, Thải Nhi không dám.”

Đứa bé quỳ phục nói.

“ Haiz.”

Giang Tam Tứ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Mối thù trong lòng ngươi, đối với bộ lạc Giang Biên chúng ta chính là mối họa đó!”

“Người đâu.” Giang Tam Tứ quát.

“Chủ nhân.”

Một tên tôi tới quỳ xuống.

Giang Tam Tứ lạnh lùng nói:

“Toàn bộ kẻ hầu người hạ của Giang Hòa đều phải xử tử, một tên cũng không để lại. Nữ nhân của Giang Hòa đều thành nô lệ, đem toàn bộ bán đi!.”

“Tộc trưởng.”

Đứa bé lập tức nhảy dựng lên. Những nữ nhân đó có cả mẹ của nó đó.

“Còn có nó.”

Giang Tam Tứ lạnh lùng nhìn đứa bé:

“ Nhi tử độc nhất của Giang Hòa… Cũng cho làm nô lệ bán đi.”

“Không.”

“Không!” Đứa bé vội vàng quỳ xuống:

“Tộc trưởng, bỏ qua cho con, bỏ qua cho con đi…”

“Tuân mệnh!”

Tên tôi tớ cung kính trả lời, tiến lên nhấc bả vai đứa bé xách đi.

Đưa nhỏ giãy dụa khóc, nước mắt đầy mặt.

Nô lệ?

Vì cái gì?

Tại sao lại như vậy?

Đưa mắt nhìn đứa nhỏ khóc lóc, Giang Tam Tứ chỉ trầm mặc.

“Chủ nhân, nữ nhân cùng nhi tử của Giang Hòa đều bị bán làm nô lệ?”

Trong đại sảnh tĩnh mịch, một bóng người hiện ra.

Giang Tam Tứ khẽ gật đầu. Lúc Giang Hòa bị bạo chiếu, Giang Tam Tứ đã phái người âm thầm hỏi qua Giang Hòa… Nguyên lai ngọn nguốn đều từ Mễ Oa của bộ lạc Hắc Nha. Giang Tam Tứ còn cho người đi tới bộ lạc Hắc Nha tìm Hắc Nha hỏi cho rõ đầu đuôi, lúc đó mới biết hết thảy. Vì thế toàn bộ nhóm người biết chút về việc này đều bị xử tử toàn bộ.

“Kỷ Ninh không muốn sự tình của Xuân Thảo truyền ra.”

Giang Tam Tứ hờ hững nói:

“Ban đầu Xuân Thảo từng nói mình là tôi tớ của công tử Kỷ tộc. Những kẻ nghe thấy lời nói này đều bị xử tử.”

“Những nữ nhân của Giang Hòa dù giữ lại cũng vô dụng.”

“Thải Nhi, đứa con độc nhất của Giang Hòa có uất hận rất lớn với Kỷ Ninh. Ta hỏi nó mấy lần, tuy rằng ngoài miệng nó nói không báo thù, nhưng một đứa bé con sao có thể lừa gạt ta? Ta liếc mắt có thể nhìn thấu nội tâm của nó. Nó đã sớm hận Kỷ Ninh đến thấu xương rồi.”

Giang Tam Tứ lắc đầu:

“ Tuổi còn nhỏ đã biết che dấu tâm tư. Tương lai một khi nó có thể nắm được đại quyền của bộ lạc trong tay. Lấy cừu hận của nó đối với Kỷ Ninh, sợ rằng sẽ làm cho bộ lạc Giang Biên gặp họa diệt tộc.”

“Ta làm những việc này chính là để cho Kỷ tộc biết được sự lãnh đạo của bộ lạc Giang Biên chúng ta!”

Trong bóng đêm có một bóng người đang suy tư..

“Thiệt Tam.” Giang Tam Tứ mở miệng.

“Chủ nhân.”

Trong bóng tối, một người trả lời.

“Ngươi phái Thiệt Cửu.” Giang Tam Tứ nói. “Âm thầm mang Thải Nhi đi, đưa đến phạm vi lãnh địa Thiết Mộc tộc, tùy tiện gia nhập bộ lạc nào đó, để cho hắn dạy dỗ Thải Nhi thật tốt. Nếu Thải Nhi có thiên phú, lại cố gắng thì tiếp tục dạy dỗ. Nếu như Thải Nhi quên mất cừu hận, không cố gắng tu luyện, thì có thể cho nó trở về.

“Rõ.”

Người trong bóng tối gật đầu.

“Cừu hận… Cũng là một loại lực lượng.”

Giang Tam Tứ nhẹ giọng thì thầm:

“Bộ lạc Giang Biên chúng ta so sánh với Kỷ tộc… Rất yếu, yếu thê thảm.”

Cường Thuần Khiết: Tương lai Kỷ Ninh của chúng ta sẽ có một đại địch. Thằng này gặp Kỷ Ninh thì chắc không ăn được. Cái tại hạ lo lắng là những bé gái xung quanh Kỷ Ninh có thể bị tên này củ hành làm chúng ta bực mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện