Edit: FAFOEVER.
Khóa học biểu diễn của Tang Tri Tửu vẫn còn tiếp tục, lần này Lận Gia Hòa vì nàng hẹn trước lão sư biễu diễn Úc Bình, cũng là người quen với Tang Tri Tửu.
Úc Bình nhìn khắp cả kịch bản, thấy chú giải lít nha lít nhít bên cạnh của Tang Tri Tửu, trên mặt liền giãn ra: "Xem ra ngươi mấy ngày nay thực sự là để tâm."
"Ta cảm thấy kịch bản này không tệ, chủ yếu là nhân vật này cũng thích hợp với ngươi.
"Trần Duyệt" cùng với nhân vật ngươi đóng lúc mới vào nghề có chút giống nhau."
Tang Tri Tửu sửng sốt một chút, lễ phép nhếch miệng: "Ngài cũng cảm thấy như thế sao.
.
."
Úc Bình không có tới trước, nàng bên ngoài hành lang gặp phải Phàn Vụ.
Phàn Vụ ngay trước mặt đùa giỡn nàng, còn cố ý muốn buộc nàng phải thừa nhận hai người tối hôm đó bất ngờ ‘lăn giường’.
Lúc đó Tang Tri Tửu rất khó chịu, hét lên một câu "Chính ngươi rõ ràng", sau đó liền xoay người chạy đi.
Bây giờ suy nghĩ lại, nàng thực sự là rất hối hận ——
Làm sao vào thời khắc mấu chốt thì lời mắng người liền một câu cũng không thể nghĩ ra?
Lúc đó nàng nên tóm lấy cổ áo của Phàn Vụ, đem người từ đầu đến chân ‘hỏi thăm’ một lần, làm cho nàng biết nàng cái loại khốn nạn này (kéo quần lên liền không nhận mặt (͡ ° ͜ʖ ͡ °) ), căn bản là không xứng với mình!
Úc Bình quan sát sắc mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Tang Tri Tửu vội vàng thu hồi tâm tư đang bay bổng của mình, vung vung tay: "A, không có chuyện gì, không có chuyện gì."
"Úc lão sư, chúng ta bắt đầu đi."
Úc Bình gật đầu: "Ừm."
Nàng chỉ vào hai chi tiết trọng điểm của kịch bản bị lãng quên: "Ta giúp ngươi hoàn thiện một ít nhân vật giả thiết trên chi tiết nhỏ, sau đó cùng ngươi đối diễn, giúp ngươi tìm ra vài chỗ còn thiếu sót."
Tang Tri Tửu ngoan ngoãn gật đầu.
Tuần sau phỏng vấn, có hai cảnh ngắn cần diễn——
Một là thời điểm Trần Duyệt mới vừa đi theo Mộ Nhất Ninh.
Nàng theo ban nhạc của Mộ Nhất Ninh, lần thứ nhất tiến vào quán bar ngầm để biểu diễn.
Trước khi đi, ban nhạc gặp gỡ một nhà giàu mới nổi.
Nhà giàu mới nổi ném ra một xấp tiền, muốn bức bách Trần Duyệt ở ngay trước mặt uống hết ba chén rượu trợ hứng cho hắn.
Trần Duyệt một mực không uống, bản thân nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua loại người có địa vị lại ngông cuồng này trong xã hội, nhưng cuối cùng vì ban nhạc, nàng rưng rưng nước mắt uống hết ba ly rượu.
Một cảnh khác là đối diễn với Alpha nhân vật chính - Mộ Nhất Ninh.
Khi phát hiện ra Trần Duyệt lại bắt đầu thích ứng với kiểu sinh hoạt này, khí chất của một cô gái ngoan ngoãn dần dần chuyển sang hình tượng của một cô gái lưu manh đường phố [*], Mộ Nhất Ninh cùng nàng ầm ĩ một trận lớn, trong lời nói mang rất nhiều lời nhục mạ, muốn đem người đuổi đi.
