Thôi, hôm nay đến đây đã.
Ngày mai cô sẽ đi chỗ quản lý xem có để lại tờ đơn nào không rồi hãy hành động, chứ võ công của cô hôm nay đã phế hết cả rồi.
Thẩm Cẩm Nhiên ra khỏi không gian rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay khiến cô thực sự mệt muốn chết, còn mệt hơn lúc cô ra công trường chuyển gạch nữa.
Trong một căn phòng khác, Thẩm Diễm Hồng lại không thể nào bình tĩnh nổi.
Không ngờ cô ta sống lại, còn về tới lúc mọi chuyện chưa bắt đầu.
Người đàn ông có năng lực nhất kia còn chưa xuống nông thôn, vẫn chưa lấy vợ, cô ta còn có cơ hội lấy được anh ta.
Đời trước bà nội tìm cho cô ta một anh chàng nhà nông thật thà cù lần, đương nhiên cô ta không hài lòng rồi, bèn tự mình tìm thanh niên trí thức Trương Hạo để kết hôn.
Còn Thẩm Cẩm Nhiên dù tàn tật vẫn thi đỗ lên thủ đô, tìm được một anh bạn trai cực kỳ giỏi giang có tiền đồ.
Hai người bọn họ luôn bị lấy ra so sánh.
Người ta cứ nói em họ cô ta sống tốt thế nào, chồng giỏi giang ra sao.
Thanh niên trí thức mà cô ta tự chọn cũng là một tên ăn hại, bản thân không thi đỗ đại học còn trách cô ta.
Hắn lại còn học được thói uống rượu, cứ lần nào say xỉn là về đánh cô ta.
Mỗi lần cô ta về nhà mẹ đẻ tìm chỗ dựa thì bố mẹ cứ khuyên cô là nhẫn nhịn chút thì tốt rồi, phụ nữ ai mà chẳng vậy, ly hôn thì mất mặt lắm.
Cuối cùng cô ta cũng