Từ Hậu rời khỏi phòng nghiên cứu, anh mở điện thoại lên xem. Trên màn hình chính của điện thoại là hình mà anh đã lén chụp Hữu Đông ở ngoài công viên. Lúc đó Dâu Tây mới 2 tuổi và trên gương mặt của cậu đang nở một nụ cười rất hạnh phúc.
" Ước gì khoảng thời gian tươi đẹp mà tôi trải qua cùng em sẽ không bao giờ biến mất "
Anh cất điện thoại vào túi, bước chân từ từ đi đến ga xe. Chuẩn bị vào trong xe thì đột ngột có một giọng nói quen thuộc hô lớn về phía Từ Hậu.
" Giáo sư!!! "
Lưu Hoà từ xa hì hục chạy đến, mồ hôi mẹ mồ hôi con trên người cậu ta đua nhau rơi xuống. Cậu ta đứng trước mặt anh thở dốc.
" Hộc. . . Anh đưa cái này cho Hữu Đông giúp em. Chiều nay em có tiết học nên không có ghé chơi với cậu ấy và Dâu Tây được "
Lưu Hoà đưa hộp bánh ngọt mà cậu ấy tự tay làm cho Hữu Đông. Từ Hậu cười dịu nhận lấy, anh còn lịch lãm đưa khăn giấy ướt cho cậu ta lau mặt.
" Vâng. Khi nào rảnh chúng ta cùng nhau đi thăm em ấy nhé! Dâu Tây chắc nhớ hai chúng ta lắm "
Giọng nói êm ái, gương mặt dịu hiền, đôi mắt đen láy chứa chút u buồn, tất cả mọi thứ hợp lại làm cho lòng của Lưu Hoà lại tiếp tục thổn thức vì con người này. Cậu ta ngại ngùng gật gật đầu, Từ Hậu vẫy tay chào tạm biệt cậu và rời đi. Bóng xe dần dần mờ nhạt, người đó cũng dần khuất xa, ấy thế mà trái tim Lưu Hoà vẫn không ngừng bồi hồi.
" Cái cảm giác này cứ mãi xuất hiện. Lần đầu gặp anh ấy đã luôn như vậy. . . "
Lưu Hoà nhớ lại 6 năm trước. Lúc đó Từ Hậu đã đi đến gặp cậu, anh ta thay Hữu Đông gửi lời tạm biệt đến cậu. Khi ấy gương mặt anh ta rất buồn, như thể vừa trải qua rất nhiều đau đớn . Mặc dù buồn như vậy nhưng anh ta vẫn cố gắng nở một cười hiền với cậu ta và ngay khoảng khắc nhìn thấy nụ cười gượng đó trái tim của Lưu Hoà đã bất ngờ thổn thức vì anh.
Suốt 6 năm nay sự rung động không hề giảm đi. Mỗi khi cậu ta cùng anh đến thăm Hữu Đông là cậu ta sẽ lén lén nhìn anh, mỗi lần nhìn lén cậu sẽ lại ngại ngùng, toả ra băn khoăn và khi kỳ phát tình đến, cậu ta điều giải quyết bằng cách nghĩ về Từ Hậu. Lưu Hoà riết rồi cảm thấy bản thân mình như một kẻ biến thái thực thụ.
" Nhiều khi nghĩ lại thấy mình ngốc ghê. Biết rõ chuyện thích giáo sư sẽ không có kết quả vậy mà mình vẫn thích "
Lưu Hoà thích Từ Hậu và cậu ta cũng biết Từ Hậu yêu Hữu Đông. Mỗi khi anh ta nhìn Hữu Đông cậu luôn cảm nhận được đôi môi ấy muốn bộc bạch ra những ẩn tình trong trái tim. Đôi mắt hiền từ như một tín đồ dành cho vị thánh mà mình tôn sùng. Một ánh nhìn đầy u mê, sự u mê đó giống như một loại bùa chú không thể hoá giải. Cũng tại chuyện đó mà Lưu Hoà đã chôn luôn tình cảm của mình trong góc trái tim suốt thời gian vừa qua. Cậu ta biết rõ nếu nói ra chắc chắn sẽ bị từ chối ngay.
" Mà thôi kệ vậy, đi kiếm cái gì ăn đã. Mình còn cố gắng thực hiện ước mơ của mình nữa mà!!! "
Cậu ta vươn vai, bước chân thoăn thoắt chạy đến trạm xe bus. Vẻ mặt một chút ủ rũ cũng không còn. Một người mạnh mẽ và hoạt boát như Lưu Hoà thì sẽ luôn có một cách sống riêng của mình. Ăn uống và ước mơ quan trọng hơn là thất tình. Chỉ có điều, cậu càng cố gắng tạo ra một vỏ bọc thì bên trong càng vỡ vụn.
___________________
Sau vài tiếng đi xe, Từ Hậu đã đến được thành phố. Anh chạy thẳng đến trường mẫu giáo mà Dâu Tây đang học để đón thằng bé.
" Dâu Tây sắp tan học rồi nhỉ? "
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 5h chiều, còn khoảng 30 phút nữa là cậu bé đáng yêu nhà ta sẽ tan học. Từ Hậu mở tin tức lên xem, anh tựa người vào ghế thư giãn.
" Chắc mình nên sắp xếp lại công việc để giúp Hữu Đông bên cạnh Dâu Tây nhiều hơn chứ đăng ký cho thằng bé ở trường như vậy thì rất tội "
Thời gian dần dần trôi qua, 30 phút ngắn ngủi ấy đã hết. Từ Hậu bước xuống xe, anh đi đến cổng trường và đứng đợi Dâu Tây. Vừa đứng được 2 phút thì ngay lập tức một tiếng gọi đáng yêu vang lên từ xa.
" CHÚ TỪ HẬU!!! "
Dâu Tây chạy nhào đến ôm lấy anh. Từ Hậu cũng vui mừng bế đứa nhỏ đáng yêu đó lên, anh hôn nhẹ lên má nó một cái.
" Hôm nay bé Dâu nhà ta đi học có vui không? "
" Dạ vui hơi hơi à "
Anh cười lớn, con nít quả thật không biết nói dối mà. Dâu Tây nó có thích đi học đâu mà bảo vui, Hữu Đông đưa được thằng bé đến trường là quá kì tích rồi.
" Mình về thôi! "
Anh quay người dự định rời đi. Cô giáo chủ nhiệm của cậu bé từ đằng xa nhanh chóng đi đến.
" Chú của bé Bảo Phương ơi! Tôi có chuyện muốn bàn bạc với chú ạ "
Từ Hậu dừng chân, anh ta xoay người lại, hoà nhã mĩm cười.
" Có chuyện gì vậy? "
" Chuyện là sắp tới đây trường được mời tham gia buổi