[*] đoạn này thì thực sự ta bí ngôn từ để miêu tả, đại loại là bị ‘yang hồ’ lên ấy.
Trần Duyệt không biết tại sao Mộ Nhất Ninh lại đột nhiên trở mặt, tranh luận vài câu với cô, liều lĩnh chạy ra ngoài dưới trời đang mưa to.
Úc Bình nói hai mươi phút, rồi bảo nàng đồng thời đối diễn.
Nhưng dù trước đó Tang Tri Tửu nghiêm túc lắng nghe, thì lúc diễn tập, vẫn là khiến Úc Bình dở khóc dở cười.
"Ôi, Tri Tửu, vẻ mặt này của ngươi quá hung rồi."
"Vào lúc này Trần Duyệt mới vừa học trốn tiết, nhưng khí chất của học sinh trên người vẫn là chiếm đại đa số.
Nhưng ngươi khi nhìn vào mắt của ta, thật giống như đem nhà giàu mới nổi là ta đây ra ăn tươi nuốt sống vậy.
"Không được, không được."
Tang Tri Tửu gãi đầu một cái.
Úc Bình tiếp tục nói: "Hơn nữa vào lúc này, Mộ Nhất Ninh là đứng phía sau Trần Duyệt, Trần Duyệt trong lòng vẫn rất chờ mong, chờ mong Mộ Nhất Ninh sẽ đứng ra giúp đỡ nàng."
Tang Tri Tửu nhăn mũi: "Mộ Nhất Ninh muốn cho Trần Duyệt nhìn rõ ràng mặt tối của xã hội này, lúc này liền đứng ở một bên xem kịch vui.
"Ta chỉ là vừa nghĩ đến hình ảnh đấy, liền cảm thấy tức giận."
"Đúng vậy.
.
." Úc Bình kiên trì giảng giải, "Nhưng Trần Duyệt là không biết chuyện này, lúc này nàng đang ở trong trạng thái tâm lý yêu cuồng nhiệt đối phương đây."
"Hơn nữa Mộ Nhất Ninh cũng tuyệt đối không phải là chỉ xem kịch vui, Mộ Nhất Ninh đối với Trần Duyệt có cảm tình, cô không đơn thuần hi vọng Trần Duyệt "Biết khó mà lui", càng hi vọng Trần Duyệt có thể "Toàn thân trở ra"."
"Mộ Nhất Ninh là nằm ở một loại suy nghĩ, muốn ra mặt nhưng âm thầm nhẫn nhịn trạng thái trở lại."
Nghe đến đó, Tang Tri Tửu có điểm không rõ.
Trong hai ngày này nàng chỉ tập trung nghiên cứu nhân vật Trần Duyệt, rất ít sự chú ý trên nhân vật Mộ Nhất Ninh.
Thế là nàng nâng mặt, hỏi: "Úc lão sư, ngài cảm thấy.
.
.
Vào lúc này, Mộ Nhất Ninh đối với Trần Duyệt thì có cảm tình sao?"
"Đó là đương nhiên." Úc Bình cầm kịch bản lên, "Ngươi hiện tại là đang lấy kịch bản không hoàn chỉnh, chúng ta không có cách nào suy đoán được quá trình biến đổi cảm xúc thật sự của Mộ Nhất Ninh."
"Nhưng nàng đem Trần Duyệt lưu lại, là vì muốn trợ giúp nàng thoát ra khỏi sự mềm yếu tốt hơn.
Chỉ từ một điểm này, liền không phải là có thể thấy được đầu mối sao?"
"Đương nhiên, thứ tình cảm này không nhất định là tình yêu, cũng có thể là tình thân, tình bạn hoặc là sự đồng tình."
Tang Tri Tửu suy nghĩ một chút, đột nhiên lắc đầu một cái: "Nếu như nàng thật sự muốn giúp đỡ, liền không nên cho Trần Duyệt một hi vọng, trực tiếp từ chối người ta, để Trần Duyệt hết hy vọng không là tốt hơn sao?
