Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------------------
Làng du lịch có tổng cộng 10 nhà hàng, Trung Quốc , Phương Tây cùng Nhật Bản , Hàn Quốc không thiếu bất cứ món nào, bất quá nổi danh nhất vẫn là nhà hàng Thổ gia , thu hút đông đảo du khách đến đây.Trương quản gia trên đường tới đây đã đem mọi thứ chuẩn bị tốt, quản lý chuẩn bị căn phòng tốt nhất trên lầu hai nơi có tầm nhìn rất đẹp, không đợi Tổ Kỳ tới quán cơm đã dẫn bảy tám người phục vụ nghênh đón ngoài cửa.
Xa xa đã nhìn thấy một người dáng cao gầy đang mang bụng to được Trương quản gia dìu quản lý liền vung lên nụ cười xán lạn.
"Phu nhân mời ."
Thanh âm cuối cùng còn chưa kịp hạ xuống quản lý đã nhìn kỹ diện mạo Tổ Kỳ, thoáng chốc dừng lại động tác nghênh tiếp—— đây rõ ràng là một nam nhân a.
Bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, vội vàng cúi đầu che đậy đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, cười ha hả nói rằng:
"Hoan nghênh hoan nghênh." Những phục vụ phía sau cũng im lặng cúi đầu không dám thở mạnh.Tổ Kỳ nhẹ nhàng liếc mắt đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt.
"Quản lý Tần cơm nước chuẩn bị xong chưa?" Trương quản gia hỏi.
"Đã chuẩn bị đã chuẩn bị." Quản lí lập tức làm động tác tay xin mời, hắn liếc trộm hướng Tổ Kỳ trong mắt ánh lên ba phần tìm tòi nghiên cùng cứu cùng bảy phần nghi hoặc, cuối cùng vẫn là tỏ vẻ bình tĩnh. Quản lý Tần nhanh chân ở phía trước dẫn đường nói :
"Làm phiền phu nhân lên lầu nghỉ một lát, tôi đây liền gọi nhà bếp mang món ăn lên."
Nói rồi hắn phất tay với người phục vụ phía sau một cái, người phục vụ kia liền nhanh như thỏ mà chạy về phía bếp.Tổ Kỳ được Trương quản gia cùng quản lý Tần hộ tống lên lầu ,theo phía sau là người hầu cũng hộ vệ mang từ nhà tới, các thực khách nhìn đội ngũ này mà trợn mắt ngoác mồm. Khi thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất tại chỗ rẽ cầu thang đám người ở lầu một liền nghị luận sôi nổi.
"Này, các ngươi có biết hay không vừa nãy đi lên là đại nhân vật nhà nào a ? Bày trận cũng lớn quá rồi đó , tôi còn tưởng rằng là minh tinh nào đấy !"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, nam nhân kia chính là minh tinh đi nhưng bất quá lại chỉ là một tiểu minh tinh hạng 18... Mà các người có nhìn thấy bụng cậu ta không ?"
"Cậu ta hẳn là đang mang thai đi , không nghĩ tới nam nhân thật có thể mang thai ,ôi chao! Nhưng cậu ta làm sao sinh a ?"
Thốt ra lời này mấy nam nhân đang tán gẫu không khỏi rùng mình một cái, trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà.
"Các người chớ nói lung tung, cẩn thận bị Tiết tổng nghe thấy được thì các người sẽ không xong." Nữ phục vụ hay đi theo Tần quản lí gõ mặt bàn cảnh cáo :
"Đó làTiết phu nhân là bà chủ của làng du lịch này." Nghe vậy mọi người đều cả kinh miệng đủ để nhét cả một cái trứng gà.
" Là thật hay giả ?! Vị hôn thê của Tiết tổng không phải là nữ hay sao ?Tại sao giờ lại biến thành nam nhân? Còn là một nam nhân đang mang thai."
