Từ Hậu về nhà, anh ta đi đến sân vườn. Bước chân đó bỗng chậm lại, đôi mắt đen thẫm nhìn những bông hoa oải hương đang nở rộ ngoài sân vườn. Hoa đẹp nhưng lại buồn bã đến lạ, loài hoa oải hương này là loài hoa tượng trưng cho sự chờ đợi trong tình yêu. Từ Hậu đã trồng chúng từ lúc anh nảy sinh tình cảm với cậu, khi đó cậu ngồi ở băng ghế, xinh đẹp rạng ngời giống hệt như một thiên thần đang giáng trần.
" Đông ơi. . . hoa oải hương anh trồng đã nở khắp sân vườn rồi. Vậy sao ánh mắt em một chút cũng không hướng về anh vậy Đông? "
Giọng nói anh nghẹn ngào, Từ Hậu ủy khuất siết chặt tay. Phải chăng đây là cách thượng đế trả thù anh vì anh đã cố tình gài bẫy Hạ Phong. Nếu thực sự như là vậy thì thượng đế cũng thật tàn nhẫn, để anh tương tư một người không bao giờ ngoảnh đầu lại nhìn mình dù cho cánh tay anh luôn sẵn sàng hướng về phía người ấy, tương tư đến trở nên thảm hại.
Từ Hậu thở dài, anh bước vào trong sảnh. Ngồi xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng. Dạo gần đây anh phải lo việc giảng dạy và lo thêm việc phụ trách công việc của công ty trong âm thầm. Anh rõ ràng là phụ giúp gia đình mình mà chẳng thể phụ giúp trong công khai vì sợ con sói khốn nạn kia nhào vào cắn xé. Ba của anh cũng đắn chuyện đó rất nhiều nhưng năng lực của những người khác không đủ. Ông phải cố gắng hơn bình thường khi không có anh và sự gồng gánh đó trở thành sự dồn ép dẫn đến sức khỏe của ông bị sa sút đi trầm trọng. Hiện tại bây giờ mọi việc quan trọng trong công ty điều giao hết cho một mình anh.
" Chẳng muốn làm gì cả, mệt mỏi thật. Giá như bản thân tôi chỉ là một người bình thường, có thể gặp Hữu Đông sớm hơn tên đó. Rồi cùng em ấy có một tương lai màu hồng, cùng chăm sóc con cái, cùng ăn một bữa cơm giản dị và. . . Được nhìn thấy nụ cười rạng ngời của em ấy kèm theo câu nói Mừng anh về nhà! "
Hai từ giá như thì chỉ mãi là giá như. Anh dù có cầu khẩn bao nhiều lần đi chăng nữa thì thực tế nó vẫn như một trận mưa rào của trời cao đổ xuống làm anh tỉnh táo, để anh chấp nhận sự thật và không thể tiếp tục mơ mộng. Từ Hậu thở hắt, nằm dài xuống sofa. Anh ta dự định thư giãn một chút bỗng điện thoại trong túi ầm ĩ réo lên.
" Nghe! "
" Dạ thưa ngài, chúng tôi đã điều tra được mẹ của cậu Hữu Đông ạ. Bà ấy là Alexander Agnes, con gái của Đại Sư Quán Anh, thông tin tìm được chỉ có bấy nhiêu thôi. Mọi đường dây điều tra điều bị xoay chuyển vòng vòng quanh cái thông tin ít ỏi đó "
" Ừm! Việc kế tiếp của các người là điều tra tung tích của Trần Mễ Mễ, nếu tìm được phải ngay tức khắc báo cho tôi "
Anh tắt máy, mọi suy nghĩ lại rơi vào hỗn loạn. Từ Hậu gác tay lên trán, anh nhắm mắt lại tập trung kết nói mọi thứ lại với nhau.
" Nguyên nhân tại sao suốt 6 năm nay một chút cũng không điều tra được về mẹ của Hữu Đông vậy mà bây giờ lại điều tra được thông tin về tên họ và danh phận của bà ấy? Trần Mễ Mễ cũng đột ngột biệt tâm dù cho mình đã sắp xếp cho bà ta đến Anh quốc để trốn Hạ Phong. Bà ta hiện tại đang ở đâu? Đang có cái âm mưu khủng bố nào trong đầu chăng?"
Những điều kì quái cứ ẩn ẩn hiện hiện. Rõ là 6 năm nay những việc mà anh điều tra hệt như bị ai đó cố tình bịt đầu mối lại. Tự nhiên bây giờ họ bắt ngờ mở đầu dây đó ra, liệu có phải là có chuyện ẩn khuất phía sau nó không?
" Trước mắt phải lo cho cuộc đấu thấu đã. . Chuyện này rồi từ từ điều tra cũng không muộn "
Anh đứng bật dậy đi đến phòng của mình. Từ Hậu nằm phịch xuống giường đầy uể oải, anh chìm sâu vào giấc ngủ một cách ngon lành. Trong sự an yên của anh là một cơn thịnh nộ đang dâng trào.
__________________
Mới đó, ngày đấu thầu mảnh đất ở thành phố đang phát triển diễn ra. Hàng chục nhà đầu tư nhỏ đua nhau tranh giành nhưng thế lực của họ điều bị ép vế bởi Lâm gia nhưng bằng một cách nào đó bản kế hoạch mà Từ Hậu soạn ra lại hoàn hảo hơn rất nhiều so với bộ phận kế hoạch của tập đoàn Lâm thị và hiển nhiên bọn họ đã thất bại thảm hại trước anh. Mảnh đất dễ dàng thuộc về chi nhánh của Cao gia và cái tên chễm chệ trên sổ đỏ không hề thuộc về Hạ Phong.
" VÔ DỤNG!!! "
Hạ Phong đập mạnh xuống bàn, anh cau mày nhìn những người đang ngồi ở ghế, gục mặt hối lỗi kia. Sự nóng giận làm anh mất kiểm soát pheromone của mình, Nhất Nhất nhìn thấy, anh ta lo lắng đem thuốc đến. Hạ Phong cầm lấy, hắn uống ực một hơi, giọng nói hằn học phẫn nộ.
" Rốt cuộc là các người có biết làm việc không hả? Tôi giao cho các người một cái dự án nhỏ để xem năng lực của các người đến đâu. Thế mà các người lại để thua một cách dễ dàng như vậy"
Hắn siết chặt tay, nét nhăn ở giữa chân mày lộ rõ hơn.
" Nếu như thua một tập đoàn lớn thì tôi