Edit: FAFOEVER.
Chiêm Nguyệt Nhu rùng mình một cái, lập tức cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phàn Vụ.
Trong lòng nàng biết đêm nay sợ là một lần nữa cũng sẽ không có kết quả, lập tức thu lại nước mắt, nhanh chân rời đi.
Sau khi nàng đi, Phàn Vụ mang theo Tang Tri Tửu tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng vào.
Cô nhìn bạn nhỏ, mở miệng đánh vỡ trầm mặc: ".
.
.
Không phải nói là ngày mai mới trở về sao? Làm sao hiện tại liền xuất viện? Đã ăn cơm tối chưa? Ta gọi món ăn cho người mang lên."
Tang Tri Tửu mặt lạnh: "Không cần."
Nàng vào xế chiều hôm nay kiểm tra toàn diện kết thúc, Lận Gia Hòa đã xin cho nàng hai ngày nghỉ, hi vọng nàng sau khi xuất viện có thể về nhà nghỉ ngơi một buổi chiều, ít nhất cũng phải có một giấc ngủ ngon.
Nhưng Tang Tri Tửu suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần, trực tiếp chạy về đoàn phim ——
So với trở lại nhà mình ngủ một giấc, nàng cảm thấy.
.
.
Nàng càng muốn nhanh một chút nhìn thấy Phàn Vụ.
Không nghĩ tới nàng thật vất vả để xuất hiện trước mặt Phàn Vụ, nàng ấy lại cho nàng thấy một màn vừa nãy!
Tang Tri Tửu trong lòng đang rất hoảng, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống.
Nàng nhìn Phàn Vụ: "Không dự định giải thích một chút sao?"
Phàn Vụ hơi đau đầu.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại thở phào nhẹ nhõm ——
Cô muốn cùng Tang Tri Tửu tiếp tục lâu dài, cũng không phải đơn thuần vui đùa thôi.
Căn cứ tiền đề như vậy, nếu như giữa hai người tồn tại một quả bom hẹn giờ như Chiêm Nguyệt Nhu, sợ là không biết khi nào nó nổ nữa.
Hôm nay xem như là có một cơ hội, có thể để cô từ đó nói cho Tang Tri Tửu.
Thế là, Phàn Vụ đến bên cạnh Tang Tri Tửu ngồi xuống.
Cô chỉnh tốc độ nói chuyện chậm rãi, tận lực dùng một loại thái độ khách quan nhất, đưa chuyện của cô cùng Chiêm Nguyệt Nhu giải thích rõ ràng.
Tang Tri Tửu sau khi nghe xong, sững sờ tại chỗ.
Chuyện này bản thân nó cũng không phức tạp, nhưng đặt ở trên người Phàn Vụ, luôn có chút (ảo ma canada) cảm giác kỳ diệu.
Nếu như vào thời điểm nàng còn chán ghét Phàn Vụ, nghe được loại bát quái này, nói không chừng có thể cười trên ba tháng.
Nhưng hiện tại, nàng nhìn Phàn Vụ, đáy mắt cũng chỉ có tức giận.
"Ngươi chơi gái ư? !"
(ŎдŎ;)
Phàn Vụ cười khổ một tiếng: "Không phải.
Ngươi quên mất sao, là Phàn Chính Chí sắp xếp."
Tang Tri Tửu đáy mắt lập tức ngấn lệ: "Ta mặc kệ, ngươi, ngươi chính là..."
(ಥ_ಥ)
Nàng một mặt cảm thấy thật sự rất khó tiếp thu, một mặt.
.
.
cũng do đang mang thai mà tâm tình không được ổn định.
Phàn Vụ vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trái tim có chút đau nhói.
Cô nắm lấy tay của nàng: "Ta xin lỗi, Tửu Tửu, đừng khóc."
"Chuyện này là một bất ngờ, ta bảo đảm sau này sẽ không bao giờ xuất hiện.
Ngươi tha thứ cho ta một lần được không?"
Tang Tri Tửu vung tay tránh thoát.
ヾ(*`Д´*)ノ
Nàng bây giờ chính là chuẩn bị làm mẹ, cho dù lý trí nói cho nàng, Phàn Vụ trong chuyện này cũng là người bị hại, nhưng nàng chính là không muốn yên ổn bỏ qua chuyện này.
Hừ, dù sao cũng là một mẫu thân khác của con mình, cũng không thể nói vứt liền vứt.
Tang Tri Tửu chuẩn bị, trước tiên nháo nàng ba tháng để hả giận cái đã.
« ôi chị ơi, thêm 3 tháng cái chị chuẩn bị đẻ luôn rồi (; ω;) »
Phàn Vụ đương nhiên không muốn nàng rời khỏi lồng ngực của mình, nhưng cũng sợ nếu khi ngăn cản dùng sức quá lớn, sẽ làm tổn thương đến Tang Tri Tửu.
Nàng hiện tại là chuẩn bị làm mẹ, thân thể phải luôn khỏe mạnh như năm xưa.
Suy nghĩ một chút, cô thẳng thắn từ bỏ việc ngăn cản, tùy ý để Tang Tri Tửu đánh mấy cái trên người mình.
