Mãng Hoang Kỷ

Không Còn Đường Lui


trước sau

Kỷ Ninh cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ đang tác động tới toàn thân, hai đầu gối đang khuỵu xuống không tự chủ được liền lui lại mấy bước, trọng tâm cơ thể càng hạ thấp mới khó khăn chống lại được công kích của đối phương.

“Xoạt!” Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết cười lạnh, trảo thứ hai đã rất nhanh đánh tới trước mặt Kỷ Ninh.

“Oanh!...”

Kỷ Ninh giữ vững tỉnh táo, tay phải ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, kiếm quang như nước đánh vào bên cạnh móng vuốt sắc bén của Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết, sau đó lựa thế lùi lại phía sau trong lòng nhủ thầm. “Trảo đầu tiên của hung thú này uy lực thật mạnh mẽ, nhưng tới trảo thứ hai này thì uy lực đã giảm đi rồi.”

Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết cũng không nghĩ sẽ tiêu diệt được Kỷ Ninh chỉ sau có hai trảo, liền tiếp tục đuổi giết đối phương, hai móng vuốt điên cuồng công kích. Kỷ Ninh không ngừng lui lại, ra sức chống đỡ.

“Kỷ Ninh!”

“Bắc Minh đạo hữu, nhất định phải trụ vững!”

Những Hình Thiên Thần khác đang lao tới hỗ trợ hét lên.

Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết biết cơ hội không còn nhiều, vội huy động cái đuôi như giao long đánh tới.

“Uỳnh!”

Kỷ Ninh đưa hai tay ngăn lại công kích của đối phương, đồng thời mượn lực phản chấn để bay ngược ra sau, thân hình từ từ dừng lại không hề rối loạn. Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết liếc nhìn Kỷ Ninh đầy oán hận, rồi nhìn qua mấy Hình Thiên Thần khác cười lạnh, sau đó mới hét lên. “Rút lui!”

“Vâng.” Đồng bọn của hắn đồng loạt đáp lời. Sau đó, hai đầu hunh thú Bạch Kiểm Giao cùng chín đầu Thiên Thần Khôi Lỗi bắt đầu rút lui dưới sự bảo trợ của Độc Khuyết Thiên Thần, mỗi bước vượt qua cả mười dặm, nhanh chóng hướng tới tòa thành lơ lửng màu đen. Đám người Kỷ Ninh còn đứng cách tòa thành này cả vạn dặm, nhưng vẫn cảm giác được đây là một tòa thành khổng lồ.

“Không cần đuổi.” Hạ Hoàng truyền âm tới cho đám người Kỷ Ninh. Theo đó, Kỷ Ninh cùng tám Hình Thiên Thần đều dừng lại, chỉ ngước nhìn theo, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều.

“Chỉ giao thủ trong chốc lát đã có không biết bao nhiêu Thiên Tiên, Tán Tiên hy sinh rồi!” Mấy người trong lòng không ngừng cảm thán. Ngày hôm nay là Hình Thiên Thần Tập Thủy ngã xuống, ngay sau biết đâu sẽ là bọn họ?

Không gian hiện lên từng âm thanh xao động, đám người Kỷ Ninh cũng theo đó mà biến mất.

***

Trong Bát Long Vân thành, có vô số Thiên Tiên và Tán Tiên đang tụ tập trên quảng trường, Hạ Hoàng đang ở giữa không trung chờ đám người Kỷ Ninh, mà Kỷ Ninh cùng tám tướng lãnh lần lượt bước tới, trong đó có cả Tập Thủy Thiên Tiên. Dù Hình Thiên Thần Tập Thủy bị tổn thất nghiêm trọng nhưng vẫn còn có không ít Tán Tiên sống sót, Tập Thủy Thiên Tiên có vận khí tốt nên vẫn còn giữ được mạng quay về.

“Các vị tiên hữu, đây mới chỉ là trận chiến đầu tiên giữa chúng ta và Vô Gian Môn mà thôi. Lần đầu tiên ra trận, ta cũng không nghĩ chúng ta lại bị thiệt thòi lớn như vậy. Quân đoàn Tập Thủy bị tổn thất nghiệm trọng, các Thiên Tiên bị chết có bốn trăm ba mươi sáu vị, Tán Tiên là năm vạn một ngàn hai mươi mốt vị.” Âm thanh của Hạ Hoàng vang lên trang nghiêm.

Phía dưới quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, Kỷ Ninh nghe xong những lời này cũng không khỏi trầm mặc.

