Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
--------------------------------------------------
May là sau đó, Tổ Kỳ trực tiếp biến thành con rùa yên lặng núp trong vỏ rùa của mình, không còn mặt dày quấy rầy Tiết Giác.
Không biết qua bao lâu, Tiết Giác đang chợp mắt liền mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Tổ Kỳ thảnh thơi nghiêng người dựa vào trên ghế ngồi, hai tay cầm điện thoại di động, đang tập trung tinh thần mà nhìn cái gì.Tiết Giác thị lực rất tốt, cơ hồ là trong nháy mắt liền nhìn rõ ràng Tổ Kỳ đang lướt weibo.
Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Tổ Kỳ vì tẻ nhạt mà xoát weibo, kết quả không bao lâu, hắn liền nhìn thấy Tổ Kỳ mở ra một tấm ảnh, trên tấm ảnh chính là Thạch Hạo kia đang cười đến dương quang xán lạn.
Tiết Giác: "..."
Đắm chìm trong bên trong tiểu thế giới của mình, Tổ Kỳ căn bản không chú ý tới ánh mắt của Tiết Giác, không chỉ ở bên cạnh mở tấm ảnh của Thạch Hạo mà còn phóng to lên để nhìn kỹ.
Như là hận không thể đem nốt ruồi trên mặt Thạch Hạo đếm rõ ràng.
Tiết Giác ho khan hai tiếng, Tổ Kỳ bên kia không có một chút động tĩnh.
Nửa ngày, không thể nhịn được nữa Tiết Giác nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Hắn chính là người đánh đàn dưới lầu nhà cậu ?"
"A?" Tổ Kỳ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cậu không nghĩ tới Tiết Giác lại đột nhiên nhắc lại vấn đề này.
Sững sờ chốc lát, Tổ Kỳ phùng má như ngốc tử, "Đúng rồi chính là hắn, hắn so với anh lãng mạn hơn nhiều, anh xem chúng ta đính hôn nửa năm anh đã làm gì cho tôi ? Hơn nữa cái gọi là lễ đính hôn là hai người chúng ta ở nhà ăn bữa cơm, người đứng xem cũng không có."
Tiết Giác bị Tổ Kỳ ai oán một trận á khẩu không nói được gì, một hồi lâu mới nói, "Không phải còn có Trương quản gia cùng tiểu Triệu nhìn sao?"
Tổ Kỳ: "..." Độc thân ba mươi năm tính cách thiết lập hại chết người.
Câu thông không có hiệu lực Tổ Kỳ quyết định không thèm phản ứng với Tiết Giác, tiếp tục tìm kiếm manh mối trên weibo Thạch Hạo.Thời điểm xe tiến vào làng du lịch, Tổ Kỳ cũng đã đem weibo Thạch Hạo xoát hết, trong lòng cậu đã nắm được đôi chút, thu hồi điện thoại di động cùng Tiết Giác đồng thời xuống xe
Tiết Giác vốn là đang tức giận chẳng biết vì sao càng tức.
Trước Tiết Giác còn có thể để ý tới Tổ Kỳ quấy rầy, hiện tại dù cho Tổ Kỳ ghé vào lỗ tai hắn như cái máy líu ra líu ríu không ngừng, nói muốn đi phòng của hắn nghỉ ngơi, hắn cũng hoàn toàn cho là không nghe thấy.
Thậm chí thời điểm đi ngang Trương quản gia, trực tiếp phân phó nói: "Đem cậu ta đưa trở về." Sau đó cũng không quay đầu lại đi mất.
Tổ Kỳ đầu óc mơ hồ, căn bản không biết cái tên quỷ hẹp hòi Tiết Giác kia lại nháo cái gì, cậu bất quá là tìm một chỗ tạm thời tránh né Bách Quang Kiến mà thôi.
Nhìn bộ dạng Tiết Giác hệt như hồng thủy gặp mãnh thú, giống như chính mình có ý đồ với hắn .
Tổ Kỳ muốn nói lại thôi, thấy Tiết Giác quyết tâm muốn cách xa cậu, đành phải cùng Trương quản gia trở lại chỗ ở của mình.
Còn chưa đến gần đã thấy Tiểu Nhã mặt dài như quả mướp đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, liên tục than ngắn thở dài.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tiểu Nhã liền vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt tuyệt vọng biến mất ngay lập tức, vui vẻ chạy tới: "Phu nhân, ngài rốt cục đã trở lại! Nếu ngày không trở về, tôi liền bị phiền chết rồi."
Tổ Kỳ nhướn mày: "Bách tổng ở đây?"
