Két! Rầm!
" BA, MẸ!!! Đừng bỏ con mà. Đừng bỏ con "
Cậu trai nằm trên chiếc giường rộng lớn ấy bật dậy. Trán cậu ta nhễ nhãi mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập, sự sợ hãi tột độ từ cơn ác mộng đó khiến cậu ta mất đi bình tĩnh.
" Hôm nay mình lại mơ thấy chuyện của 10 năm trước nữa sao? "
Cậu ta rời khỏi giường, đi đến bàn học của mình cậu xót xa nhìn những vết thương còn hở miệng ở trên tay.
" Vẫn chưa lành? "
Cậu trai tỉ mỉ băng bó lại những vết thương đang đau rát ấy, sau đó cậu nhanh chóng thay quần áo và vệ sinh cá nhân. Rời khỏi phòng cậu ta thở dài . . . Bởi vì thứ mà cậu ta phải đối mặt còn khiến cậu ta khó chịu hơn là những vết thương đang sưng tấy ấy.
Vừa bước xuống bàn ăn thì một giọng nói lanh lảnh và một mùi pheromone của Alpha khó chịu phát ra.
" Xuống đây mau lên! "
" Dạ "
Cậu gật đầu bước đến bàn ăn, dự định ngồi xuống thì đột nhiên con trai của mụ ta đá chiếc ghế ra. Cậu chỉ im lặng không dám kháng cự.
" Hữu Đông à con đừng chấp nhất với em làm gì, em nó còn nhỏ mà . Với cả dì gọi con xuống đây cũng đâu phải gọi con đến ăn sáng mà là dì muốn hỏi con về tiền bảo hiểm ấy. Không biết tháng này con nhận được chưa nhỉ? Nếu mà nhận được thì nhớ đưa cho dì liền nha hông "
Bà ta nhìn cậu đầy thăm dò.
" Dạ con biết rồi ạ. Vậy con đi học nha! "
Cậu cười gượng, rời đi .
" Gì mà đừng chấp nhất chứ với em con? Cả đời Hữu Đông này một chút cũng không hề coi thằng khốn đó là em "
Cậu tức giận đá vào thùng rác bên đường. Đôi mắt rưng rưng như sắp rơi lệ, cậu đưa tay lên lau lau đi nước mắt. Dù Hữu Đông có cố mạnh mẽ ra sao thì cậu vẫn cảm thấy đau xót ở nơi lòng ngực bởi vì đáng lẽ cậu đã có một gia đình bình thường, đáng lẽ cậu bây giờ có thể sống vô cùng hạnh phúc với ba mẹ của mình . . . Nhưng cái ngày định mệnh vào 10 năm trước, ngày mà cha mẹ cậu bị tai nạn giao thông và tử thần đã cướp đi linh hồn của họ. Ngày ấy cũng là ngày đau đớn ám ảnh Hữu Đông đến tận bây giờ .
10 năm trước cậu đã nghĩ sau này sẽ sống thế nào đây? Vì bản thân cậu là một Omega nên vô cùng khó khăn. Cậu đã mơ ước được ở bên cạnh một người quan tâm mình, dù không bằng cha mẹ của mình thì ít nhất cũng có thể lo lắng cho mình một chút . . . Nhưng đáng thương thay bà dì ấy lại xuất hiện.
Bà ta tên là Trần Mễ Mễ. Ai ai cũng đồn đại ả là một Omega xảo quyệt và gian manh trong giới kinh doanh. Tính tới nay thì bà ta đã có ít nhất ba người chồng. Sau khi nghe tin về Hữu Đông thì bà đã nhận nuôi cậu với danh nghĩa là bạn bè của cha mẹ cậu. Hữu Đông lúc ấy tưởng chừng như có thể êm điềm trôi qua cuộc sống nhưng không . . . Bà ta là một người độc ác, mục đích để nhận nuôi Hữu Đông là vì tiền bảo hiểm của cha mẹ cậu sau vụ tai nạn đó và mục đích thứ hai là bởi vì bà ta không có người để hành hạ nên mới nhận cậu về. Khi vui thì bà ta sẽ không la mắng hay đánh cậu nhưng khi buồn hoặc bực tức thì bà ta sẽ đánh đập cậu rất dã man. Cũng vì sự bạo hành của bà ta mà cậu đã bị mắc phải căng bệnh tự hủy hoại cơ thể nghiêm trọng.
Chưa dừng lại ở đó, thằng con trai của bà ta còn làm chuyện quá đáng hơn bà ta rất nhiều. Có lần khi Hữu Đông đến kỳ phát tình thì thằng khốn nạn đó đã có ý định cưỡng bức cậu may mắn là ý định đó đã không thực hiện được. Mỗi khi nhớ lại cậu điều cảm thấy rất sợ hãi, cậu có thể sống ở trong cái nhà đó 10 năm có lẽ cũng bởi vì bản thân cậu không còn chỗ nào để đi.
_______________
Bước đến phòng học, cậu uể oải ngồi vào ghế. Năm nay là năm đầu tiên của cấp ba nên áp lực từ việc thi cử dồn ép vào Hữu Đông rất lớn nên lúc này cậu đã suy