Một ngày mới lại đến, Hạ Phong ngoan ngoãn dùng hết bữa sáng thịnh soạn trên bàn. Sau đó hắn đã lén lút lấy bánh ngọt và số cọ vẽ của mình giấu vào trong áo, mặt lấm lét chạy đi.
" Mẹ ơi, con đi đây! "
Hắn nhanh chóng chạy đến ngọn đồi bậc thang kiếm cậu bé kia. Miệng cười toe toét vì phấn khích. Trên đường đến Hạ Phong vô tình va phải một Omega lạ, mùi hương trên cơ thể người đó khiến hắn đau buốt ở phần thái dương như thể bị đập cây búa vào đầu vậy.
" Này cậu bé, cậu có sao không? "
" TRÁNH RA!!! "
Hắn hét lên, dùng hết sức bình sinh của mình hắn chạy đến chỗ của cậu bé đó. Hạ Phong vừa khóc lóc vừa chạy, khi nhìn thấy cậu ta đang ngồi vẽ, hắn lập tức ôm chầm lấy.
" Hức . . hức Đầu anh đau quá "
Hạ Phong nũng nịu, đầu cũng ụp thẳng vào lòng của người ta.
" Sao vậy? Ai đánh anh hả? "
Cậu bé nhỏ nhắn lo lắng, bỏ quyển sổ A4 trên tay xuống mà vỗ về an ủi bạn mình. Hạ Phong mếu máo nhìn cậu bé.
" Nè. . . Hức . . . Anh nghe nói là nếu một Omega cắn vào cổ của Alpha thì Alpha đó sẽ không bị mùi hương của các Omega khác quấy rầy á. Mà anh thì nghe mùi của ai cũng đau đầu hết. Trừ bé ra thì anh không chịu đựng được . . .hức . . . Nên là bé giúp anh đi . . hức . . . Bé cắn vào cổ anh đi "
" Nhưng mà mẹ em nói là ai cưới mình thì mình mới cho người đó cắn. Em không có cưới anh thì làm sao em cắn được? "
Cậu bé đó do dự đáp.
" Anh sẽ cưới em, anh chắc chắn sẽ cưới em nên là em cắn đi mà. Em không cắn thì anh sẽ bị đau hoài luôn, anh không muốn đâu, năn nỉ em đó "
Hắn khóc, mặt rươm rướm nước mắt nhìn cậu bạn của mình. Cậu bé ấy cũng đành bất lực, tay run run vén cổ áo của Hạ Phong xuống.
" Em cắn đó nha! "
Hạ Phong gật đầu, cậu bé cắn nhẹ vào cổ hắn. Đột nhiên một luồng điện chạy qua khắp cơ thể hắn, hắn ôm chặt lấy cậu. Khoảng khắc lúc đó cả hai đứa trẻ đã lập cho bản thân mình một khế ước định mệnh. Hạ Phong từ nay về sau sẽ chỉ có thể nghe được duy nhất mùi pheromone của cậu bé đó, trừ khi cậu ta chết đi hoặc cậu ta bị đánh dấu bởi người khác thì hắn mới có thể ngửi lại được mùi pheromone của những Omega khác.
" Anh đau hả? Có sao không vậy? "
" Không . . . Anh ổn! Cảm ơn em nhiều lắm "
Hắn chùi chùi đi những dòng nước mắt của mình. Hạ Phong mở túi áo ra, hắn đưa toàn bộ bánh ngọt và cọ vẽ mà hắn đã giấu khi sớm cho cậu.
" Cho em hết á! Cọ vẽ này cũng cho em luôn "
Hắn cười tươi nhìn cậu bé, cậu bé cũng vui vẻ nhận hết số bánh.
" Em cảm ơn anh . . . Mà ngày mai anh đem bánh dâu tây đến được không ạ? Em thích dâu tây lắm á "
" Được chứ! Ngày mai đại ca Hạ Phong sẽ lấy bánh dâu tây cho em, anh sẽ lấy nhiều đến nổi mà em ăn không hết luôn "
Hắn quẹt quẹt mũi đắc ý.
" Đại ca Hạ Phong muôn năm!!! "
Cả hai đứa trẻ ngây ngô lại cùng nhau kể về chuyện này rồi chuyện nọ, lại cùng nhau chơi trò người tuyết, cũng nhau vẽ tranh và lại mong chờ ngày mai sẽ đến.
" Hạ Phong, anh