Lục Văn Tây không nhớ rõ cái tên Nhiễm Nam, cho dù chị Hà từng nói qua nhưng anh vẫn không để vào não, chỉ có lời thoại mới ghi nhớ nhanh và kỹ mà thôi. Thế nhưng anh nhớ chị Hà từng nói tới chuyện ký kết người mới, vì thế lập tức gật đầu, sau đó trả lời: "À, chị Hà có nhắc tới cậu."
Nhiễm Nam mỉm cười, không tỏ ra nịnh nọt cũng không chủ động thái quá, chỉ khéo léo nói: "Kia thật vinh hạnh."
Lúc này thang máy tới, mọi người đi vào thang máy, Lục Văn Tây còn thuận miệng nói: "Sau này có gì khó khăn thì nói với tôi, nếu có thể tôi sẽ tận lực giúp đỡ."
Kết quả Nhiễm Nam chưa trả lời, Du Ngạn đã nói: "Em hào phóng thật a."
Lời này có chút trào phúng, cũng có ý cảnh cáo Nhiễm Nam. Ám chỉ, Lục Văn Tây tuy nói vậy nhưng không phải chuyện gì cũng có thể cầu Lục Văn tây, tốt nhất phải biết đúng mực.
Còn có, Lục Văn Tây sẽ giúp nhưng Du Ngạn chưa chắc sẽ giúp, bởi vì Du Ngạn
"không hào phóng". Một câu nói thực tổn thương người, bất quá có thể nhận ra Du Ngạn rõ ràng đứng về phía Lục Văn Tây.
Nhiễm Nam liếc nhìn Du Ngạn, vẫn là biểu tình mỉm cười thân thiện: "Vậy xin nhờ các vị tiền bối chiếu cố."
Nói xong thì thang máy cũng tới tầng năm, Nhiễm Nam đi ra ngoài.
Vẻ mặt Du Ngạn ngơ ngác, sau đó đưa tay chỉ mình hỏi: "Có phải anh cũng bị chỉ định không?"
"Không phải anh vẫn luôn chăm sóc người mới à?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi.
Du Ngạn lắc đầu: "Là anh Hàn mạnh mẽ thiết lập tính cách anh trai ấm áp rất thích chăm sóc người mới." Nói xong, Du Ngạn thở dài, tiếp tục cùng Lục Văn Tây đi lên lầu bảy.
Vào phòng làm việc, Hàn Phạm Minh đang sắp xếp kịch bản.
Lục Văn Tây cùng Du Ngạn đều là nghệ nhân đang có nhân khí, bọn họ không cần tự đi tìm tài nguyên, kịch bản sẽ được đưa tới công ty, chỉ cần bọn họ gật đầu thì nhân vật chính chính là của bọn họ. Chỉ có có mấy bộ chế tác lớn mới cần Hàn Phạm Minh tự mình ra trận tranh đoạt tài nguyên. Còn có lúc Hàn Phạm Minh nghe thấy tiếng gió sẽ tìm quan hệ kiếm chút tư liệu, cảm thấy có thể thử thì sẽ đi tranh thủ.
Sau khi bọn họ vào phòng, Hàn Phạm Minh vẫn còn đang lật kịch bản, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Lục Văn Tây, sau đó hỏi: "Làm sao vậy? Mối tình sống chết của cậu tiêu tan rồi à?"
Lục Văn Tây lập tức khó chịu ngồi phịch xuống ghế sô pha, cũng không để tâm là kịch bản của ai, cầm lấy một quyển bắt đầu xem.
"Đống đấy là đưa cho Du Ngạn." Hàn Phạm Minh nói.
Lục Văn Tây cẩn thận xem một chút, phát hiện kịch bản cho Du Ngạn tầm hơn chục quyển, còn một phần nhỏ khác thì tựa hồ chỉ tầm năm sáu, phỏng chừng là dành cho anh.
Khóe miệng Lục Văn Tây giật một cái, cúi đầu nhìn thoáng qua đoàn đội chế tác, lúc nhìn tên đạo diễn thì nhịn không được trừng mắt lườm Du Ngạn.
Du Ngạn cảm thấy mình thực vô tội, cũng không có ý trêu ghẹo Lục Văn Tây, chỉ hỏi Hàn Phạm Minh: "Số này để tôi tự chọn à?"
"Kỳ thực đã sàn lọc rồi, chủ yếu xem cậu muốn khiêu chiến dạng vai diễn gì."