Tại lúc Tang Tri Tửu bị tiếng đánh của mình dọa sợ (ý là chị nhà nghe cái tiếng mà đánh “bộp, bộp” lên người chị công, sợ mình đánh ngta đau quá, ờ chắc là zậy đó (˙▿˙)), không lộn xộn nữa thì, Phàn Vụ tìm cái cơ hội, nhằm ngay môi nàng, hôn lên.
Quá bất ngờ làm Tang Tri Tửu ngây ngốc hồi lâu.
Nàng muốn ngăn cản Phàn Vụ, nhưng hai người đã không có gặp nhau hai ngày, cũng không chỉ có mỗi Phàn Vụ khát vọng, nàng cũng vậy.
« dính conditinhyeu vào rồi là hả ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu (.
ᴗ .)»
Cảm giác môi chạm vào nhau thật thoải mái, giống như có thể chạm được hết tất cả sự mềm mại của đối phương vậy.
Loại chuyện thân mật như thế này, cho dù là ngạo kiều như Tang Tri Tửu, cũng đều yên tĩnh lại, toàn tâm hôn đáp trả.
« hôn mà miệng thơm tho thì được, chứ gặp cái đứa nào mà thối mồm ấy nhờ, ối dồi ôi luôn, trải nghiệm kinh cmn hoàng (˙▿˙) »
Đợi khi môi tách ra, Tang Tri Tửu mới phát hiện, hai cánh tay của chính mình, lại đã tự câu trên cổ Phàn Vụ.
Nàng mặt vốn là đã đỏ, thấy như vậy càng đỏ hơn.
Cấp tốc thả hai tay ra, dịch mông cách xa Phàn Vụ.
(*//艸//)
Nhưng sau chuyện này, nàng cũng không có phát ra tính khí như vừa nãy nữa.
Phàn Vụ nắm bắt thời cơ, duỗi tay cầm lấy tay nàng.
Tang Tri Tửu tính chất tượng trưng tránh thoát một lúc, không có làm tay của hai người tách ra, dựa sát Phàn Vụ.
Phàn Vụ lập tức được voi đòi tiên, đem tay của hai người đổi thành mười ngón đan vào nhau.
Nhìn Tang Tri Tửu lúc này dáng vẻ xấu hổ không được tự nhiên, cô bắt lấy thời cơ, ôm người vào lòng, nói: "Tửu Tửu, tha thứ cho ta lần này, có được không?"
"Hai người chúng ta ai cũng có quá khứ không mấy vui vẻ, nhưng ta đã nghĩ thông suốt, đừng vì những điều không vui trong quá khứ trở thành vật ngăn cản đến tương lai của chúng ta."
"Bây giờ mọi chuyện cũng đã nói ra, chúng ta là nên tập trung đến tương lai."
Lời này vừa nghe thì không có vấn đề gì, nhưng Tang Tri Tửu là người nào chứ?
Dáng vẻ xấu hổ vừa nãy liền biến mất, nàng híp mắt nhìn Phàn Vụ: ".
.
.
Ngươi nhận sai thì cứ nhận sai, tại sao muốn lôi cả ta xuống nước chung?
( `ω´ )
"Phàn Vụ, ta có quá khứ gì làm ngươi không vui, tại sao không nói rõ một chút?"
Nói xong, Tang Tri Tửu nhíu mày lại: "Chuyện trong quá khứ.
.
.
"Ngươi có phải là ghét bỏ danh tiếng cùng diễn xuất của ta không bằng ngươi, vì vậy không xứng với ngươi sao???"
Phàn Vụ vội vã xua tay: "Đương nhiên không phải."
Nhưng nói đến danh tiếng cùng diễn xuất, trong tương lai.
.
.
Tang Tri Tửu cũng phải nỗ lực một quãng thời gian mới có thể vượt qua cô.
.
.
Lúc này, Phàn Vụ cuối cùng cũng biết cảm giác kỳ quái đó là gì ——
Chuyện mang thai này, Tang Tri Tửu từ đầu đến cuối lại không có biểu hiện ra một chút hổ thẹn nào với cô.
Này là bình thường sao?
Mấy ngày trước cô chỉ lo tự mình tiêu hóa, cũng không có quá chú ý đến trạng thái của Tang Tri Tửu.
Hơn nữa vào hai ngày trước, hai người nhắn tin trên điện thoại, cô căn bản không có cách nào từ câu chữ đoán ra tâm tình của nàng.
Nhưng là.
.
.
Hiện tại hai người mặt đối mặt, tại sao Tang Tri Tửu đối với chuyện này, vẫn là một bộ dạng khí thế hùng hồn?
Dựa theo lẽ thường, cô đem toàn bộ chuyện của Chiêm Nguyệt Nhu bê ra như thế, Tang Tri Tửu ít nhất cũng phải giải thích với cô một chút chứ?
Nhưng vì cái gì lại không có.
.
.
Tang Tri Tửu vậy mà không có dự định giải thích, chẳng lẽ không nghĩ nàng cùng con của người khác, sẽ khiến bản thân cô không vui sao?
Phàn Vụ mê man.
Trong ấn tượng của cô, bạn nhỏ tuy rằng ngạo kiều, nhưng chưa đến nỗi không có chút tự trọng nào a.
.
.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô không khỏi rơi xuống trên bụng Tang Tri Tửu.
Tang Tri Tửu đột nhiên xù lông!
Tại sao đang nói tới chuyện “quá khứ không vui vẻ”, Phàn Vụ tự dưng lại nhìn chằm