"Bách tiên sinh đã ở bên trong đợi ngày cả buổi chiều, ngay cả buổi tối cũng hoãn lại, ông ấy chỉ lo vừa đi thì ngài trở lại không gặp được, còn hỏi ta thật nhiều vấn đề kỳ quái." Tiểu Nhã oan ức hề hề mà nói.
Tổ Kỳ gật gật đầu, sau đó cùng Tiểu Nhã đồng thời đi vào trong, vốn là cậu dự định tránh Bách Quang Kiến một ngày, để tăng cảm giác thần bí cho bản thân, mà theo tình huống trước mắt đành phải coi như thôi. Vừa đi vào trong phòng, liền nhìn thấy trên ghế salông một bóng người đứng ngồi không yên hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Trương tiểu thư cô trở lại?" Bách Quang Kiến trên mặt tất cả đều là lo lắng, ông ta thấp thỏm xoa xoa tay, "Cũng không biết Tổ tiên sinh tối hôm nay có trở về hay không ..."
Còn không có nói hết lời, Bách Quang Kiến bất thình lình nhìn thấy Tổ Kỳ đang đi sát phía sau Tiểu Nhã, nhất thời sắc mặt mừng như điên, không thể chờ đợi được nữa đi tới nắm tay Tổ Kỳ.
"Tổ tiên sinh cậu có thể trở về thật sự là quá tốt, tha thứ cho tôi mạo muội quấy rầy, tôi chỉ là muốn đến hỏi một chút Dã Cúc buổi sáng cậu bán cho tôi còn không?" Bách Quang Kiến mặt mày hồng hào mà nói, thuận tiện thổi phòng một lần tác dụng của Dã Cúc, hốc mắt nổi lên tầng hơi nước cảm kích.
Sớm biết Dã Cúc có công hiệu mãnh liệt như vậy, cho dù là năm ngàn đồng một đóa, ông cũng phải từ trong tay Tổ Kỳ mua lại toàn bộ.
Tổ Kỳ chờ Bách Quang Kiến hơi hơi tỉnh táo một chút, mới mời ông ta ngồi vào trên ghế salông nói chuyện.
Bên cạnh Tiểu Nhã thấy thế kinh ngạc đến con ngươi đều sắp trừng ra ngoài, nghĩ thầm Bách tiên sinh hồ đồ không tính, làm sao đến phu nhân cũng cùng bị hồ đồ rồi.
Bọn họ nơi này nào có hoa bán? Còn là hoa yên giấc dưỡng thần, nếu quả thật có loại hoa này, cũng không cần phát minh ra thuốc ngủ.
"Tiểu Nhã." Tổ Kỳ phân phó nói, "Cô đi đem Dã Cúc trên ban công kia lấy tới đây."
Tiểu Nhã thở dài, đi tới trước ban công, đã thấy Dã Cúc vốn tưởng đã bị héo khô vẫn còn tươi xanh, một mùi thơm ngát lan tràn trong không khí.Mới vừa rồi còn có chút mệt mỏi, Tiểu Nhã trong nháy mắt thần thái sáng láng, ánh mắt đều trong trẻo rất nhiều, cô cúi đầu gần Dã Cúc ngửi một cái, nghĩ thầm lẽ nào hoa này thật sự có công hiệu rõ rệt như vậy?
Ôm thái độ hoài nghi, Tiểu Nhã đem Dã Cúc trở lại phòng khách, đưa cho Bách Quang Kiến nhìn thấy đồ vật cầm trong tay cô, trong nháy mắt hai mắt ông ta sáng lên đến như đèn pha.
"Chính là cái này!" Bách Quang Kiến kích động không thôi mà đứng dậy, giống như nhìn thấy phụ mẫu tái sinh, "Không nghĩ tới Tổ tiên sinh cư nhiên còn có nhiều như vậy, tôi có thể mua lại toàn bộ không? Giá tiền cậu tùy tiện đưa ra !!"
"Không vội." Tổ Kỳ bình tĩnh ra hiệu Bách Quang Kiến ngồi nói chuyện
Thời khắc này Bách Quang Kiến nào còn có thể tỉnh táo lại, ánh mắt của ông ta sáng quắc nhìn chằm chằm Tổ Kỳ từ trong tay Tiểu Nhã tiếp nhận Dã Cúc, chỉ thấy Tổ Kỳ cúi đầu gần Dã Cúc ngửi hai lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Tiểu Nhã: "Cảm thấy mệt mỏi sao?"
"Không có." Tiểu Nhã lắc đầu cười, "Ngược lại là lên tinh thần rất nhiều,