Hạ Phong chuyên tâm vào màn hình laptop, hôm nay hắn siêng năng hơn mọi khi rất nhiều. Công việc chất đóng kia đang dần giảm xuống. Nhất Nhất nhìn nó mừng thầm trong bụng.
" Cuộc họp chiều nay cậu thay tôi chủ trì đi. Nó không quan trọng lắm đâu nên tôi sẽ nói sơ cho cậu hiểu "
Hắn lấy số tài liệu bên cạnh ra, đọc nhẩm một lúc hắn lấy kính đeo vào. Cả người tựa ra sau ghế, bộ dạng lịch lãm này trong cuốn hút vô cùng.
" Ở phần này thì thay đổi một tý. Chúng ta không thể chỉ đáp ứng nhu cầu hiện có của khách hàng mà cần phải tìm hiểu sâu hơn về nhu cầu tiềm năng của các nhóm mục tiêu của mình. Đối với nhóm mục tiêu của chúng ta là tạo ra các sản phẩm hướng đến mọi khía cạnh của cuộc sống "
Hạ Phong đặt đóng tài liệu sang bên phải, hắn lấy tiếp một số văn bản và hợp đồng.
" Còn phần này thì bảo với giám đốc giám sát là tuyệt đối từ chối mọi bản hợp đồng của tập đoàn này. Bởi vì hiện tại cổ phiếu của họ đang rớt kịch sàn, cốt cán thì chạy đi ăn chén cơm khác, các nhà đầu tư thì đua nhau giấu quỹ đen. Không sớm thì muộn họ cũng phá sản thôi nên đừng có nghe lời ngon tiếng ngọt của họ làm gì "
" Dạ? Nhưng hiện tại số tiền lời hằng tháng và việc đóng thuế của họ điều đang rất ổn mà "
Nhất Nhất khó hiểu nói, Hạ Phong tháo kính xuống. Hắn ngồi thẳng người dậy, tay chóng lên cằm ra vẻ chán chường.
" Là giao dịch đen thôi. Họ hoàn toàn không đóng thuế chuẩn đâu, mà họ chỉ đang thông đồng với các cấp trên bên phía trụ sở cảnh sát để bên đó đăng thông tin là đã đóng thuế hằng tháng. Khi làm như vậy họ mới dễ dàng dụ những con mòi khác kí hợp đồng với mình, nhìn hợp đồng thì rất ngon nghẻ đúng không? Nhưng nó chẳng phải đầy lỗ thủng hay sao? Ai đời lại có thể chấp nhận bản thân lời 4 và đối tác lời 6 chứ. Chỉ có kẻ ngu mới kí thôi và đương nhiên khi kí rồi thì chúng ta sẽ mất trắng vì họ đã phá sản. Chúng ta không thể kiện cũng không thể tìm lại tiền, còn lũ đó thì ôm tiền cao chạy xa bay mà không sợ đến pháp luật "
" Tôi hiểu rồi ạ "
Hạ Phong đứng lên, hắn vươn vai một cái khoẻ khoắn. Tay đưa đồng hồ lên xem
" Tôi đi đây, có chuyện gì gấp thì hãy nhắn tin chứ đừng điện. Sẵn bảo với Nhị Nhị là hãy nhanh chóng sắp xếp giấy nhập học ở trường mẫu giáo đường C "
" Vâng "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất Nhất cúi người chào hắn. Hạ Phong rời đi, đến xe hắn vẫn như thường ngày mà phóng xe với tốc độ cao tới trường mẫu giáo và đón bé Dâu. Đón nó xong, hai người cùng nhau quay về. Về đến nhà, nó lớn giọng gọi cậu.
" Ba ơi!!! "
Không thấy cậu đáp lại, Dâu Tây chạy lon ton ra sau bếp. Nó giống như đã quen với việc này vậy.
" Sao vậy? "
Hạ Phong đi tới, hắn lo lắng hỏi. Bé Dâu đưa mẫu giấy cho hắn.
