Dương Linh nghe anh nói vậy không khỏi bất ngờ.
Cô bật dậy hỏi lại như để chắc chắc.
"Giám đốc nói sao ạ"
Mặc Tần Minh nhìn vu vơ, miệng ậm ừ.
"Em lên đây ngủ đi"
Dương Linh lấy làm kì lạ, dạo gần đây cô có cảm giác anh ngày càng quan tâm mình hơn.
Từ chuyến đi tuần trăng mật vừa rồi, ánh mắt của anh luôn để ý đến cô.
Dương Linh bỗng cảm thấy xấu hổ, anh bảo cô lên giường ngủ chẳng lẽ hai người ngủ chung, cô đành từ chối
"Không được, anh cứ ngủ trên đó đi, tôi ngủ đây quen rồi"
Mặc Tần Minh biết rõ suy nghĩ của cô, anh vẫn đứng đó nhìn cô, đành nói.
"Lên giường đi, tôi ngủ sofa"
Cô ngồi hẳn dậy "Anh ngủ sofa không quen đâu"
"Thì từ từ từ quen, tôi đã nói là tôi muốn ngủ sofa mà"
"Tự nhiên giám đốc lại muốn vậy chứ" Dương Linh hỏi lại.
"Hồi chiều em bị đau chân mà"
"Tôi hết đau rồi" Cô đáp.
"Không phải em đói sao"
"Tôi ăn no rồi"
Dương Linh cảm thấy những lý do của anh nói với cô thật là ấu trĩ.
Cô vẫn ngồi trên sofa nhìn anh một lúc rồi nằm xuống tiếp tục chùm chăn ngủ.
Mặc Tần Minh hết lý do để nói với Dương Linh, anh bất lực nhìn cô mà không nói gì.
Cô thấy anh vẫn đứng đó lại ngồi dậy nói với anh
"Giám đốc lên giường đi ạ, tôi nằm đây rất ổn."
"Nhưng bây giờ tôi thích nằm đó"
Mặc Tần Minh đáo lại rồi rất nhanh, anh đi tới ngồi sofa, đẩy nhẹ để cô đứng lên.
Anh vươn vai rồi nằm dài xuống ghế, vừa thở dài thoả mãn.
"Ưm, thoải mái quá, sao trước giờ mình không nằm đây cho sướng"
Dương Linh ngơ ngác trước hành động của anh, cô thắc mắc hỏi.
"Anh đang làm gì vậy"
"Tôi nói tôi muốn nằm đây mà, em mau lên kia ngủ đi"
Dương Linh im lặng thở dài.
"Vậy tôi lên kia ngủ"
Mặc Tần Minh chùm chăn lại, đưa bàn tay ra ngoắc ngoắc như muốn đuổi cô đi.
Lúc này Dương Linh mới chịu lên giường nằm.
Anh thấy cô nghe lời liền mỉm cười thoả mãn.
Trong chăn anh bỗng phát hiện, ở đây toàn mùi của cô.
Anh hít nhẹ một cái, thì ra anh đã quen mùi hương của cô rồi thì phải, anh ôm chặt chiếc chăn rồi duỗi thẳng chân ra.
Nhưng có một điều anh không thích lắm.
Chỗ ngủ này có vẻ nhỏ và khó chịu nhỉ.
Mặc Tần Minh cựa qua cựa lại không được liền bất mãn.
"Sao cô ấy có thể nằm ngủ thoải mái ở đây được chứ" Anh thầm nghĩ.
Còn Dương Linh ở trên giường, cô vui sướng khi được nằm trên chiếc đệm mềm mại, Dương Linh ưỡn dài người rồi cuộn tròn trong chăn ngủ.
Mặc Tần Minh chằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Có lẽ vì không quen, chiếc ghế quá nhỏ để anh nằm thoải mái.
Sáng dậy với khuôn mặt bơ phờ, Dương Linh nhìn anh liền cảm thấy lo lắng.
"Giám đốc, đêm qua anh ngủ không được sao"
"Hả, gì! Đêm qua tôi ngủ rất ngon"
"Thật chứ, tối nay anh cứ ngủ trên giường đi, để tôi ngủ sofa cho"
"Tôi nói ngủ rất ngon mà"
Mặc Tần Minh nhướng mắt nhìn cô, lấy tay xoay xoay cái ca vạt, vừa đi ra cửa vừa nói.
"Em thay đồ rồi xuống ăn sáng, nhanh đi"
Dương Linh vẫn đứng yên ngơ ngác, rõ ràng là anh ngủ không được, khuôn mặt mệt mỏi thế kia cơ mà.
Cô thở dài bất lực.
Ăn uống xong rồi hai người cùng nhau lên công ty.
Dương Linh đang nhìn ngoài cửa số ngắm cảnh vật xung quanh.
Có lẽ đêm qua cô được ngủ ngon thì phải, tâm trạng rất thoải mái.
"Đêm qua em ngủ có ngon không"
Dương Linh giật mình khi nghe tiếng của anh, cô chấn chỉnh lại tư thế rồi nhìn anh
"Rất ngon ạ"
"Hừm, giường xịn, nệm xịn không ngon mới lạ" Mặc Tần Minh nhếch mép cười nhẹ.
Còn xem lại anh, vì cái sofa nhỏ xí mà anh chẳng ngủ được cả đêm, chắc đêm nay anh phải bày mưu tính kế để lên giường ngủ với được.
"Thật sự giám đốc thích nằm sofa lắm hả"
"Tất nhiên" Anh đáp lại rất nhanh.
Tiểu Đồng hôm nay muộn giờ lên xe bus, cô chạy thật nhanh vào thang máy để kịp vào văn phòng.
Lỡ may lại gặp tên sếp Đẳng Thiếu cục súc thì cô tiêu.
Đúng lúc Đẳng Thiếu xuống sảnh lấy đồ, anh đã vào thang máy rồi.
"Ấy ấy chờ tôi một xí"
Tiểu Đồng hớt ha hớt hải chạy vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
May quá vẫn kịp.
Tiểu Đồng