" Anh có thể giúp em một việc nữa được không? "
Cậu hạ giọng, âm điệu trong lời nói có phần khẩn cầu. Từ Hậu ở đầu dây bên kia ngây lập tức đáp lại.
" Em cứ nói đi. Anh luôn luôn giúp đỡ em vô điều kiện "
Cậu cười nhẹ, nụ cười này mang một chút vui mừng vì ít nhất khi cậu lâm vào đường cùng thì Từ Hậu sẽ luôn sẵn sàng đứng ra giúp đỡ cậu.
" Em muốn nhờ anh cho em mượn chỗ để vẽ một bức tranh cỡ lớn ạ. Khi hoàn thành nó rồi em sẽ cố gắng để trả lại ơn giúp đỡ của anh "
Lời nói này của Hữu Đông đã vô tình làm cho Từ Hậu tổn thương. Anh ta luôn muốn có một mối quan hệ tình yêu với cậu nhưng lại bị cậu vạch ra ranh giới giữa giúp đỡ và người được giúp đỡ. Giọng trả lời của anh ta nghẹn ngào
" Anh không cần em phải trả ơn đâu. . . "
" Vậy em làm thế nào mới có thể trả lại những giúp đỡ đó của anh ạ? "
Cậu ngây thơ hỏi. Đầu dây bên kia im lặng, từng cơn gió xào xạc thổi qua. Từ Hậu ưu nhã thốt lên một câu tiếng Pháp.
" Je veux que ton cœur se tourne vers moi une fois" (( anh muốn một lần được trái tim em hướng về anh ))
Nói xong Từ Hậu tắt máy. Hữu Đông không biết lúc này khuôn mặt của Từ Hậu đang mang cảm xúc gì, cậu cũng không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì nhưng trong thanh âm của Từ Hậu rất buồn, sự buồn bã được pha lẫn một chút hy vọng. Cậu ngồi đó, nhẩm đi nhẩm lại mải cũng không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói bí ẩn này.
Một lúc sau, Hạ Phong quay lại, cậu đứng dậy sẵn sàng tư thế để nhặt bóng và quả nhiên không ngoài dự đoán. Hôm nay, Hữu Đông đã phải ngất xỉu vì không thể chịu nổi, cậu nhặt đến quả thứ ba đã mơ mơ màng màng ngả khụy xuống đất.
" Mong là chân của mình sẽ không sao, mình không muốn đi nạng nữa đâu "
Trước khi mất đi ý thức, cậu đã tự nhủ với mình như vậy. Cậu đâu biết rằng, khi cậu ngất xỉu, hắn đã mạnh tay vứt cây gậy đánh golf mà hắn yêu thích để chạy lại bế cậu lên, lúc hắn vứt nó, Vũ Vinh và cả Nhất Nhất điều boàng hoàng vì trước đây ai động vào cây gậy này hay làm nó bị sướt điều sẽ nghe hắn quở trách cả ngày lẫn đêm mà giờ hắn lại vứt nó không thương tiếc.
Hắn còn gấp rút bắt Nhất Nhất lập tức quay về, trên đường quay về hắn ôm chặt lấy cậu. Vũ Vinh và cả Lữ Linh điều không thể hiểu nổi hắn, rõ ràng là chính hắn bắt cậu phải chịu khổ, rồi cũng chính hắn đứng ra yêu chiều cậu. Hạ Phong đúng thật là kì lạ.
____________
Màn đêm đã kéo đến, căng phòng của Hữu Đông xuất hiện một ít pheromone màu vàng nhạt, người đó đã vào sau khi cậu được bác sĩ khám tổng quát. Bàn tay của hắn vuốt ve nhẹ hai bờ má hồng hào ấy, ánh mắt nhìn cậu khao khát mãnh liệt và có chút hận thù.
" Tôi không biết tại sao tôi lại muốn vào đây nhìn cậu. . . Tôi chỉ đi ngang qua và tự giác đi vào, rồi khi đi vào thì tôi nhận ra tôi đã ngồi ở trước mặt cậu, đôi mắt của tôi cũng tự ngắm nhìn cậu "
Hạ Phong cười nhạt, quả thật hắn đã tự ý đi vào. Khi nãy hắn mang cậu để bác sĩ riêng của mình khám cho cậu và có ý định là quay về phòng để nghỉ ngơi nhưng đi ngang phòng cậu thì chân của hắn đã dừng lại. Đôi tay cũng tự mở cửa ra, lúc đó Hạ Phong đã nhìn thấy Hữu Đông đang yên giấc trong rất an yên nên hắn muốn vào để nhìn cậu.
" Đôi môi có chút nhợt nhạt đó không hề quyến rũ như các Omega khác mà tôi nhìn thấy, nhưng thật kì lạ làm sao, nó đã thu hút cả lý trí của tôi. Nó như quyến rũ tôi rằng hãy tiến đến hôn lấy cậu "
Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm dần len lỏi qua khung cửa sổ của căng phòng. Ánh trăng đó đã chiếu gọi vào một người đang khụy xuống hôn lấy môi của cậu trai đang nằm trên giường kia. Hai hàng mi màu vàng cong vút khẽ nhắm lại, hắn ta nhìn thật giống một kẻ biến thái lén lút hôn trộm tình yêu của mình.
" Thật thảm hại làm sao khi tôi phải lén lút hôn kẻ địch của mình và cũng thật kì lạ là khi tôi lại cảm thấy khá khẩm hơn chỉ bởi vì một nụ hôn chóng vánh lướt qua "
Hắn rời khỏi bờ môi nhỏ nhắn của cậu. Hạ Phong quay lừng rời đi. Ánh trăng nhạt sáng soi