Sờ lên chán của cô thấy đã hết sốt rồi, dì Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu thấy cô không đỡ đi thì Mặc Tần Minh sẽ nhảy cẫng lên mất.
“Cậu chủ nói hôm nay có việc nên không ăn cơm ở nhà, con mau ăn đi”
Dương Linh vẻ mặt buồn rầu, Mặc Thiên đã qua ở cùng Khả Ngân từ sáng chưa về, hôm nay chỉ có mỗi mình cô dùng bữa, bỗng cô vẫy tay ra hiệu ngỏ ý dì Dương hãy ngồi xuống ăn đi.
“Dì ăn với con đi”
Bà lắc đầu, “Vẫn không nên”
Dì Dương trước giờ vẫn luôn như vậy, vẫn luôn lễ nghĩa.
Bà luôn ăn sau khi bữa ăn của cả Mặc gia xong, Dương Linh khẽ nhíu mày, cô lại thở dài một tiếng.
“Dì mau ngồi xuống đi, con ăn một mình rất buồn, con sẽ không nói với ai đâu”
Nhìn thấy ánh mắt có chút tội nghiệp của cô, cuối cùng cũng có chút mềm lòng, dì Dương cầm bát đũa ngồi xuống, hai người ngồi ăn với nhau rất vui vẻ.
“Dương Linh đã khỏe chưa dì”
Mặc Tần Minh về tới nhà nhưng không thấy cô đâu liền hỏi dì Dương, bà gật đầu, “Cô chủ đã ổn rồi, sáng giờ ăn rất khỏe”
Mặc Tần Minh mỉm cười hài lòng, cô ốm một phần tại anh, nếu mãi không hết anh cũng không biết làm sao.
Ngoài trời vẫn trở lạnh, anh lên phòng tắm rửa.
Trong phòng tối om, hình như cô ngủ rồi, không nhìn rõ nhưng ánh sáng trong phòng đủ thấy cô đang cuốn trọn người trong chăn, Mặc Tần Minh nhẹ nhàng hết mức, tắm rửa xong và nằm trên giường cũng không giám gây một tiếng động nhỏ.
Đưa tay lên chán cô sờ thử, đúng là đã ổn rồi, anh thở phào nhẹ nhõm.
Từ từ vòng qua người cô, ôm chặt cô vào lòng.
Nghe được tiếng động cô khẽ mở mắt, thì ra cô chưa ngủ.
Lúc này Dương Linh vẫn quay lưng về phía Mặc Tần Minh, mà tấm lưng của mình đang dán chặt vào lòng anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh về rồi hả”
“Ừm….” Có chút mệt mỏi, anh đưa tay mơn trớn lên khuôn mặt của cô, “Hết mệt chưa”
Dương Linh gật nhẹ đầu, “Hết rồi”
Một tiếng thở dài phà vào vào gáy của cô, có chút ấm nhưng làm cô nổi da gà.
Từ lúc quen anh tới giờ, những lúc thân mật nam nữ như vậy khiến cô có chút ngượng, vì Mặc Tần Minh là người đàn ông đầu tiên mà cô tiếp xúc gần như vậy.
“Thật sao” Mặc Tần Minh hỏi lại như đang chắc chắn.
Hơi thở ấm nóng của anh cứ thể phà gáy cổ cô, giọng nói khàn dần có chút dục vọng, “Dương Linh”, Mặc Tần Minh gọi tên cô, những lúc thế này anh đều đang kiềm chế,
“Dạ” Dương Linh đáp lại anh có chút chần chừ.
Bàn tay to lớn có chút thô ráp từ từ tiến trong áo ngủ của cô, mơn trớn từng da thịt, Dương Linh khẽ nhíu mày, nhanh chóng lấy tay của mình cầm lấy tay anh.
“Ưm, Tần Minh…”
Rất nhanh bàn tay tiến tới vùng phập phồng, nhào nặn nhẹ khiến cô khó chịu, “Tần Minh…”
Bàn tay của anh dừng lại, chần trừ ở dây khóa ngực, anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
“Những lúc này em còn gọi tên anh, em biết anh đang rất kiềm chế thế nào không”
Dương Linh im lặng không nói, tay cô vẫn giữ chặt tay anh, lúc này cô có chút sợ hãi, sợ rằng anh không kiềm chế bản thân được nữa.
“Em nói là muốn làm lại từ đầu với anh mà” Vừa nói anh vừa tựa đầu lên bờ vài cô, hơi thở nặng nề.
Mặc Tần Minh là đang muốn làm chuyện đó sao, thì ra anh hỏi cô hết ôm chưa là để như vậy, đang suy nghĩ thì cô bị anh lật sang nằm ngửa, còn bản thân mình chống tay đối diện với cô.
“Tần…Tần Minh”
Mặc Tần Minh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô, anh say đắm đôi môi này không thôi, liếm láp một lúc anh mới chịu buông, sau đó anh cúi xuống cắn vào tai cô.
“Dương Linh, em có biết em đã như nào đối với anh không”
Dương Linh nhìn anh ngơ ngác nhìn anh không trả lời,