" Anh đã tìm hiểu về tuyến đường thì nhận ra tuyến đường F đó chỉ có một hướng đi thẳng, và hướng đi thẳng đó là hướng đi tới biệt viện của Lâm gia vào 10 năm trước "
Nghe đến đây, Hữu Đông chợt nhớ lại lời mà mẹ cậu ngày xưa từng nói và nó cũng vừa hiện lên trong giấc mơ của cậu vào 7 ngày trước.
" Mẹ lúc đó có nói là mình đi gặp lại bạn đời của mình? Chiếc xe của ba mẹ bị tai nạn trên đường đi đến biệt viện Lâm thị. Rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào chứ? "
Cậu chau mày, cả đầu đau buốt lên. Hữu Đông khó khăn đưa hai tay lên ôm lấy đầu, anh nhìn thấy dáng vẻ khó nhọc ấy của cậu liền ngây lập tức tiến tới hỏi han.
" Em sao vậy? Em đau ở đâu hả? "
" Không . . Em ổn "
Hữu Đông nằm dài xuống giường, cậu cố gắng thở chậm rãi. Từng hơi thở yếu ớt đó khiến cho Từ Hậu sốt ruột vô cùng, anh ta nắm nhẹ lấy bàn tay của cậu, giọng nói cất lên đầy khẩn cầu.
" Anh không biết quan hệ của em và Hạ Phong là gì, nhưng em bị thằng khốn đó làm ra chuyện như vậy đúng không? "
Hữu Đông chỉ im lặng không đáp, sự im lặng đó của cậu cũng ngấm ngầm cho câu trả lời của mình. Từ Hậu tức giận hơn, hắn biết tính của Hạ Phong là phóng túng dâm loàn nhưng không ngờ hắn có thể bạo lực đánh người đến như thế.
" Rời khỏi hắn đi Hữu Đông. Anh biết, anh và em chỉ mới gặp nhau không bao lâu nhưng anh chắc chắn có thể giúp em trốn khỏi hắn. Hãy tránh xa tên độc ác đó đi, hắn chỉ toàn làm hại em mà thôi! "
Giọng nói dịu nhẹ của Từ Hậu chứa đầy sự bi quan, anh lo lắng rằng với sự tàn bạo này của Hạ Phong thì một ngày không xa căng bệnh tự hủy của cậu sẽ chuyển biến nặng, một khi nó chuyển nặng thì e là mạng của Hữu Đông sẽ không còn.
" Em ổn mà! Cảm ơn vì sự quan tâm của anh "
Cậu vỗ vỗ nhẹ vào tay anh để cho anh có thể bình tâm hơn. Không hiểu sao bản thân của cậu lại cố chấp như vậy, cả cơ thể này điều đầy thương tích mà cậu vẫn không thể vứt bỏ đi cái tình yêu dai dẳng mà cậu dành cho hắn. Từ Hậu cảm nhận được trong giọng nói của cậu mang một chút sầu muộn, nó còn kèm theo rất nhiều đau đớn. Anh không thể biết rõ tại sao đau khổ như vậy mà cậu vẫn chọn bên cạnh hắn ta.
" Hữu Đông à, chắc em không biết đâu nhỉ? Tôi đã đau không biết bao lần, chỉ vì nỗi đau trong em. Tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy em bị thương như vậy và chẳng làm được gì khác ngoài nói mấy lời an ủi vô dụng. Bởi vì tôi không thể có được em trong tay, cũng không có cái quyền can thiệp vào chuyện của em "
Đôi mắt đen huyền trầm xuống, Từ Hậu vẫn im lặng. Anh ta nắm tay cậu không rời, Hữu Đông dần dần chìm vào giấc ngủ. Anh nhìn thấy cậu đã yên giấc nên khe khẽ mĩm cười.
" Nếu tôi là người gặp được em trước thì tốt biết mấy "
Từ Hậu đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa tóc của cậu. Dù chỉ mới gặp Hữu Đông không được bao lâu nhưng anh ta đã không thể tự chủ mà đặt rất nhiều tình cảm vào cậu, cái tình yêu này của Từ Hậu thật sự rất khó lường. Nó giống như việc chúng ta uống ly rượu đầu vậy đó, ly rượu đó nó mạnh đến nổi ta chỉ cần uống một ly thì liền say bí tỉ, say đến mất đi nhận thức.
" Ngủ ngon nhé Hữu Đông! "
Từ Hậu lén hôn lên trán cậu, anh đứng dậy lấy trong túi ra một mẫu giấy nhỏ sau đó viết vào