Đêm đen lạnh buốt kết thúc. Một ngày mới lại bắt đầu, ngày hôm nay không có nắng, ngày hôm nay chỉ có nhưng áng mây đen đang che phủ đi bầu trời ấm áp của đất Mỹ.
Lữ Linh thức dậy, cậu thay quần áo và đến trường như mọi khi. Cậu lúc này khác biệt thường ngày một chút đó là cậu không đeo khuyên tai nữa, môi cũng không tô son bóng, cậu chỉ ăn mặc đơn giản nhất để đến trường. Dù giản dị như vậy nhưng Lữ Linh vẫn cực kỳ hút người, các Alpha xung quanh nay lại càng dòm ngó cậu hơn. Điều ấy làm cậu cảm thấy rất phiền phức.
" Chi phí ở bệnh viện đắt đỏ quá. Không biết mình có xoay sở nổi cho việc sinh đứa nhỏ này ra không? Hay là mình nên lựa lời để nói với mẹ nhỉ? "
Cậu xoa xoa nhẹ phần bụng của mình. Đứa trẻ tuy mới được 3 tháng nhưng nó đã làm cho bụng cậu trong tròn tròn lên đôi chút. Lữ Linh muốn giấu thì cùng lắm chỉ giấu được đến tháng thứ 4 và tháng thứ 5 mà thôi. Thế nên lúc này cậu phải cố gắng vặn óc để nghĩ ra cách lo đủ chi phí nuôi đứa nhỏ.
" Hôm nay anh ấy không đi học sao? "
Cậu nhìn sang chỗ ngồi của anh. Nhìn thấy cái cặp quen thuộc được đặt trên ghế, cậu càng tò mò hơn.
" Không có ở đây? "
Lữ Linh rời khỏi ghế. Cậu đi đến sân thượng tìm anh. Dù anh có làm cậu đau lòng ra sao thì anh vẫn là Alpha của cậu và vẫn là ba ruột của đứa bé nên cậu cũng không thể quá bỏ mặc được. Lữ Linh bước lên cậu thang, cậu đưa tay dự định mở nắm cửa thì tiếng nói của anh làm cậu khựng lại.
" Anh thích em. Khi anh về nước anh sẽ cùng em học đại học mà. Nên em phải chờ anh đó nha "
Âm thanh dịu dàng, giọng nói ấm áp đầy ngọt ngào, nó như một thanh đao đâm xoẹt qua người Lữ Linh. Anh đã phản bội cậu sao? Anh vì một người khác mà bỏ rơi cậu và đứa bé sao?
" Thì ra là như vậy sao? Tôi thì ra cũng chỉ là một công cụ để anh thoả mãn đi cảm giác hứng thú nhất thời của anh sao? "
Lữ Linh mở cửa. Anh giật mình, tay nhanh tắt đi điện thoại. Cậu tiến tới tán mạnh vào mặt anh, sự phẫn nộ và uất ức hiện rõ trên khuôn mặt.
" Khốn nạn! "
Cậu ngoảnh mặt bỏ đi. Anh hoảng loạn nắm chặt hai tay cậu lại, anh cố gắng ghì chặt Lữ Linh nhưng cậu càng giẫy giụa hơn.
" Nghe anh nói đã "
" Buông ra, thằng chó chết! "
Cậu nghiến răng, cố gắng quật ngã anh nhưng cậu lại không đủ sức, cậu khéo léo trở người lại, một chút nữa thì có thể chạy khỏi anh nhưng Vũ Vinh lúc ấy đã quơ mạnh tay. Anh không may đánh trúng hông của cậu làm cho cậu trượt chân ngã nhào xuống cầu thang, Vũ Vinh đưa tay ra muốn nắm lấy cậu nhưng đột ngột tâm trí anh nhận ra một điều.
" Nếu em ấy ngã xuống em ấy sẽ hư thai và em ấy sẽ không đến với người khác. Đúng vậy, mình sẽ không mất em ấy "
Suy nghĩ tàn nhẫn nổi lên. Anh rút tay lại và mặc cho cậu ngã xuống. Ngay chính khoảng khắc anh không nắm lấy tay cậu đã bị cậu nhìn thấy. Lữ Linh lúc đó đã ngàn lần căm phẫn con người độc ác này.
" Anh vì người đó mà không ngần ngại để tôi té xuống cầu thang sao? Anh vì người đó mà không màn đến con của tôi và anh ư? "
Cậu đã bất tỉnh. Cả người nhỏ nhắn mất toàn bộ ý thức. Dưới hai chân cậu chảy ra một dòng máu, Vũ Vinh nhìn thấy rõ nhưng anh ta vẫn để im như vậy vài phút rồi mới bế cậu lên và đi đến bệnh viện.
Anh ta một chút xót xa cũng không có bởi vì anh ta đã nghĩ rằng cậu sẽ không sinh được đứa nhỏ đó, cậu sẽ không bỏ đi, cậu sẽ ở lại bên cạnh anh ta và tiếp tục yêu anh ta nhưng Vũ Vinh đã lầm. Anh đâu biết rằng việc làm tàn độc này mang đầy sai trái. Chính anh ta đã giết chết đi Lữ Linh mà anh ta yêu.
Sau vài tiếng trôi qua, Lữ Linh đã an toàn. Cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh mắt xinh đẹp ngơ ngẩn nhìn trần nhà, tay thon dài đặt lên bụng. Lữ Linh đã khóc. Cậu khóc nấc không thành tiếng vì thống khổ, cậu khóc vì sinh mệnh nhỏ bé đó đã không còn nữa rồi.
" Hức. . .con. . . con của tôi . .hức "
Cậu mím chặt môi. Giọng nói lúc này nghẹn ngào vô cùng, cậu cũng không thể làm gì ngoài khóc cả. Thân thể cậu đau buốt, chân cũng đau, tay cũng đau, đầu cũng đau, đau nhất là ở tim. Nó nhói lên và quặn thắt từng hồi.
Cốc! Cốc!
Bác sĩ bước vào, ông chỉ biết lắc đầu thở dài. Nhìn biểu cảm của cậu lúc này ông cũng không thể làm gì khác ngoài đặt bản bệnh án của cậu lên bàn và nói một câu buồn bã.
" Đây là bệnh án của cậu, tôi khuyên cậu đợi khi nào bình tĩnh thì hẳng mở ra đọc. Mong cậu nén đau thương "
Ông rời đi. Cậu không trả lời mà tiếp tục khóc. Cậu khóc vì sự thật tàn nhẫn rằng anh là một tên khốn nạn và độc ác. Chỉ tại không muốn cản trở chuyện tình yêu của bản