"Oh." Du Ngạn trả lời xong thì bắt đầu cúi đầu xem kịch bản, dáng dấp đặc biệt chăm chú, tựa như một thân sĩ nho nhã. Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu rọi vào phòng, rơi trên người làm vóc dáng Du Ngạn tựa hồ tỏa sáng lấp lánh, đường nét nửa người ở trong bóng râm lại càng thâm thúy hơn.
Lục Văn Tây ngồi ở bên cạnh, còn đeo kính mát, thoạt nhìn giống quý công tử quần áo lụa là không nghề không ngỗng, tùy tiện lật xem kịch bản.
Dáng vẻ Lục Văn Tây kỳ thực có chút không tập trung.
"Cậu có thể tháo kính ra không?" Hàn Phạm Minh hỏi.
"Tôi thích đeo, anh quản được à?"
"Tới đây, để anh xem đôi mắt nhỏ tiều tụy đáng thương của cậu nào." Hàn Phạm Minh đặc biệt xấu tính đứng dậy, đi về phía Lục Văn Tây, tỏ rõ thái độ muốn làm Lục Văn Tây khó chịu, Lục Văn Tây thật sự không có cách nào với người đại diện của mình.
Lục Văn Tây trốn tránh lùi ra sau, đẩy vai Hàn Phạm Minh: "Với vóc dáng bé xíu này của anh không đánh lại tôi đâu."
"Làm sao, muốn nháo xì căng đan à? Nghệ nhân đang hot hành hung người đại diện? Trước đó lúc thẳng thắn với anh, không phải cậu tự tin ngời ngời à?"
"Bớt chọc khóe thôi đi, tôi nói cho anh biết a, anh đừng có ép tôi, bằng không.... ngài mai tôi sẽ mua lại Hoành Xuyên đấy."
Hàn Phạm Minh không sợ, còn làm ra tư thế mời.
Lục Văn Tây cũng không sợ, cầm di động tìm số thư ký lão cha nhà mình, nói mình muốn học nghiệp vụ một chút, còn thổi phồng bản lĩnh của mình, sau đó nói thư ký giúp mình mua cổ phần Hoành Xuyên.
Hai mươi phút sau, Lục Văn Tây khoái chí đưa điện thoại cho Hàn Phạm Minh xem: "Mua một ít thôi, bất quá cũng chiếm ba phần trăm cổ phần, bây giờ tôi chính là cổ đông nha."
"Cậu tự tra xem anh sở hữu bao nhiêu cổ phần Hoành Xuyên." Hàn Phạm Minh căn bản không sợ, dáng dấp vẫn thực thản nhiên.
Lục Văn tây cũng thành thật cúi đầu kiểm tra, sau đó liền ném di động qua một bên.
Được rồi, Hàn Phạm Minh chính là đại lão, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
"Người ta oai phong rung trời chuyển đất rồi, chú em lè tè vài giọt còn chưa đủ ướt, xem cái này đi." Hàn Phạm Minh nói xong thì ném máy tính bảng qua, dáng vẻ "bàn về trang bức thì chú em thua xa anh đây nhé".
Du Ngạn vẫn ngồi một bên xem kịch bản, lúc này nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn Lục Văn Tây, cảm thấy hôm nay Lục Văn Tây có chút không đúng lắm, trước kia Hàn Phạm Minh cũng nói như thế nhưng Lục Văn Tây không phản ứng như vậy, sao có cảm giác ngày càng... ngây thơ ấy nhỉ?
Sau đó chỉ thấy Lục Văn Tây nhìn chằm chằm máy tính bảng một hồi thì cao hứng gỡ kính mát ra: "Này đều là bài hát viết cho tôi?"
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Lục Văn Tây, Lục Ngạn nháy mắt thất thần, sau đó liền chú ý tới ánh mắt sưng bụp của Lục Văn Tây, nghĩ lại những lời Hàn Phạm Minh nói trước đó, không khỏi có chút phỏng đoán.
"Biết vì sao tôi đồng ý để cậu làm khách mời trợ hát cho Bạch Đẳng Nhạn không?" Hàn Phạm Minh cười ha hả hỏi Lục Văn Tây.
"Anh nghĩ thông suốt, chuẩn bị để tôi phát triển sự nghiệp ca hát?"