Người phục vụ lạnh lẽo phản bác: "Tiết tổng khi nào nói qua ngài ấy có vị hôn thê là nữ ?" Những người kia bị nói đến á khẩu không trả lời được, liếc mắt nhìn nhau liền ngậm miệng giữ yên lặng.
Phàm là người bước vào nhà hàng trong làng du lịch này hoặc là ở trong xã hội có chút địa vị cũng như quyền thế ít nhiều đều đã nghe nói qua Tiết Giác từ trước đến giờ không thích vị hôn thê của hắn, lại vướng phải một số chuyện không thể từ chối kết hôn liền cả ngày đều đem vị hôn thê nhốt ở nhà.Nên không người nào biết vị hôn thê của Tiết Giác là nam hay nữ , bộ dạng đẹp hay xấu.
Chỉ biết là Tiết Giác đối với vị hôn thê này rất chán ghét thà tình nguyện mười ngày nửa tháng đều ở trong công ty tăng ca cũng không thèm trở về liếc nhìn vị hôn thê này một cái.
Bây giờ xem ra, đồn đại quả thật là chỉ là đồn đại nhìn bộ dạng nịnh nọt lấy lòng của quản lý Tần cùng đám người theo sau tháp tùng có điểm nào là "Khuê phòng bị chồng ruồng bỏ", rõ ràng chính là viên minh châu nâng trong lòng bàn tay a !
Thời điểm dân chúng lầu một đang bàn luận sôi nổi, Tổ Kỳ đã ung dung thong thả đi đến lô ghế riêng mà quản lý chuẩn bị.
Trong phòng có hòn non bộ , mọi thứ đều trang hoàng theo phong cách cổ điển , xa hoa lãng phí, trong không khí quanh mùi quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt , từ ngoài cửa sổ nhìn ra chỉ thấy rừng cây xanh ngút ngàn kéo dài cùng chân trời xanh thẳm chạm vào nhau.Gió lạnh mang theo hương cỏ non phả vào mặt ngấm vào cả tim gan.
Tổ Kỳ đang ôm bụng ngồi ở vị trí giữa, Trương quản gia cùng một nữ hầu hai bên trái phải che chở cậu, những người hầu còn lại cùng đám hộ vệ quy củ đứng ở phía sau chăm chú lễ mục.
Có lẽ là do Trương quản gia đã sớm căn dặn nên người phục vụ bưng thức ăn tiến vào phần lớn là món chay thanh đạm ——đậu phụ minh châu , bắp cải phỉ thúy, sủi cảo tứ hỉ, không chỉ có màu sắc và hương vị mà còn ăn vào trong miệng sẽ không để cho Tổ Kỳ có cảm giác buồn nôn.
Trong bữa cơm tiểu tử trong bụng bắt không ngừng nháo. Tổ Kỳ bị quấy rầy đến bữa ăn nên cực phiền lòng nhịn không được liền đem bát đũa đặt lại trên bàn rồi dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng chọt hai cái lên bụng.
"Đừng nghịch!" Tiểu tử trong nháy mắt yên tĩnh, Trương quản gia cùng nữ hầu bên cạnh thấy cảnh này lại sợ đến kinh hồn bạt vía, mặt mũi trắng bệch.
"Phu nhân ngài như vậy là không được nha! Đứa bé còn nhỏ, yếu ớt như vậy, nếu như xảy ra vấn đề gì thì nguy." Trương quản gia chỉ có vào lúc này mới có thể biểu lộ ra vẻ mặt hoang mang.
"..." Tổ Kỳ mặt đen lại, mà động tác chọt chọt bụng vẫn là chậm rãi biến thành xoa xoa.
Không nghĩ tới tiểu tử lập tức thuận thế làm tới, thừa dịp Tổ Kỳ không chú ý lặng lẽ đá cậu một cái.Tổ Kỳ cúi đầu nhìn cái bụng lớn, yên lặng thở dài, quyết định không cùng nhóc con này tính toán, vẫn là tiếp tục đem một bàn sơn hào