Hạ Phong sau khi rời khỏi biệt thự của Cao gia thì hắn đã đến bến cảng và truy tìm khắp nơi về bóng dáng của cậu. Lòng hắn sôi sục cảm giác giận dữ, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống mạng người. Không một ai đến gần hắn mà dám hé nở lời bất kính.
" Cho người đến các khu ngoại ô kiểm tra trí não nhân tạo camera của toàn bộ đoàn tàu và chuyến bay. Chỉ càng nhận diện ra nó thì lập tức bắt về đây "
Hạ Phong đấm mạnh vào cửa kính xe. Nhất Nhất có chút run tay.
" Đã rõ thưa ngài "
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Phong lúc này bởi khí chất đáng sợ toả ra từ nó, màu sắc trên mắt hắn đã bị sự mất kiểm soát của pheromone nuốt chửng, nếu hắn càng nóng giận hơn sợ là Hạ Phong sẽ rơi vào tình trạng mất nhận thức tạm thời.
Biết rõ điều đó Nhất Nhất càng gấp rút hơn. Anh ta lao xe đến khu vực ngoại ô rồi lại đến khu vực trung tâm thành phố truy tìm. Thời gian nhanh chóng trôi qua, 3 ngày liên tục họ điều không tìm nổi một chút dấu tích về Hữu Đông.
" Tôi đưa ngài về nghỉ ngơi rồi chúng ta sẽ truy tìm tiếp được không ạ? "
Nhất Nhất nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của hắn có chút lo lắng. Hạ Phong hắn rõ ràng tìm kẻ địch về để giết vậy mà lại làm ra bộ dạng như mất đi một điều gì đó rất quý giá.
" Ừm "
Hắn nhẹ giọng đáp. Nhất Nhất an tâm lái xe quay trở về, suốt 3 ngày nay hắn đã không ở biệt thự mà chỉ ở tạm khách sạn để tìm kiếm Hữu Đông.
Hai mắt thâm quầng vì mất ngủ, sự mất ngủ của hắn một phần vì lạ chỗ, phần còn lại là vì nghĩ tới cậu. Hắn không hiểu tại sao rõ ràng là hắn muốn giết cậu vậy mà suốt 3 đêm vừa qua hắn lại hao tâm tổn sức thương nhớ nụ cười của cậu.
Nhiều khi ngủ được vài tiếng, hắn sẽ mơ và trong giấc mơ đó hắn đã mơ thấy Hữu Đông đang ngồi bên hàng ghế trắng, cậu ta quay sang nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng, đôi môi nhỏ sẽ chậm rãi nở một nụ cười rất tươi, nó lung linh đến làm tim hắn đập mạnh như muốn nổ tung.
" Giấc mơ khốn kiếp ấy cứ lặp đi lặp lại! "
Nghĩ đến Hạ Phong chỉ biết nghiến răng nghiến lợi tự trách bản thân hắn kì lạ. Tâm trí là của hắn, trái tim là của hắn ấy vậy mà lạ thay hắn lại chẳng hề điều khiển được nó. Nó cứ mặc nhiên nhớ đến cậu, nhớ đến cài mùi hương xanh xám của mùa đông, nhớ cái nụ cười ngây ngô đẹp đẽ, nhớ cái vẻ mặt ngốc nghếch dính đầy lọ nồi vì nấu bửa trưa cho hắn. . . Và nhớ một đứa gan dạ dám lôi hắn ra nhảy như hai đứa ngốc giữa đại sảnh rực rỡ ánh sáng của biệt thự.
" Câu truyện của tôi và cậu cũng chỉ là kẻ địch và kẻ địch mà thôi. Khác ở chỗ cậu từng ban cho tôi cảm giác yên bình. Tiếc là yên bình đó chỉ tồn tại được một thời gian và rồi nó cũng biến mất. . biến mất để lại cho tôi toàn oán hận đầy đanh thép "
Nhất Nhất dừng xe. Hắn bước xuống, cả người có chút lảo đảo. Hạ Phong đi vào đại sảnh, hắn ngồi trên ghế mệt mỏi. Mắt nhìn trần nhà đầy nặng nề, hắn thở dài.
" Khó chịu quá "
Hắn nhìn chiếc hộp nhạc đối diện, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng lại có chút thay đổi rất nhỏ. Hạ Phong chau mày, hắn bỏ đi lên phòng của mình. Bước chân tịch mịch đi rất nhanh nhưng đột nhiên nó dừng lại trước cánh cửa phòng của Hữu Đông. Hắn không biết tại sao hắn lại không muốn đi tiếp, tay chậm rãi đặt lên nắm cửa.
" Lòng của tôi mong muốn rằng khi tôi mở cánh cửa này ra thì tôi sẽ được gặp cậu, được nhìn thấy cậu mĩm cười gọi tên tôi "
Hắn mở cửa. Ánh mắt hiện rõ sự thất vọng bởi vì bên trong không có bất kì ai. Hạ Phong tiến vào, hắn nhìn đến phía bàn học của cậu thì ngỡ ngàng. Giọng nói trầm đục mang chút bùi ngùi.
" Đây là? "
Hạ Phong nhanh chóng đi đến, hắn nhìn bức tranh đó và rồi hắn đã hiểu đau khổ đến tận tâm can lẫn thể xác là gì, bởi những hàng chữ trên bức tranh ấy như một mảnh ly bể đâm từng chút từng chút vào người hắn.
" Anh chính là đoá hoa tử đinh hương của em nhưng tiếc là tình yêu của em không thể chớm nở nữa rồi"
Hạ Phong ngây lúc này không hiểu tại sao hắn lại đau đến như vậy, khoé mắt của hắn rất cay và nó rất rát bởi bức tranh này là bức tranh của Hữu Đông vẽ, nó dành riêng cho duy nhất một mình hắn. Càng nhìn hắn càng cảm thấy đau ở đầu, cảm giác đau này hắn cũng là lần đầu trải qua.
" Cậu ta đi rồi. Một âm thanh hay một hình ảnh về cậu ta cũng không còn đọng lại ở nơi tăm tối này nữa "
Hắn tiến tới bức vẽ của cậu, ánh mắt vàng nhìn vào hàng chữ đầy chua xót. Tay hắn chậm rãi chạm lên nét chữ, từng ngón sờ sờ như cố gắng cảm nhận mùi hương của Hữu Đông.
" Cậu giống như một làn tuyết trắng vậy. Khi làn tuyết gặp ánh nắng của mùa xuân thì nó sẽ tan thành giọt nước và biến mất vĩnh viễn như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này "
Hạ Phong mĩm cười, nụ cười này của hắn tựa hồ như chứa hết tất cả mọi yêu thương, có điều người đáng lẽ được nhìn thấy nụ cười ấy đã không còn ở nơi đây và chắc chắn một điều rằng từ nay về sau sẽ không còn bất kì ai gặp lại Hữu Đông ở thành phố rộng lớn này.
3 ngày trước
Từ Hậu đã sắp xếp xong hết tất cả mọi thứ cho cậu về giấy tờ và về thẻ danh tính giả để cậu có thể thuận lợi sống ở nơi khác mà không sợ hắn điều tra ra được. Anh cùng cậu đến bến thuyền bởi vì lúc này Hạ Phong đang cho người tìm kiếm rất gắt gao ở cách trạm tàu và các chuyến bay nên anh không thể để cậu đi bằng những phương tiện đó.
" Đây là quần áo anh mua cho em, còn đây là quần áo anh mua sẵn cho con của em và