"Cậu xem mấy kịch bản này đi, đều là tháng năm tháng sáu năm sau, hơn nửa năm cậu chuyên tâm ghi âm album, quay MV, hơn nữa Bạch Đẳng Nhạn đồng ý sẽ cùng cậu quay chụp MV bài hát mới, kịch bản đã thảo luận xong, là một truyện ngắn đam mỹ."
Lục Văn Tây vốn đang cầm máy tính bảng xem, nghe tới đó thì nhịn không được nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: "Đam mỹ?!"
"Ừm, MV về đề tài đồng tính, có yếu tố hài, rất dễ hot, sau đó chúng ta vận hành một chút để MV này nổi trên weibo, gây độ chú ý, sau đó album của cậu cũng sẽ được chú ý. Sau đó leo top, điên cuồng leo top, cuối năm thì bắt đầu quay chụp phim truyền hình, năm sau phim cũng lên màn ảnh, khi đó tiến hành lưu diễn toàn quốc a nhóc."
Lục Văn Tây cực kỳ hưng phấn, sau đó lại nghĩ, anh có thể sống tới lúc đó sao?
Cho nên nụ cười lại thu lại.
Hàn Phạm Minh vẫn chờ xem phản ứng của Lục Văn Tây, kết quả thấy một màn này thì nhịn không được nghi hoặc hỏi: "Sao, có vấn đề gì à?"
"Tôi.... xem lại ca từ, nghe lại lần nữa." Lục Văn Tây lập tức cúi đầu, tiếp tục nhìn máy tính bảng.
"Có hơn ba mươi bài, cuối cùng chọn ra sáu bài, có vấn đề gì không?"
"OK, O không có vấn đề K." Lục Văn Tây tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính bảng.
Hàn Phạm Minh lại cười mắng một câu, không nói gì nữa, ngồi xéo ở trước mặt Lục Văn Tây, cầm kịch bản đặt trước mặt Lục Văn Tây, tiếp tục xem, phỏng chừng dự định chọn giúp Lục Văn Tây.
Ánh mắt Hàn Phạm Minh vẫn luôn không sai, đối với nghệ nhân hệt như đứa con thời phản nghịch như Lục Văn Tây cũng đặc biệu chiếu cố, không giống trạng thái nuôi thả dành cho Du Ngạn, dù sao thì Du Ngạn thực sự làm người ta an tâm.
Lúc rời khỏi phòng làm việc của Hàn Phạm Minh đã hơn mười giờ.
Khoảng thời gian này Lục Văn Tây xem ca từ nghe ca khúc, thỉnh thoảng ngâm nga giai điệu, chọn ca khúc, tựa hồ là BGM.
Du Ngạn chọn ba kịch bản đặt trên bàn làm việc, cùng Hàn Phạm Minh phân tích tốt xấu, bàn bạc xem rốt cuộc kịch bản nào tốt hơn, sau đó là Lục Văn Tây cùng Hàn Phạm Minh bàn bạc về chuyện ca khúc, hai người thay phiên nhau, tới mười giờ tối cũng chưa bàn xong.
Du Ngạn cuối cùng cầm hai kịch bản rời đi, dự định làm ra quyết định sau cùng, bởi vì thời gian quay chụp trùng khớp nên chỉ có thể chọn một.
Lục Văn Tây thì mang về hết, dự định sau khi trở về sẽ xem qua một lượt, thuận tiện để Đặng Huyên Hàm góp ý giúp, dù sao cũng từng là ảnh hậu, ánh mắt dĩ nhiên phải có.
Người trong công ty đã không còn nhiều lắm.
Lúc hai người kết bạn đi xuống đại sảnh lầu một, Du Ngạn đột nhiên nghi hoặc lẩm bẩm: "Sao lại có người thêm bạn vi tin mình nhỉ?"
"Bị hack nick à?" Lục Văn Tây nhàn nhạt hỏi.
"Không rõ, có nhắc nhở đăng nhập ở nơi khác, sau khi tôi từ chối thì không có gì dị thường nữa, tài khoản của tôi không có ai biết mật khẩu... tôi đã đổi mật khẩu rồi a!"
Lục Văn Tây đột nhiên quay qua hỏi: "Này, tôi hỏi anh chuyện này."
Du Ngạn lập tức ngừng lại, gật đầu: "Em nói đi."
"Nếu như tôi không sống được bao lâu nữa, nguyện vọng trước khi chết chính là nói chuyện yêu đương với anh, anh cũng yêu thích tôi, kia anh có ở chung một chỗ với tôi không?" Lục Văn Tây hỏi.