Bốn trăm ba mươi sáu vị Thiên Tiên, hơn năm vạn Tán Tiên là một con số không nhỏ. Ở đây ai cũng biết, như Hắc Bạch Học Cung trước kia cả lịch sử mới xuất ra được một gã Thiên Tiên. Còn như bộ tộc Thiếu Viêm Thị được xếp trong mười bộ tộc lớn nhất Đại Hạ cũng mới có chín vị Thiên Tiên và gần một ngàn Tán Tiên. Có nghĩa là, lần chiến đấu này, số người chết còn nhiều gấp mấy chục lần lực lượng tinh nhuệ của cả Thiếu Viêm Thị đó! Những Thiên Tiên, Tán Tiên này tới từ khắp nơi trong thế giới Đại Hạ, theo lời kêu gọi của Hạ Hoàng mà tụ tập về đây mới hình thành một lực lượng lớn như thế.

“Chuyện đó là do lỗi của người thống lĩnh là ta.” Hạ Hoàng trầm giọng nói tiếp, “Tình báo của Vô Gian Môn hoạt động rất hiệu quả, mà hiểu biết của chúng ta về kẻ địch lại quá ít, không nắm được sự lợi hại của đám Bạch Kiểm Giao kia dù trước khi xuất chiến ta cũng đã đoán trước được trận chiến này sẽ không hề dễ dàng.”

Dưới quảng trường, các Thiên Tiên và Tán Tiên đều lâm vào trầm mặc, nội tâm mọi người đều nặng trịch.

“Nhưng dù sao, kẻ địch thất bại còn lớn hơn chúng ta!” Ánh mắt Hạ Hoàng chợt sáng lên, “Bắc Minh kiếm tiên Kỷ Ninh, thống lĩnh Hình Thiên Thần đánh chết một đầu hung thú Bạch Kiểm Giao, giết chết không ít hơn sáu trăm Thiên Tiên và gần bảy vạn Tán Tiên.”

Các Thiên Tiên và Tán Tiên nghe tới đây thì nhất thời bừng bừng khí thế.

“Bọn hắn giết chết chiến sĩ của chúng ta, chúng ta sẽ giết nhiều hơn để trả thù cho họ. Đây chính là chiến tranh! Là nơi ngươi sống ta chết, chúng ta và Vô Gian Môn, cuối cùng sẽ chỉ có một bên còn đứng vững. Chúng ta không muốn là người ngã xuống thì nhất định phải giết chết bọn hắn!” Thanh âm Hạ Hoàng vang vọng khắp đất trời.

“Giết chết bọn hắn!”

“Giết sạch bọn hắn!”…..

Âm thanh Hạ Hoàng vang vọng không ngừng, kéo theo đám tiên nhân điên cuồng gào thét. Mỗi người có mặt ở đây đều hiểu rằng, trận đại chiến này không ai có thể trốn tránh được. Chỉ có liều mình chiến đấu để giành lấy cơ hội sống sót cho bản thân mà thôi.

“Tất cả mọi người trở lại doanh trại nghỉ ngơi, chiến tranh còn kéo dài, hôm nay mới chỉ là khởi đầu mà thôi.” Hạ Hoàng ra lệnh.

“Vâng, thưa bệ hạ!” Vô số tiên nhân chắp tay tuân lệnh, rồi lần lượt bay về quan doanh của mình.

“Quay lại chủ điện.” Hạ Hoàng liếc nhìn chín vị tướng lĩnh cất giọng bảo, sau đó quay người dẫn đầu bước đi.

***

Bên trong chủ điện, Hạ Hoàng ngồi ở ngôi cao, đứng cạnh là năm vị Thiên Thần Chân Tiên, mấy người Kỷ Ninh cũng lần lượt đứng quanh.

“Bệ hạ”, sắc mặt Tập Thủy Thiên Tiên tái nhợt, tiến lên trước rồi quỳ xuống, “là tại ta tham công làm liên lụy tới các vị tiên hữu phải chết thảm, xin bệ hạ giáng tội.”

Hạ Hoàng đưa mắt nhìn rồi nói. “Ngươi thân là tướng lãnh của quân đoàn, hôm nay bại trận để cho biết bao Thiên Tiên và Tán Tiên phải chết tất nhiên là có tội. Nhưng lần này cũng không thể chỉ trách mình ngươi. Phía địch có hung thú Bạch Kiểm Giao thực lực vượt quá dự liệu của ta, ngươi còn giữ được mạng là tốt rồi, nhưng lần sau càng phải cẩn thận hơn. Ta sẽ sớm điều động thêm Thiên Tiên và Tán Tiên bỏ sung cho quân đoàn của ngươi, ngươi cũng đừng khiến ta phải thất vọng thêm lần nữa.”

