Bữa sáng anh xuống trước, cô xuống sau.
Hai người cũng không thèm nói chuyện với nhau, mọi thường Mặc Tần Minh sẽ gắp những miếng thức ăn cho cô, còn nói chuyện rất vui vẻ, dì Dương thấy vậy liền khó hiểu.
Càng khó hiểu hơn là hôm nay là ngày nghỉ, Mặc Tần Minh ăn mặc rất chỉnh tề, có vẻ anh sắp đi đâu đó.
“Ăn xong rồi thay đồ, anh đưa em về nhà”
Bây giờ Dương Linh mới nhớ hôm nay là cuối tuần, như lời anh đã hứa, cứ ngày nghỉ thì anh sẽ đưa cô về nhà, Dương Linh nhìn anh gật đầu, rất nhanh cô ăn đã xong, liền chạy lên phòng thay đồ.
Nhưng Dương Linh còn ngại anh chuyện hôm qua, không biết sẽ ở cùng anh cả ngày ở đó, co biết phải làm sao đây.
Mang tâm trạng thấp thỏm ngồi vào xe, Mặc Tần Minh khẽ liếc cô một lần.
“Hôm nay không đi về nhà, anh đưa em đến nơi này” Lần này giọng nói anh có chút nghiêm nghị.
Dương Linh có hơi lo lắng mỗi lúc anh, cô im lặng gật đầu, cúi đầu xuống hai tay vò nhẹ chân váy.
Con đường hôm nay có chút kì lạ, hình như cô chưa từng đi tới đây, cô nhìn khuôn mặt của Mặc Tần Minh, anh vẫn như thế, vẫn nghiêm túc nhìn về phía trước để lái xe, không nói với cô câu nào.
Dương Linh cũng không giám nói, những lúc như thế này thật là căng thẳng, cô còn chưa biết anh sẽ đưa cô đi đâu.
“Chúng ta đi đâu vậy”
Câu hỏi nhỏ của cô phá tan bầu không khí im lặng, Mặc Tần Minh chỉ trả lời qua loa, “Một chút nữa em sẽ biết”
Khoảng 30 phút, xe đi qua một con dốc lớn, một chút là một khu dân cư nhỏ, Dương Linh vẫn căng mắt quan sát xung quanh xem chỗ này là chỗ nào.
Một lúc nữa mới tới nơi.
Nó là một ngôi trường nhỏ, ừm nhìn kĩ nó đã được tân trang lại khá mới, bước ra khỏi xe cô đọc được một dòng chữ trên bảng hiệu.
“Cô nhi viện Lưu Ly”
Thì ra là vậy, anh đưa cô tới chỗ mẹ của anh.
“Lần trước em bảo muốn tới đây” Mặc Tần Minh đứng bên cạnh cô nói.
Thấy cô vẫn còn ngỡ ngàng nhìn vào trong, anh lại tiếp.
“Lâu rồi anh cũng chưa tới đây” Mặc Tần Minh quay sang nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, một lúc cô cúi xuống tránh ánh mắt của anh.
Mặc Tần Minh thở dài đưa tay ra ý muốn cô hãy nắm tay anh đi “Đi không” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Dương Linh gật đầu, đưa bàn tay mình cho anh nắm lấy rồi dắt cô vào trong, từng bước chân của cô đối với anh rất nhỏ, vì thế anh đi rất từ từ, chậm rãi.
Tới khu sân trường, có rất nhiều trẻ con ở đây, từ lớn đến nhỏ, mọi người đang chơi đùa ở đó rất vui.
Một lúc có một thân hình người phụ nữ đã lớn tuổi đi đến gần hai người.
“Mẹ” Mặc Tần Minh gọi.
Là mẹ của anh, Lưu Ly, Dương Linh lúc này đang rụt rè đứng đằng sau lưng anh, khi nghe anh gọi tiếng mẹ, cô liền đi lên đằng trước cúi chào.
“Tần Minh, sao giờ con mới tới” Người phụ nữ đó rất vui mừng khi thấy anh, không quên nhìn cô một cái rồi lại gần nắn hai vai Mặc Tần Minh.
Mặc Tần Minh cũng mỉm cười lại, “Bây giờ con mới có dịp quay lại”Anh đáp.
Anh còn nhẹ nhàng dắt Dương Linh lên đằng trước, chỉ vào cô, “Đây là vợ con”
Tiếng “vợ” do anh phát ra thật dễ dàng, một loại cảm giác có vẻ rất vui đang dâng trào trong lòng Dương Linh, là gì nhỉ, anh đang xác định mối quan hệ giữa