Du Ngạn nghe xong thì thực nghi hoặc, bất quá không chút nghĩ ngợi trả lời: "Vì sao lại không?"
"Không sợ sau khi tôi chết anh sẽ thương tâm à?"
"Sợ chứ, thế nhưng nếu bỏ lỡ thì lại càng khó chịu hơn, ít nhất cũng phải thỏa thích yêu một phen a."
Lục Văn Tây lập tức đập tay: "Đúng, suy nghĩ này của anh cực kỳ chính xác."
"Tác phẩm mới của cậu là loại tình tiết này à?" Du Ngạn lộ ra biểu tình anh da đen với dấu chấm hỏi, hoàn toàn có thể chụp lại làm biểu cảm.
"Oh...coi là vậy đi, còn có, nếu như trên người anh có lời nguyền, ở chung với tôi sẽ làm hại tôi, kèm với điều kiện tôi sắp chết trước đó, anh còn chọn ở chung với tôi không?"
"Tình tiết cư nhiên phức tạp như vậy?"
"Đúng vậy, tiểu thuyết cẩu huyết cũng không dám viết như thế, cẩu huyết còn hơn cả cẩu huyết."
"Cần phải cân nhắc một chút! Nhưng hơn phân nửa là sẽ ở cùng một chỗ, bởi vì căn bản không thể khống chế được tình cảm." Lúc trả lời, Du Ngạn nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, tựa hồ đang đáp lại tình cảm của Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây không chú ý tới, chỉ gật đầu suy nghĩ, sau đó thuận miệng hỏi: "Vậy sau khi tôi chết thì sao, anh tự chữa trị cho bản thân, sau đó tìm tình yêu mới?"
Hỏi vấn đề này xong, anh liền hối hận.
Du Ngạn sẽ.
Sau khi Tô Lâm chết, Du Ngạn liền nhìn trúng Lục Văn Tây, khoảng thời gian này là năm năm, trong đó có hơn một năm yêu thích Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây liền nghĩ tới, Hứa Trần sẽ không, Hứa Trần là loại người hoàn toàn khác biệt vời Du Ngạn.
Tính Hứa Trần rất bướng, cũng rất ngoan cố, cực kỳ kiên trì với suy nghĩ của mình, không bị dao động. Nếu Hứa Trần ở cùng với anh thì sau khi anh chết, có lẽ Hứa Trần sẽ cô độc cả đời. Không, kỳ thực ý tưởng của Hứa Trần vốn chính là cô độc cả đời, vô tình vô ái.
Nhưng nếu bọn họ ở bên nhau, anh chết đi, Hứa Trần sẽ cuồng loạn, sẽ thống khổ, sẽ sống trong áy náy cả đời. Nửa đời sau, phân nửa dùng để tưởng niệm anh, phân nửa dùng để tự dằn vặt chính mình.
Từ bỏ Hứa Trần, cũng là buông tha Hứa Trần.
Lục Văn Tây nháy mắt nghĩ thông suốt.
Lục Văn Tây chỉ thất thần một khoảnh khắc, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Du Ngạn vẫn còn nhìn mình mỉm cười thật ôn nhu, không trả lời vấn đề khi nãy.
Thấy Lục Văn Tây hồi phục tinh thần, Du Ngạn mới hỏi: "Có muốn cùng ăn bữa khuya không?"
"Thôi, còn nhiều việc lắm."
"Đừng quá mệt mỏi, em gầy đi nhiều lắm."
"Có soái hơn không?"
"Chỉ làm tôi đau lòng hơn thôi."
Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy Du Ngạn thật sự rất biết liêu người, thế nhưng anh không phải thiếu nữ, không ngất ngây với dạng này, chỉ trắng mắt trừng Du Ngạn rồi xoay người đi về phía cửa.
Đi được vài bước, Lục Văn Tây dừng lại, đoàn đội đang đứng ở cửa đại sảnh chờ anh.
Hứa Trần cũng đứng đó, bất quá không nhìn về phía anh mà quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài.
Đến bãi đậu xe, Duẫn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu vẫn luôn nói bóng nói gió, muốn hỏi thăm tình huống, Hứa Trần
vẫn không nói gì, tâm tình không tốt lắm. Hiện giờ trong đầu cậu toàn là hình ảnh hôm nay của Lục Văn Tây, cả ngày nay anh vẫn luôn ở cùng một chỗ với Du Ngạn sao? Lúc tách ra Du Ngạn còn cười thật vui vẻ, quan hệ có tiến triển sao?