Tập Thủy Thiên Tiên nghe thấy mình không bị trách phạt lại càng áy náy, giờ còn được bổ sung thêm nhân lực để khôi phục lại quân đoàn thì không khỏi giật mình thốt lên. “Bệ hạ, chuyện này…”

“Ta tin ngươi, giờ thì đứng lên đi.” Hạ Hoàng lạnh nhạt đáp.

“Tập Thủy nhất định sẽ không để cho bệ hạ phải thất vọng.” Tập Thủy Thiên Tiên đứng dậy, ánh mắt chứa đầy kiên quyết và nhiệt huyết.

Hạ Hoàng nhìn qua mọi người một lượt rồi hỏi. “Lần giao thủ này các ngươi thấy thế nào?”

“Hung thú Bạch Kiểm Giao của đối phương nhất định là do Thiên Thần Chân Tiên thống lĩnh.” Lão giả râu đỏ đứng bên cạnh nói. “Ta cùng hắn giao thủ thì nhận thấy, móng vuốt của hắn tuy công kích đơn giản nhưng lại ẩn chứa Hắc Thủy Đại Đạo hoàn chỉnh, tuyệt đối
là cấp độ Thiên Thần Chân Tiên. Còn chuyện hắn thống lĩnh bao nhiêu Thiên Tiên, Tán Tiên thì thực khó nói.”

“Phải.” Hạ Hoàng gật đầu. “Kỷ Ninh và các ngươi nghe cho kỹ đây. Lần sau nhất định không được đơn thương độc mã chiến đấu với đối phương, dù là Kỷ Ninh cũng phải có người cùng hỗ trợ mới được.”

“Ta hiểu rồi. Lúc chúng ta giao đấu, lực lượng, tốc độ và các phương diện khác đối phương đều mạnh mẽ hơn, trong thời gian ngắn ta còn chống đỡ được, nếu kéo dài thì sợ là…”

“Bắc Minh đạo hữu còn có thể chống đỡ trong thời gian ngắn, chứ như chúng ta chỉ sợ qua hai ba chiêu là đã ngã xuống rồi.” Phù Trần Thiên Tiên lắc đầu cảm thán.

“Cho nên lúc các ngươi chiến đấu với đầu Bạch Kiểm Giao kia phải có ít nhất ba người liên thủ mới được. Còn những Thiên Thần Khôi Lỗi kia các ngươi thấy sao?”

“Rất khó đối phó.”

Đám tướng lĩnh đã có kinh nghiệm giao chiến với những Thiên Thần Khôi Lỗi nghe tới đây thì đều nhíu mày. Bản thân Kỷ Ninh xem như đã đứng đầu trong chín tướng lĩnh, hắn lên tiếng. “Những Thiên Thần Khôi Lỗi này công kích không mạnh mẽ lắm, nhưng bản thân chúng lại giống như Thuần Dương pháp bảo, rất khó bị tổn thương. Chỉ có lấy số lượng hoặc thực lực mạnh mẽ áp đảo để bắt lấy chúng thì mới giải quyết được, nhưng bọn chúng thường liên thủ hành động, chúng ta cũng không có cách nào bắt được.”

“Đúng vậy, công kích như thế nào cũng không làm chúng bị thương được.” Thông Hợp Thiên Tiên nói thêm vào.

Những Thiên Thần Khôi Lỗi này sợ nhất là trói buộc và trấn áp.

“Đúng rồi, bệ hạ.” Kỷ Ninh bỗng nhìn lên Hạ Hoàng lên tiếng.

“Có chuyện gì sao?”

“Ta cũng có một com Thiên Thần Khôi Lỗi giống với những Thiên Thần Khôi Lỗi mà chúng ta vừa giao chiến.”

“Ngươi có?” Hạ Hoàng kinh ngạc thốt lên.

“Ta có được nó lúc Vô Gian Môn đánh lén ta, nhưng cũng chỉ có một con thôi.”

“Tốt lắm! Lúc chiến đấu ở các Đại Thế Giới khác, đám Vô Gian Môn cũng bị chúng ta lấy được một số Thiên Thần Khôi Lỗi, ta nghĩ mọi cách mà mới lấy được ba con. Ngươi lại có một con trong tay, thật là tốt quá.” Hạ Hoàng vội nói. “Mỗi con Thiên Thần Khôi Lỗi đều rất trân quý, ta cũng không thể cưỡng đoạt mà lấy của ngươi. Kỷ Ninh, ngươi cần gì cứ nói, ta sẽ đổi cho ngươi, vì con khôi lỗi này ta nhất định phải có.”

