Anh hai Thẩm Minh cũng khóc hu hu: "Em gái, anh cũng sẽ dẫn em đi chơi, suýt nữa thì nhà chúng ta đánh mất em rồi.
"Thẩm Cẩm Nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Người nhà quả thực rất yêu thương nguyên thân, cô may mắn cỡ nào cơ chứ.
Thế là cô mềm mại nói: "Không sao đâu ạ, sau này em chú ý hơn chút là được rồi.
Bố và các anh yên tâm, sau này có đi đâu con cũng nói cho mọi người biết.
"Lúc ăn cơm tối, Thẩm Diễm Hồng lết cơ thể đau đớn xuất hiện.
Cô ta nhìn Thẩm Cẩm Nhiên hoàn toàn khỏe mạnh bình yên với ánh mắt hoài nghi.
Sao Thẩm Cẩm Nhiên còn lành lặn? Không phải cô đã què rồi ư?Sau đó cả nhà chú ba hệt như lũ chó điên cắn cô ta không buông, làm hại cô ta nửa đời sau sống chật vật thê thảm.
Thôi, lành lặn cũng không sao, đời này cô ta nhất định phải khiến Thẩm Cẩm Nhiên quỳ xuống cầu xin.
Cả nhà toàn cực phẩm này cũng vậy, cô ta chắc chắn sẽ trừng trị bọn họ.
Thẩm Cẩm Nhiên liếc nhìn Thẩm Diễm Hồng trông vô cùng tăm tối kia một cái, làm cô rùng mình, Thẩm Diễm Hồng hắc hóa rồi sao?Bà nội thấy thế thì tỏ ra không vui: "Mày mặt nặng mày nhẹ thế cho ai xem, không ăn thì thôi.
"Ông nội thì quay sang mắng bác cả: "Mày lo mà quản con mày đi, càng ngày càng chả ra cái dáng gì cả, nếu gốc rễ mà hỏng thì đời cũng coi như xong rồi.
"Bác cả vội gật đầu vâng dạ.
Ở nhà họ Thẩm này, không ai dám cãi lời