Lục Văn Tây... anh ấy muốn di tình biệt luyến sao?
Rõ ràng người cự tuyệt là cậu nhưng bây giờ lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, đúng là buồn cười mà.
Hứa Trần ngồi ở vị trí phó lái quay trở về nhà, sau khi xuống xe, Lục Văn Tây vẫn không hề nói chuyện với Hứa Trần, một mình vào thang máy, sau đó ấn nút, cửa thang máy đóng lại trước mặt Hứa Trần, Lục Văn Tây không chờ cậu.
Ý tứ không muốn cậu vào nhà.
Hứa Trần sửng sốt, sau đó đeo túi xách đi về phía trường học.
...
Lục Văn Tây điều chỉnh trạng thái khá nhanh chóng, ngày hôm sau liền khôi phục như ban đầu, tiến hành quay chụp bình thường, còn chủ động đề nghị kéo dài thời gian quay phim để đuổi kịp tiến độ, cộng thêm mời đoàn phim cả ba bữa cơm phong phú, giữ vững nhân thiết thổ hào của mình.
Khoảng thời gian này anh giống như trước kia, ban ngày quay phim, ban đêm về nhà nghe chút nhạc, xem kịch bản, thời gian bận rộn phong phú, không rảnh để nghĩ tới chuyện khác.
Hứa Trần thì bắt đầu trạng thái biếng nhác, thỉnh thoảng theo Lục Văn Tây tới phim trường, phần lớn thời gian dành để tới trường đi học, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Ngày 22 tháng 12, chương trình [Chị Chị Em Em Vùng Lên] mà Lục Văn Tây tham gia được phát sóng.
Ngày hôm trước nhiệt độ của bốn khách mời chương trình đã rất hot trên weibo.
#Lục Văn Tây cùng Du Ngạn cứu người# chiếm vị trí thứ nhất.
#Chân tướng thần tượng nhà bạn# xếp thứ năm.
#Tiểu C Trương Lâu Triết# xếp thứ sáu.
#Chân tướng muốn cùng Lục Văn Tây xào xì căng đan# xếp thứ mưới ba.
Xếp thứ nhất cùng thứ năm là tin tức về Lục Văn Tây, là Hàn Phạm Minh dẫn đoàn đội xào lên, lập tức leo top, đồng thời những tin tức hot nhất weibo cũng đều có liên quan.
Quả Táo Vui Vẻ: #Lục Văn Tây cùng Du Ngạn cứu người# trong khi ghi hình [Chị Em], Lục Văn Tây cùng Du Ngạn cùng cứu Béo Mạc Mạc. Nếu như đoạn này chỉ là sự cố ngoài ý muốn thì đoạn 4p37s Lục Văn Tây đơn độc cứu người rõ ràng là liều mình cứu giúp, thảo nào bảo là "sinh tử chi giao nhạt như nước", xem tới đây tiểu biên tập cũng muốn xào xì căn đan với Lục Văn Tây a! Lục Văn Tây quá tuyệt vời!
[video]
Bình luận cũng cực kỳ náo nhiệt.
Bổ Bổ Bổ Bổ Bổ Bổ Bất Lương: Thời điểm nhìn thấy Lục Văn Tây cùng Du Ngạn đón được Béo Mạc Mạc, tôi còn vui vẻ, Lục Văn Tây cùng Du Ngạn bị đè thực thảm. Kết quả đoạn ở trên thuyền, xem xong mà tôi túa cả mồ hôi lạnh, quá kinh hiểm rồi a, nói có lương tâm một chút được không? Thời khắc chỉ mành treo chuông như vậy, Lục Văn Tây hoàn toàn là hành động bản năng không hề suy nghĩ, ai lại lấy mạng mình ra để nổi tiếng chứ? Trong video mặt mũi thật sự toàn là máu!
Kích Thước Khác Biệt Không Thể Trách Tôi ~: Sự thực chứng minh, lần trước Lục Văn Tây không giả vờ, anh rõ ràng là một anh ngốc tới mức làm người ta đau lòng, phấn đấu quên mình cứu người, suýt chút nữa cũng ngỏm theo luôn a.
Ngôn Thập Lục: Vấn đề tôi quan tâm hơn là, gương mặt không sao chứ?
