" Em muốn tất cả của ngài . . . Xin ngài hãy lấp đầy những khoảng trống bên trong em "
Sợi dây kiềm chế trong đầu của Hạ Phong đã đứt. Hắn hạ môi xuống hôn lấy cậu một cách mạnh bạo, chiếc lưỡi đó thăm dò cậu đầy cẩn thận. Cả người Hữu Đông như rã rời bởi nụ hôn của hắn, cậu siết chặt vào lưng Hạ Phong. Ánh mắt đầy dụ hoặc
" Tôi vào nha! "
" Dạ "
Hắn cởi khoá quần xuống, dương vật to lớn đó đang căng cứng. Hạ Phong chậm rãi tiếng vào bên trong từ từ, cơ thể của cậu sung sướng lên từng chút một, chiếc lỗ nhỏ co bóp mút lấy cây gậy của hắn.
" Aaahh~ ưm- . . "
Cậu nhỏ giọng rên rỉ nhưng đầy dâm đãng, hắn cười nhẹ, gương mặt biểu lộ rõ sự thích thú. Hạ Phong hạ mặt xuống, hắn liếm nhẹ tai cậu sau đó cố ý đâm mạnh vào khiến cho cậu giật nảy người.
" Aaah~ chậm lại~ "
Cậu cào lên lưng hắn vài vết cào, trong giống như hắn đang nuôi vài chú mèo tinh nghịch vậy. Hạ Phong được nước lấn tới, hắn đâm mạnh khiến cho cậu rên rỉ lớn hơn, phía dưới của cậu dần ướt đẫm. Tiếng đẩy lép nhép dâm đãng vang khắp căng phòng cùng giọng rên của Hữu Đông, hai thứ hoà hợp với nhau hệt như một bản âm hưởng của tình dục.
" Aaah~ sướng quá . . Ưm- "
Cậu chồm lên hôn lấy môi hắn, Hạ Phong nhiệt tình đáp lại nụ hôn này. Phía dưới hắn mạnh bạo đẩy vào, nụ hôn nồng nhiệt khiến cả hai hứng tình hơn và tiết ra nhiều phermone hơn.
" Aaah~ ưm- em ra "
Hạ Phong nhướng mày, hắn thút mạnh khiến cho chiếc lỗ nhỏ mút chặt lấy dương vật của hắn. Cả hai cùng nhau đạt khoái cảm, hương thơm của pheromone như toả khắp căn phòng. Hữu Đông mệt lả, cậu gục luôn trên giường, hắn hôn nhẹ lên trán cậu sau đó bế cậu vào nằm ở giữa.
" Lần nào cũng ngủ như chết "
Hắn cười trừ, tay với lấy chăn đắp lên cho cậu. Hạ Phong rời khỏi giường, hắn cầm lấy bức tranh của cậu và đi về phòng của mình.
Hạ Phong mở chiếc tủ màu xám sang trọng ra, hắn cẩn thận đặt bức tranh đó vào. Ánh mắt nhìn ngắm nó đầy suy tư, hắn tĩnh lặng đi đến giường.
" Trái tim này không phải bị bệnh tim mà đập mạnh, nó chỉ đập mạnh khi ở quá gần cậu ta "
Hắn băng quơ nghĩ, tay đặt lên lòng ngực trái của mình để cảm nhận nó. Hạ Phong cũng chỉ biết im lặng lắng nghe nó đang ầm ĩ thình thịch liên hồi rồi bất thình lình ổn định trở lại. Hắn chóng người ngồi dậy, tay mở ngăn tủ ra lấy một điếu thuốc. Chăm ngòi điếu thuốc đó xong, hắn an tĩnh rít một hơi.
" Mỗi khi ở gần cậu thì tôi đã vô thức quên mất đi người đó, chỉ cần ở bên cạnh cậu thì tôi có thể cảm nhận được cả một khung cảnh yên bình "
Hắn cười nhạt, phà một làn khói mờ. Sau đó liền nhanh dập điếu thuốc vào tàn gạt để cơ thể không ám quá nhiều mùi khói thuốc. Hạ Phong bước chân chậm chạp rời khỏi phòng. Hắn đi về phòng của Hữu Đông, lòng cũng bồi hồi từng nhịp đập. Đi đến giường của cậu, hắn dè chừng nằm xuống vì sợ cậu tỉnh giấc. Hắn tiến gần tới gương mặt của cậu, bàn tay to lớn dịu dàng xoa xoa bờ môi của Hữu Đông.
" Tôi sẽ không giết cậu, sẽ để cậu bên cạnh tôi thật lâu thật lâu . . . Chỉ cần cậu không tìm lại bà ta, chỉ cần cậu không có ý định hãm hại tôi thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tổn thương cậu "
Hắn nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ đó hắn đã không cảm thấy bất kì điều gì ngoại trừ một làn tuyết của mùa đông, tuy là làn tuyết lạnh nhưng lại mang đến cho hắn vô vàng an yên. . .
___________
Buổi sáng tinh sương hé mở, tiếng báo thức ồn ào lại vang lên. Hữu Đông thức dậy, cậu với tay tắt lấy nó. Nhìn thấy Hạ Phong đang ngủ ngon lành nên cậu cũng không dám gọi dậy mà chỉ lén trèo xuống giường đi vệ sinh cá nhân và chạy đi thay đồng phục. Bước vào phòng tắm cậu nhìn mặt mình trong gương thì cười tươi rói vì vết màu còn dính trên trán
" Thật chẳng muốn rửa tý nào "
Hữu Đông tiếc hùi hụi khi phải dùng nước tẩy nó bởi vì vết màu này là được chính tay Hạ Phong tô lên. Thay xong cậu đi đến bàn học của mình để lấy cặp, bất giác cậu nhìn hắn, ánh mắt của Hữu Đông cứ chăm chăm vào bờ môi của hắn không rời.
" Ngài ấy ngủ mê lắm nếu hôn lén thì chắc sẽ không sao đâu "
Cậu lấm la lấm lét tiến gần đến khuôn mặt hắn, cậu