" Ba nói là ở quán cũ của ba làm có tiệc nên họ hỏi ba có muốn đến làm thêm không và ba đã đi làm. Ba dặn con ở nhà đợi ba về á "
Hắn cười trừ, tay xoa xoa nhẹ tóc của bé Dâu.
" Vậy hai chúng ta cùng nhau ngồi xem phim hoạt hình và đợi ba Đông về nhé! "
" Dạ "
Hai cha con cứ thế ra sofa ngồi xem phim hoạt hình cả buổi. Đồng hồ trên tường mới đó mà đã điểm 8h tối. Hạ Phong đi đến bế bé Dâu lên.
" Bây giờ cũng trễ rồi, hai chúng ta đi đón ba Đông về thôi "
" Dạ!!! Xuất phát thôi "
Dâu Tây hớn hở hô lớn, hắn cười ha hả. Mỗi khi ở gần đứa trẻ này là hắn lại cười một cách không kiểm soát. Có lẽ 6 năm vừa qua hắn không thể vui vẻ một cách thật sự nên khi tìm lại được niềm vui đó hắn đã không thể ngăn nó lại.
Đến quán của cậu, Hạ Phong đã không vào thẳng bên trong mà lại dừng xe ở gần để nhìn. Hữu Đông lúc này đang dọn dẹp chén bát, cậu còn phải lau bàn và bưng bê mấy món đồ nặng. Mồ hôi trên trán của cậu đua nhau nhiễu xuống làm cậu phải lau đi mấy lần. Hơi thở vội vã vì mệt mỏi. Càng nhìn cậu, hắn càng không thể kìm lòng được mà bế bé Dâu xuống xe.
Bước vào bên trong, Hạ Phong để bé Dâu ngồi ở hàng ghế gần mình.
" Bé Phương ngồi ngoan ở đây nha, chú đi phụ ba Đông một chút rồi quay lại "
Dâu Tây gật gật đầu, hắn đi tới cầm lấy số chén bẩn đó lên mà không nói lời nào với cậu. Hữu Đông ngạc nhiên, cậu chau mày nhìn hắn khó hiểu.
" Anh đến đây làm gì? "
" Anh phụ em dọn, em cứ làm như bình thường đi "
Hắn không thèm nghe cậu đáp trả mà bê luôn số chén đó vào trong. Bê vào xong, hắn còn thay cậu dọn luôn mấy thùng bia và các đồ nặng khác. Nhân viên xung quanh ai nấy điều trầm trồ trước cái thể lực hơn người này của Hạ Phong và hơn hết trong hắn rất sang trọng, từ quần áo cho đến phong thái điều thuộc vào một đẳng cấp khác, vậy tại sao hắn lại hạ mình dọn dẹp ở nơi đây.
" Còn gì nữa không? Anh phụ em luôn "
" Không cần đâu. Lỡ như làm bẩn quần áo của anh tôi không có tiền đền "
Cậu thở dài, nói như vậy chứ thật ra cậu không muốn bị chú ý quá nhiều. Từ nãy đến giờ tất cả nhân viên và khách hàng trong quán điều nhìn hắn với đôi mắt tò mò, họ còn hỏi cậu anh ta là ai, là gì của cậu rồi còn chụp cả hình của hắn vì hồi thấy hắn rất quen mắt. Sự nhốn nháo này làm Hữu Đông cảm thấy rất mệt và phiền phức.
" Nhưng anh muốn phụ em, em cứ bảo anh làm thì anh sẽ làm ngay. Anh không muốn Đông mệt "
" Tôi không phải là dạng yếu ớt đâu, tôi tự mình làm được "
Hạ Phong xụ mặt. Hắn lúc này hệt như một chú cún bị tổn thương. Nhìn gương mặt này của hắn, cậu không thể không mềm lòng được. Dù gì thì từ nãy đến giờ hắn cũng giúp cậu dọn dẹp xong xuôi rồi, vì vậy mà cậu cảm thấy có chút có lỗi nếu làm hắn buồn.
" Muốn ăn lẩu không? Lẩu ở đây ngon lắm. Dù sao, sau này cũng rất lâu mới quay lại đây nên tôi muốn ăn, anh giúp tôi thanh toán đi "
" Muốn