Bụi Bụi: Hình ảnh Lục Văn Tây cùng Du Ngạn cùng đỡ Béo Mạc Mạc thực ấp áp a, cảm giác CP cực mạnh.
Steaky: Chìm đắm với giá trị nhan, trung thành với nhân phẩm.
Mặt Than Cả Đời Đen: Kỹ thuật diễn của Lục Văn Tây quả thực không tốt lắm, thế nhưng nhân phẩm thì khỏi bàn, tính giả tạo của video rất thấp.
Hạt Dẻ Ba Ba: Yểu mệnh rồi! Tây Tây đã chứng minh cho antifan thấy rồi a!
Weibo chính thức của Chị Em: #Chân tướng thần tượng nhà bạn# Lục Văn Tây cùng Du Ngạn vứt bỏ hình tượng, giải phóng bản thân, toàn bộ hành trình hài hước vô đối.
[video]
Video đã được tổ tiết mục xử lý hậu kỳ, trong video có hiệu ứng hình tượng đặc biệt, còn kém theo âm thanh cùng biểu cảm khóc thảm.
Bất Lạc Sanh Tiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Anh Y Phong Vũ: Phối hợp siêu thần, quan hệ của hai người vốn rất tốt đi? 233333
Hanukkah: Đúng là hài hước mà!
Tra Tra Không Có Thời Gian: Hôm nay hình tượng lão công rớt mất rồi sao?
Trò Cười Không Đáng Tin: "Ừm, là hình tượng thần tượng nhà bạn." "Không, là hình tượng thần tượng nhà bạn."
Nam Quốc Cửu Xu: Mọi người có xem video Lục lão đại cứu người không?
Lục Văn Tây dựa vào tường lướt Weibo, nhịn không được ngáp một cái, sau đó nhận được tin.
Bạch Đẳng Nhạn: Luyện vũ đạo tới đâu rồi?
Lục Văn Tây: [chỉ mình ta lắc lư.Gif] [只有我最摇摆.Gif]
Bạch Đẳng Nhạn:...
Lục Văn Tây: [cùng nhảy nào.JPG]
Bạch Đẳng Nhạn: [nói yêu đương không bằng khiêu vũ.JPG]
Lục Văn Tây: [dùng phương thức này ở chung.JPG]
Bạch Đẳng Nhạn: [không ai cảm thấy cô độc.JPG]
Bạch Đẳng Nhạn cư nhiên có nhãn dán, có thể nháy mắt đối nhãn dán với anh.
Lục Văn Tây ngáp một cái, gửi tin nhắn thoại: "Tôi lười đánh chữ, học vũ đạo vài ngày rồi, ngày mai qua bên ông luyện vị trí là được."
Bạch Đẳng Nhạn: Ông lười tới cỡ nào vậy.
Lục Văn Tây lại tiếp tục gửi tin nhắn thoại: "Quay phim mệt lắm, gần nhất toàn cảnh hành động, còn hơn phân nửa là bên bị đánh."
Bạch Đẳng Nhạn: Thật muốn đi tham ban mà, có nhân vật khách mời nào cho tôi không?
Lục Văn tây: "Có, đóng vai xác chết! Thi thể là góc nhìn quan trọng chỉ sau nhân vật chính thôi a, ông có thể đảm nhiệm vị trí này, sau đó để Đỗ Tử San tiểu tỷ tỷ giải phẫu ông."
Bạch Đẳng Nhạn:...
Lục Văn Tây cầm di động, mí mắt kịch liệt đánh nhau, nói chuyện được phân nửa liền ngủ mất.
...
Sáng sớm, Du Ngạn nhận được tin tức Wechat, mở ra xem thì thấy đối phương tên là Nhiễm Nhiễm Thăng Khởi.
Anh nghi hoặc nhìn câu nói kia: Tiền bối, buổi sáng tốt lành.
Người này là ai vậy?
Bạn bè trong Wechat riêng của Du Ngạn đặc biệt rất ít, đại đa số là người nhà, bằng hữu, bạn học cũ có quan hệ tốt, còn có Hàn Phạm Minh cùng Lục Văn Tây, ngay cả trợ lý cũng không thêm bạn, cái người đột nhiên xuất hiện này là ai?
Anh không lập tức trả lời mà mở thông tin đối phương, xem thử ảnh chụp, sau đó nhận ra được là hậu bối Nhiễm Nam.
Anh khẳng định mình không thêm bạn người này! Anh nhớ rất kỹ.
