Ánh nắng ấm áp lại đến, thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, Hữu Đông vươn vai một cái khoẻ khoắn. Cậu mở lịch trên tường ra xem, mặt có chút buồn bã. Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ cậu. Thời gian trôi cũng nhanh quá rồi, mới đó mà đã 4 tuần trôi qua, chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày diễn ra buổi hội hoạ của Dâu Tây.
" Dâu Tây à, dậy thôi con. Hôm nay chúng ta phải đi viếng ông bà ngoại đó "
Dâu Tây từ từ ngồi dậy, cái tay nhỏ dụi dụi mắt. Nó đi đến phòng vệ sinh, rửa mặt xong còn tự thay luôn quần áo. Tóc tai bù xù được nó chải chuốt gọn gàng lại. Cậu cười tươi, hôn nhẹ lên trán nó.
" Hôm nay ba xin nghỉ một ngày ở quán cafe nên sẽ rảnh buổi sáng. Chúng ta đi viếng ông bà ngoại xong thì đi ăn gì đó thật ngon nhé! "
" Dạ "
Bé con hoạt boát lấy lại tinh thần, chỉ cần có đồ ăn là như rằng mọi buồn ngủ điều bay mất. Cậu lén cười tủm tỉm vì sự đáng yêu này, Hữu Đông đi đến bếp làm tạm một cái sandwich trứng cho nó, để trên đường đi nó sẽ không bị đói.
Xong xuôi mọi thứ Hữu Đông nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Dâu Tây ra trạm xe bus. Cậu cẩn trọng đeo khẩu trang và đội nón kín đáo, Dâu Tây cũng được cậu đội cho cái mũ hình chú mèo Doraemon. Vào trong xe hai ba con vui vẻ ăn phần bánh sandwich để tránh đói, ăn no rồi Dâu Tây nó ngủ quên luôn trên ghế, cái miệng nhỏ chảy nước miếng làm cậu lắc đầu trước cái tính cẩu thả đáng yêu này. Hữu Đông lấy khăn giấy trong túi cặp ra, cậu lau lau cẩn thận cho nó. Tay dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại màu vàng đó.
" Ngủ ngon lành luôn. ."
Cậu véo nhẹ vào má nó trêu chọc. Mắt lim dim chìm vào giấc ngủ. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe bus dừng ở trạm ranh giới, cậu đưa thẻ danh tính giả mà lúc trước Từ Hậu làm cho cậu, đến tận bây giờ nó vẫn còn sử dụng được. Hữu Đông cùng bé Dâu tiến vào thành phố, cậu cùng nó đi đến trạm xe bus khác. Vào xe cậu nhấn vào địa chỉ được định sẵn trên bảng hiển thị thông minh.
>Đi đến trung tâm thương mại
>Đi đến trung tâm thành phố
>Đi đến nghĩa trang lưu giữ tro cốt
Hữu Đông nhấn vào mục cuối, cậu thở dài, biểu cảm hiện chút lo lắng. Mỗi khi đến đây cậu rất sợ tai mắt của Hạ Phong sẽ tìm thấy cậu nhưng không đến thì không được. Nếu cậu không thấp hương cho ba mẹ thì chắc chắn cũng sẽ không có ai thấp hương đâu nên là bắt buộc cậu phải đi.
Đến nơi, Hữu Đông bế Dâu Tây lên. Cậu cùng nó chậm rãi tiến vào trong, người giữ cửa gật đầu chào cậu. Cô đưa cho cậu hộp nhang, Hữu Đông cầm lấy ba cây.
" Cảm ơn ạ! "
Cô ấy chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi ngồi lại xuống ghế. Cậu đi vào trong, qua từng khu vực, sau đó cậu và Dâu Tây dừng lại ở một góc nhỏ, nơi góc nhỏ ấy được đặt một chậu hoa giả. Chậu hoa đó là chậu hoa ngày xưa cậu đặt vào để dễ tìm nơi lưu giữ tro cốt của ba mẹ mình. Hữu Đông đến gần, cậu ngạc nhiên. Trên bát hương đã được ai đó thắp một nén nhang, nén nhang đã tàn đến gần hết.
" Chắc đã thấp lâu rồi nhỉ? "
Cậu chỉ cười trừ chứ không thắc mắc rằng ai đã thắp hương cả bởi vì một ngày có rất nhiều người đến đây, có thể họ thắp hộ mình hoặc là chị quản lý ở đây thắp hương cũng không chừng, nên cậu chỉ tiếp tục đốt nhang.
" Dâu Tây cầu với ông ngoại, bà ngoại là phù hộ cho con khỏe mạnh, biết chưa? "
" Dạ "
Cậu xoa xoa tóc nó, hai ba con chấp tay lại vái. Miệng lẩm bẩm cầu khẩn điều gì đó. Vẻ mặt tròn ủn của Dâu Tây mang đầy sự thành khẩn.
" Ông bà ơi! Ông bà hãy phù hộ cho ba của con được khoẻ mạnh và hạnh phúc ạ. Ba Hữu Đông cực khổ lắm, ba phải đi làm cả ngày chỉ vì chăm sóc cho con. Có lần ba bị chảy máu cam rất nhiều vì quá sức, lúc đó con sợ lắm, sợ ba sẽ đau ở mũi. Thế nên con muốn đi làm cùng ba cho ba đỡ khổ, mà con thì hổng có đi làm phụ ba được, nên là ông bà ở trên cao hãy phù hộ cho ba nha ông bà "
Dâu Tây đáng yêu cứ nhẩm đi nhẩm lại câu cầu xin này. Hữu Đông nhìn cái môi nhỏ đó chu chu mà cười trừ. Cậu chuyển mắt đến nhìn vào hủ tro cốt của ba mẹ mình, cảm giác chạnh lòng nhè nhẹ nổi lên, cậu thở dài buồn rầu.
" Ba mẹ ơi! Ba mẹ ở thiên đường có hạnh phúc không? Con nhớ ba mẹ nhiều lắm, nhớ tiếng đàn piano của ba và nhớ cả sự yêu thương của mẹ. Chỉ tiếc là những kí ức đó điều không hề trọn vẹn diễn ra trong đầu con. Nó cứ dập dờn đến khó chịu, cảm giác như con đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng mà chính bản thân con không biết được điều đó là điều gì "
Cậu đưa cánh tay yếu ớt tiến gần đến hủ tro, từng ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa vào nó. Nếu họ vẫn còn sống, thì có lẽ cậu đã có thể yếu đuối dựa vào lòng họ mà khóc òa lên.
" Nhưng mà. . . Bây giờ con thấy có nhớ ra hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là Bảo Phương được lớn lên khoẻ mạnh là con mừng rồi "
Cậu rút tay lại, ánh mắt nhìn xuống bé Dâu, nó cũng vui vẻ nhìn lại cậu. Đôi tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay của Hữu Đông.
" Đi ăn thôi cục vàng ơi "
" Dạ!!! "
Cậu bế nó lên, hôn nhẹ lên má nó một cái, bé Dâu nó cũng vui vẻ hôn lại ba của nó. Không khí xung quanh hai ba con