« ối dồi ôi, chị ơi, như này thì hết phim luôn rồi, còn cần đóng phim làm gì nữa (ಠ ͜ʖ ಠ) »
"Ta không tin Trần Duyệt một cô gái ngoan ngoãn như vậy, nếu không có nàng dẫn đường, thì làm sao sau đó có thể bị biến thành cái dáng vẻ kia được."
Úc Bình cúi đầu trầm tư một lúc, nói: "Khả năng chân tướng ẩn giấu về Mộ Nhất Ninh ở bên trong kịch bản hoàn chỉnh đi, ta cũng không rõ lắm.
.
."
Nàng lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe được hai tiếng gõ cửa.
Tang Tri Tửu làm học sinh, chủ động đi mở cửa, vừa mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt Phàn Vụ mười phần yêu nghiệt kia.
Nàng nghĩ định đóng cửa lại, nhưng Phàn Vụ đã nhảy qua nàng, cùng Úc Bình bắt chuyện: "Úc lão sư."
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước mặt Tang Tri Tửu: "Đang bận sao?"
Tang Tri Tửu hạ thấp giọng đáp: "Chuyện đó, đúng, nhưng..."
Úc Bình đứng phía sau Tang Tri Tửu, không thấy vẻ mặt của nàng, thấy người tới là Phàn Vụ, cười nói: "Phàn Vụ?"
"Ngươi làm sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Phàn Vụ thừa cơ hội này, đi vào bên trong phòng.
Cô cười đáp: "Tuần sau bắt đầu, ngài liền không nhìn thấy ta."
Úc Bình nói: "Ha, đúng rồi, hạng mục tuần sau của các ngươi liền muốn bắt đầu rồi a."
Phàn Vụ gật đầu.
Úc Bình nhiệt tình chào mời nói: "Ta đang giúp Tri Tửu đối diễn đây, cho tới đoạn về Mộ Nhất Ninh nhân vật này."
"Ngươi tới thực sự là quá tốt rồi, một đoạn này ngươi giúp đỡ Tri Tửu đi, nàng không tìm được trạng thái."
Tang Tri Tửu làm học sinh, trơ mắt nhìn Úc Bình lôi kéo Phàn Vụ thảo luận lên kịch bản, một chút quyền từ chối đều không có.
Một bên khác, Phàn Vụ nghe xong nghi hoặc của Úc Bình, bỗng dưng cười cười.
Cô nói: "Mộ Nhất Ninh đối với Trần Duyệt đương nhiên là có cảm tình."
"Để Trần Duyệt thấy rõ mặt tối của xã hội, chỉ là một nguyên nhân nhỏ, hoặc là nói.
.
.
Một cái cớ.
Nàng lựa chọn đem người theo, là bởi vì nàng thật sự là muốn đem người đó giữ ở bên người."
Nói, cô nhìn về phía Tang Tri Tửu: "Cho dù quá trình này có thể sẽ rất ngắn ngủi."
Tang Tri Tửu lườm một cái: "Ích kỷ!"
Phàn Vụ buông tay: "Mỗi người đều sẽ có một thời điểm ích kỷ, chỉ xem là nó có đáng giá hay không."
Cô thậm chí tiết lộ nói: "Hơn nữa, bức bách uống rượu tuồng vui này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, sau này khi tình cảm đã phát triển, Mộ Nhất Ninh cùng thành viên khác của ban nhạc vì Trần Duyệt mà lật tung cả quán bar lên."
"Phân cảnh của Trần Duyệt ở đoạn này rất quan trọng, phần sau đó nàng xảy ra xung đột nảy lửa, biểu hiện của nàng vừa muốn làm cho người khác đau lòng, càng muốn.
.
."
Cô cố ý dừng lại một lúc, nhìn về phía Tang Tri Tửu, chậm rãi đem lời nói bổ sung xong: ".
.
.
Để Mộ Nhất Ninh động lòng."
Úc Bình bừng tỉnh, sau đó cảm ơn nói: "Như vậy liền rõ ràng