Thẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ.
Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần.
Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được.
Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức.
Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi.
Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới.
Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi.
Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì để tiếc nuối cả.
Cô vốn mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, một thân một mình làm đủ mọi thứ để kiếm ăn, nên cũng luyện ra đủ kỹ năng kỳ quái.
Cho tới khi viện trưởng thấy một cô gái như cô nên ổn định thì tốt hơn, bà bèn nhờ cậy quan hệ kiếm cho cô công việc tuần tra bến tàu.
Nghĩ tới đây, không biết sau khi cô bị nổ chết thì