"Em gái ơi, em xem anh mang gì về cho em này? Trứng chim!! Anh nướng chín cho em rồi, mau ăn đi.
"Anh hai tung tăng chạy tới trước mặt Thẩm Cẩm Nhiên.
Trên đôi tay đen sì của anh hai là hai cái trứng chim, cô bèn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cười trông ngốc nghếch của anh hai.
Anh hai còn giục giã:"Mau ăn đi, em đang bị thương, phải tẩm bổ cho khỏe.
Lát nữa anh còn phải xuống ruộng, không nói chuyện với em được đâu.
"Dứt lời, cậu ta đặt trứng lên bàn rồi quay người chạy đi.
Thẩm Cẩm Nhiên không biết nói gì, đã lâu rồi cô không được cảm nhận sự thiện ý đơn thuần như vậy.
Cô chậm rãi ăn hai quả trứng.
Thực ra mùi vị không ngon nghẻ là bao, nhưng cô lại thấy cực kỳ thơm.
Ăn xong, Thẩm Cẩm Nhiên đọc sách, cảm thấy có lẽ do học không đúng giờ, có khi tới buổi tối học lại vào đầu ấy chứ.
Nếu học không vào thì lên núi thôi.
Tìm một chỗ không người chui vào không gian chơi.
Cô tung tăng đeo giỏ lên núi, hồi tưởng dáng vẻ Thẩm Diễm Hồng trợn mắt như muốn rơi ra ngoài ban nãy khi cô ra ngoài.
Nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng tới tâm tình cô.
Cô đi một mạch lên núi mà chẳng gặp người nào, cơ bản dưới chân núi đã trọc rồi, cô bèn tiếp tục đi vào sâu trong núi.
Khi cảm thấy xung quanh cơ bản không còn ai, cô bèn tìm một góc khuất kín đáo, không dễ bị người phát hiện rồi tiến vào không gian.
Vào rồi, cô lập tức leo lên xe máy phóng tới phòng