Điều này làm Du Ngạn nhịn không được nhíu mày, cầm di động cẩn thận xem xét, lúc kéo tin xuống thì phát hiện Nhiễm Nam tựa hồ có bạn gái, điều này làm anh nghi hoặc, anh luôn có cảm giác bị Nhiễm Nam nhìn chòng chọc, không phải gay, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn ôm đùi?
Anh có chút phản cảm.
Quay trở lại danh sách, một lần nữa mở khung trò chuyện, do dự không biết có nên xóa bạn hay không, ngay lúc này lại thấy đối phương gửi tin tới.
Nhiễm Nhiễm Thăng Khởi: Tác phẩm mới xin nhờ tiền bối chiếu cố nhiều hơn.
Du Ngạn nghi hoặc, tác phẩm mới? Tác phẩm mới của Nhiễm Nam liên quan gì tới anh, chẳng lẽ còn muốn anh phụ đạo cho Nhiễm Nam?
Du Ngạn: Tác phẩm mới gì?
Nhiễm Nhiễm Thăng Khởi: Bộ phim sắp quay của tiền bối, em vừa thử sức thông qua nhân vật, anh là vai nam chính, em là nam bốn, còn là vai phản diện a.
Nam bốn...
Tác phẩm mới của Du Ngạn là một bộ phim cổ trang, anh đóng vai một vị tướng quân chinh chiến sa trường, lúc tân đế chưa lên ngôi đã theo đối phương vào sinh ra tử, sau khi tân đế lên ngôi, anh vì tân đế mà bảo vệ giang sơn. Thế nhưng sau đó bị người chia rẽ ly gián, bị vu oan hãm hại, anh chỉ có thể cố gắng tìm kiếm chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình trong quá trình trốn chạy.
Nhân vật trong phim rất nhiều, nhiều đến mức ai cũng có thể xưng là nam ba hoặc nam bốn, dù sao thì phân diễn cũng sàn sàn như nhau. Cho nên Nhiễm Nam đóng nam bốn nào, Du Ngạn không thể nào nghĩ ra được.
Du Ngạn: Nam bốn nào?
Nhiễm Nhiễm Thăng Khởi: Nam Cung Vũ Trạch.
Du Ngạn: Oh.
Nam Cung Vũ Trạch, một quân sư âm nhu, là một mưu sĩ tâm tư độc ác tàn nhẫn, là đối thủ đã giở rất nhiều trò, đặc biệt là một đoạn Du Ngạn bị bắt, Nam Cung Vũ Trạch đã hành hạ anh, sau đó anh gϊếŧ chết Nam Cung Vũ Trạch.
Trò chuyện vài câu, Du Ngạn không có cách nào hủy bạn, chỉ nghi hoặc hỏi.
Du Ngạn: Tôi thêm bạn cậu khi nào?
Nhiễm Nhiễm Thăng Khởi: Một thời gian rồi a.
Du Ngạn: Oh.
Anh không có ý nói chuyện thêm nữa, cầm di động đi vào phòng vệ sinh, lúc rửa mặt lướt Weibo một chút thì phát hiện Lục Văn Tây mới phát Weibo.
Lục Văn Tây: Tập nhảy thôi, nói chuyện yêu đương không bằng tập nhảy. @Bạch Đẳng Nhạn [hình ảnh]
Có tầm tám chín bức hình, là hình tập luyện của Lục Văn Tây cùng Bạch Đẳng Nhạn, có hình ai người tự chụp hình trong gương cùng tự sướng, tấm thứ năm trở đi là hình chụp hình màn hình đọ nhãn dán của hai người.
Du Ngạn xem mà nhịn không được bật cười, mở hình phóng to lên xem kĩ, sau đó lưu hình lại.
Để điện thoại xuống, Du Ngạn áp sát gương sờ cằm mình, sau đó bắt đầu cạo râu.
...
[Trước đó Bạch Đẳng Nhạn hỏi Lục Văn Tây có phải gay hay không là vì anh sẽ cùng Lục Văn Tây phối hợp quay một MV đồng tính, nếu Lục Văn Tây là gay, lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì Bạch Đẳng Nhạn rất dễ bị kéo theo, cộng thêm Bạch Đẳng Nhạn đã có phát hiện trước đó. Vì thế Bạch Đẳng Nhạn đã hỏi trước để chuẩn bị tâm lý, cũng chuẩn bị sẵn phòng bị.]