“Ta đã nói ra tất nhiên sẽ không giữ cho riêng mình, tuy nhiên, nếu bệ hạ có thể cho ta một ít Thuần Dương tiên đan hoặc Đại La tiên đan thì tốt.” Kỷ Ninh từ tốn đáp.

“Những đan dược này thì ta có rất nhiều. Chiến tranh lần này không biết sẽ kéo dài bao lâu, vào thời điểm quan trọng, các tiên nhân đều cần đan dược để bổ sung pháp lực. Ha ha…, ta sẽ đổi cho ngươi một lọ.”

Kỷ Ninh khẽ đảo lòng bàn tay, từ đó xuất hiện một con khôi lỗi sừng cong cỡ bàn tay, giống những Thiên Thần Khôi Lỗi vừa chiến đấu như đúc. Những khôi lỗi này phải luyện chế thành công mới có thể biến hình lớn nhỏ như ý được.

Khôi lỗi này vừa bay đến chỗ Hạ Hoàng, một lọ đan được cũng theo hướng ngược lại bay về phía Kỷ Ninh. Hắn cũng hiểu để điều khiển Thiên Thần Khôi Lỗi cần nhiều Thiên Tiên, trong chiến đấu thế này không có tác dụng với hắn. Ngược lại, đan được lại là nhu cầu cấp bách để tu luyện Bát Cửu Huyền Công.

“Các vị, cuộc chiến với Vô Gian Môn lần này là cuộc chiến sinh tử, một mất một còn cho nên chúng ta không thể lui bước. Hơn nữa nếu chúng ta có thể cầm chân chúng ở đây, chúng sẽ không thể tập kích những Đại Thế Giới khác được. Lần đại kiếp này, Đại Hạ chúng ta chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nếu không liên kết giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta sẽ bị kẻ thù từng bước đánh bại.” Hạ Hoàng nghiêm trang nói.

Kỷ Ninh và đám tướng lĩnh đều gật đầu ra vẻ thấu hiểu.

“Cho nên, mỗi thế giới đều phải chiến đấu hết mình, thậm chí phải liều mạng. Kẻ địch muốn chiếm đoạt? Chúng nhất định phải trả giá đắt. Từ ngày mai trở đi, chín đại Hình Thiên Thần ra ngoài chiến đấu sẽ do Kỷ Ninh dẫn đầu, mọi người khác không được tự ý rời đội ngũ quá xa. Ta sẽ đem Bát Long Vân Thành tới gần Kỷ Ninh để trợ giúp thêm. Mấy Thiên Thần Chân Tiên cũng sẽ hỗ trợ các ngươi, bên cạnh đó ta sẽ điều động bốn Thiên Thần Khôi Lỗi cùng đi hỗ trợ.”

“Lần chiến tranh này sợ rằng sẽ còn kéo dài, trước khi các ngươi giao chiến với Vô Gian Môn cần phải rút kinh nghiệm, vì từ giờ trở về sau sẽ không dễ dàng mà thu được thắng lợi. Các ngươi không được chủ quan, khi có cơ hội, có thể giết chết một đầu Bạch Kiểm Giao chính là lập được đại công. Kẻ địch chết càng nhiều, chúng ta sẽ càng có nhiều phần thắng. Tử vong là không thể tránh khỏi, các vị tiên hữu nhất định phải cẩn thận.”

“Vâng, bệ hạ.”

Kỷ Ninh cùng các tướng lĩnh Thông Hợp Thiên Tiên, Tập Thủy Thiên Tiên, Phi Vũ Tiên Tử, Phù Trần Thiên Tiên, Vạn Thú Thiên Tiên, Thiên Châm Tiên Tử, Phong Điên Thiên Tiên, Trượng Hồng Thiên Tiên nhất tề cung kính thưa.

Cuộc chiến trước mắt sẽ chứa đầy chông gai, rất tàn khốc. Bọn họ có lẽ sẽ có người không giữ được mà ngã xuống, kéo theo đó là cả ngàn, cả vạn Thiên Tiên, Tán Tiên nhưng không có ai tỏ ra sợ hãi. Vì trong lòng mỗi người đều biết, đối mặt với cuộc chiến này, không ai có thể trốn tránh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện