Thức ăn trên hộp cơm đã hết, Hạ Phong đặt đũa vào trong hộp, hắn cẩn thận đóng nắp lại. Nhất Nhất đưa một tờ khăn giấy cho hắn, hắn nhận lấy và chùi nhẹ ở môi. Cậu thì vẫn đứng im re nhìn hắn, Hạ Phong khó chịu nhìn lại cậu.
" Ngươi ngốc đến nổi cả việc ngồi cũng phải đợi ta nói sao? "
" Thì tại tôi sợ ngài mắng tôi nên tôi có dám ngồi đâu "
Cậu phòng hai má nhìn hắn, đứng từ nãy đến giờ chân cậu muốn rơi ra ngoài luôn rồi hắn mới nhắc. Hạ Phong đột nhiên cười khẩy, hắn thật tình không thể hiểu nổi cái cậu nhóc ngây thơ này mà.
" Rồi rồi! Lỗi của ta, ngươi ngồi đi "
Hữu Đông ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn, ánh mắt cậu có chút lẫn tránh không dám nhìn thẳng. Hạ Phong tựa người vào sofa, giọng điệu của hắn từ ra lệnh chuyển sang nhẹ nhàng.
" Cơm trưa ngon lắm! Sau này sẽ để ngươi nấu rồi mang đến đây "
" Dạ "
Cả hai người chìm vào im lặng, hắn nhìn cậu, cậu thì né mắt sang chỗ khác. Bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ngột ngạt vô cùng. Hạ Phong chóng người dậy cầm lấy ly trà, hắn uống một ngụm nhỏ sau đó đặt ly trà xuống.
" Ngươi có muốn ta thưởng cho ngươi một cái gì đó không? "
Hắn nhìn cậu, Hữu Đông lúc này mới dám mặt đối mặt với hắn. Cậu bồn chồn đan xen hai bàn tay vào nhau, đôi môi nhỏ cũng run run không dám mở lời.
" Nói đi! Ta sẽ không nặng lời "
Hắn hằng giọng khiến cho Hữu Đông giật mình.
" T-t-tôi muốn được xưng hô với ngài bình thường ạ. Không muốn ngài xưng hô với tôi là ta-ngươi nữa "
Hắn ngơ ra, cậu thì gục luôn cả mặt xuống vì lo lắng. Hữu Đông sợ hắn sẽ nổi cáu lên rồi tẩn cho cậu một trận hoặc là sẽ đem cậu ra cho bọn côn đồ cưỡng bức như ngày đầu tiên cậu gặp hắn.
" Sau ngài ấy im lặng vậy chứ? Ngài ấy bình thường đã ghét mình rồi bây giờ chắc chắn sẽ càng ghét mình hơn cho coi "
Nghĩ đến việc bị ghét thì hai mắt của Hữu Đông tự khắc rưng rưng, cậu vừa thấy sợ vừa thấy buồn vô cùng. Cậu sợ rằng sẽ bị hắn đánh và cũng buồn vì biết hắn ghét mình.
" Làm gì gục hết cái mặt xuống vậy? Ngẩng lên xem nào "
Hữu Đông nghe lời hắn ngẩng lên, nhìn thấy cảnh hai má đó hồng hồng, mắt thì rưng rưng, môi thì đang mím lại, gương mặt ấy của cậu nó làm cho hắn cảm thấy lòng ngực bồi hồi, cảm giác bồi hồi đó còn pha chút xót xót ở trong tâm. Hạ Phong cười ân cần, hắn ngoắc tay về phía Nhất Nhất.
" Lấy khăn giấy cho tôi "
Nhất Nhất gật đầu, anh ta mang khăn giấy đến cho hắn. Hạ Phong cầm lấy, hắn rời khỏi ghế đi đến ngồi bên cạnh cậu. Cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đợi câu trả lời của hắn.
" Ngươi đó. . . đụng một tý là rơm rớm nước mắt như thể ta xé xác ngươi ra mà ăn vậy "
Hắn nâng nhẹ cằm của cậu lên, bàn tay tỉ mỉ chùi chùi nước mắt cho cậu, hắn còn tiện chùi luôn cái vết lọ nồi trên mặt của Hữu Đông. Cậu chớm chớm mắt, cả mặt xụ xuống như chú cún con bị chủ la rầy.
" Tại vì lúc trước ngài nói là nếu tôi vượt quá bổn phận thì ngài sẽ tiễn tôi lên mây nên tôi mới sợ "
Hạ Phong khựng lại, hắn chợt nhớ ra là lúc mới đem cậu về thì đúng là hắn có nói câu này thật, hắn cũng đâu có ngờ là Hữu Đông lại sợ và nghe lời hắn đến như vậy đâu chứ. Lòng hắn cũng vì chuyện đó mà tội lỗi rất nhiều.
" Lỗi của ta hết, vậy bây giờ sẽ chìu theo ngươi không xưng hô ta-ngươi nữa "
Hắn nhúng vai, cậu mĩm cười rạng ngời nhìn hắn. Đôi mắt xanh xám long lanh lóng lánh khiến cho hắn cũng vui vẻ theo. Sự vui vẻ này đã vô tình làm cho hắn toả ra một ít pheromone dịu dàng.
" Từ nay, nếu tôi không cho phép thì em không được quyền khóc, biết chưa? "
Hạ Phong ngây lập tức đổi xưng hô, nghe được hắn gọi mình là em thì cậu bỗng dưng đỏ mặt, hai tai nhỏ cũng đỏ theo.
" Mùi hương pheromone dịu dàng của ngài đang toả ra, nó thật thơm và thật ấm áp "
Sự ngại ngùng rõ rệt ấy