Hạ Phong thức dậy, hắn vẫn như mọi khi, chuẩn bị một dáng vẻ chỉnh chu rồi đến công ty. Vừa đặt mông xuống ghế, Nhị Nhị và các CEO đã ào ạt báo cáo về công việc và các cuộc hợp sửa soạn diễn ra. Sắp tới là ngày ra mắt của sản phẩm "cây bút thông minh" nên hắn bây giờ phải bận gấp đôi.
" Cuộc hợp còn 10 phút nữa sẽ diễn ra, ngài có muốn dùng chút gì không ạ? "
Hạ Phong bóp bóp vai, hắn rời khỏi bàn làm việc.
" Không cần đâu, tiến hành cuộc hợp luôn đi "
Hắn đi đến thang máy, Nhị Nhị nhấn vào tầng 20. Chiếc thang máy nhanh chóng vang lên âm thanh ting ting báo hiệu đã đến. Hạ Phong chậm rãi bước ra, hắn đi vào phòng hợp và ngồi xuống ghế. Quan sát xung quanh một lúc, hắn thờ ơ hỏi.
" Hôm nay giám đốc Hà lại không tham gia cuộc hợp sao? "
" Ông ta bảo là bị bệnh, không muốn ảnh hưởng đến mọi người ạ "
Nhị Nhị lịch sự đáp. Hạ Phong không nói gì chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho bắt đầu cuộc hợp.
4 tiếng sau
" Dự kiến công bố sản phẩm là ngày lễ giáng sinh và hợp đồng với các đối tác nước ngoài đã ổn thoả. Còn ai có kiến nghị hay là đề xuất gì nữa không? "
Hạ Phong đóng sắp tài liệu lại, mọi người xung quanh đều im lặng không nói gì, họ giống nhau, đều tán đồng với ý kiến của hắn.
" Được rồi, vậy cuộc hợp kết thúc. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ "
Tất cả cổ đông rời khỏi, hắn nhăn mặt. Từ nãy đến giờ đầu hắn cứ đau nhè nhẹ và liên tục, nó không đau điếng lên mà cứ như một cây kim nhỏ đang cố ý châm chít vào vậy. Thấy bộ dạng uể oải của hắn, Nhị Nhị tức tốc lấy thuốc mang đến.
" Ngài uống thuốc đi! "
Hạ Phong ực mạnh hết mấy viên thuốc đắng ngắt đó vào trong dạ dày. Hắn tựa người vào ghế, Nhị Nhị thấy thế, vô cùng sốt ruột.
" Pheromone của ngài đã giảm được một ít rồi nhưng sau ngài không tiếp tục cùng cậu Hữu Đông điều trị vậy? Nếu nó cứ lúc tăng lúc giảm sẽ rất dễ gây ra các ảnh hưởng xấu cho mắt của ngài "
" Tôi không sao. . "
Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp, cậu ta không thể nói được gì. Cái con người này cũng quá là cố chấp và không sợ chết rồi. Mắt của hắn đã biến mất màu gốc và gần như có thể bị mù bất cứ lúc nào nếu không cẩn thận, hắn ta thì vẫn dửng dưng như thể không có chuyện gì xảy ra.
" Mẫu bút đều đã chuẩn bị đầy đủ lô hàng và chỉ chờ ngày công bố chính thức thôi đúng không? "
Nhị Nhị gật đầu. Hắn im lặng một lúc như đang suy ngẫm chuyện gì đó, tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Hạ Phong chợt mĩm cười, nụ cười này hoài hoà giữa ân cần và ôn nhu.
" Lấy một cây bút và đóng gói nó vào hộp thật đẹp, tôi muốn tặng nó cho em ấy "
Cậu ta đờ đẫn, nụ cười đúng nghĩa vui vẻ này đã sáu năm rồi cậu ta không được thấy hắn nở lên, nên khi nhìn lại nó lòng có chút ngỡ ngàng.
" Tôi sẽ đi ngay ạ "
Nhị Nhị rời đi. Không khí xung quanh hắn trở nên yên ắng, hình ảnh của cậu lại mơ hồ hiện hữu trong tâm trí của hắn.
" Lúc trước không gặp em sáu năm anh dư sức chịu đựng được, vậy mà bây giờ mới không gặp có mấy chục tiếng thôi anh đã nhớ rồi, vậy mà em còn bắt anh cả tuần không được gặp. . . "
Hạ Phong đưa tay ra phía sau lưng, chậm rãi chạm lên làn da, nó có chút cượm lại vì hình xăm bức vẽ của Hữu Đông tặng hắn mà mấy năm trước hắn từng xăm vì muốn khắc ghi dấu ấn về cậu. Hắn nhớ đến dáng vẻ ngày xưa của cậu, lúc ấy cậu đã khóc. Hạ Phong còn nhớ hắn lúc đó không hiểu tại sao cậu khóc, hắn chỉ biết hắn đã động lòng với cậu và câu nói khi đó của cậu.
" Em bảo là " " Em tặng ngài đôi mắt của em " nhưng em lại không biết rằng khi ấy em đã đánh cắp đi trái tim của tôi bằng giọt lệ yêu kiều "
Hắn cười trừ, dáng vẻ của cậu lại lần nữa lập lại trong tiềm thức của hắn. Hữu Đông giống như một đoạn phim được quay sẵn và tua đi tua lại liên tục. Càng chăm chú xem, trái tim hắn càng ngùn ngụt vì cậu.
Khoảng khắc cậu say xỉn và nằng nặc đòi hắn khiêu vũ giữa đại sảnh lại diễn ra trong đầu hắn. Ánh đèn chói loá của chiếc đèn trùm không sáng bằng nụ cười ngây ngô của cậu khi đó. Hạ Phong nhàn nhạt nở