Tổ Kỳ tại trong không gian sững sờ không tới mười phút liền lạnh đến mức không chịu nổi, trở lại hiện thực mặt kiện áo khoác vào mới quay lại lần nữa.
Cậu đi dọc theo dòng sông, không phát hiện có bất kì dấu hiệu hoa Dã Cúc nở rộ nào, nhưng mà càng làm cho người ta cảm thấy khó bề tin tưởng chính là nguyên bản đám Dã Cúc hái trong vườn hoa Tổ Kỳ chất đống ở đây trước đó cũng biến mất.
Đám Dã Cúc mà Tổ Kỳ kêu Tiểu Nhã đi hái để che mắt mọi người vẫn luôn chất đống tại trong phòng của cậu.
Đợi khi trời tối, Tổ Kỳ liền đem Dã Cúc hái từ không gian ra đổi mà đám Dã Cúc bình thường thì cậu chất tạm trong không gian.
Tổ Kỳ nghi hoặc tiêu sái đến chỗ mà trước kia mình chất Dã Cúc, bất ngờ phát hiện khu vực này thổ nhưỡng chẳng biết từ lúc nào biến thành màu đen, dù cho trên mặt đất mọc đầy cỏ xanh biếc cũng có thể rõ ràng nhìn ra.
Tổ Kỳ có chút vất vả ngồi xổm người xuống, đẩy ra cỏ trên mặt nhìn kỹ một chút, thổ nhưỡng quả nhiên là màu đen, cậu liền đi tới một bên khác tiếp tục kiểm tra, thổ nhưỡng hiện ra màu nâu nhạt.
Chuyện gì thế này?
Lẽ nào những biến ddoooir này có liên quan đến việc cậu đem hoa Dã Cúc thường bỏ vào ?
Tổ Kỳ suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, có chút buồn bực mà nắm tóc, đang muốn đứng lên, dư quang bên trong bỗng nhiên chợt lóe một đạo bóng đen nhỏ vụt qua.
"Ai!" Bị kinh sợ Tổ Kỳ vội vã quay đầu nhìn lại.
Đáng tiếc cái bóng đen kia chạy trốn cực nhanh, Tổ Kỳ ngay cả nó có bộ dạng gì cũng không kịp nhìn rõ ràng, chỉ thấy nó vèo một cái trốn đến một thân cây sau.
Tiếp liền không có động tĩnh.
Tổ Kỳ đứng thẳng người, tại chỗ cũ sửng sốt nửa ngày, sau đó chầm chậm chuyển động bước chân hướng về cái cây kia.
Phía trước là một rừng cây nhỏ rậm rạp, Tổ Kỳ lần thứ nhất tiến vào không gian liền phát hiện nó, lúc đó cảm thấy mảnh rừng này xuất hiện bên trong đồng cỏ mênh mông bạt ngàn này có chút đột ngột. Bất quá xuất phát từ cân nhắc an toàn, Tổ Kỳ căn bản không đến gần rừng cây nhỏ.
Nếu như thân ảnh chợt lóe vừa nãy là một mãnh thú, Tổ Kỳ tự nhiên là không chút nghĩ ngợi mau chóng rời không gian, thế nhưng tỉ mỉ hồi tưởng lại, thân ảnh kia lại giống như một hài tử 7,8 tuổi.
Tổ Kỳ âm thầm xiết chặt miếng ngọc lục bảo trong lòng bàn tay, đã chuẩn bị sẵn sàn kịp thời chạy khỏi không gian.
Mãi đến tận đến khi chỉ còn cách cái cây kia ba, bốn mét ,Tổ Kỳ dừng bước lại cậu thử thăm dò phía sau cây hô: "Ai đó ? Ngươi vẫn còn ở đó chứ?"
Trả lời Tổ Kỳ chính là sự yên tĩnh.
"Nếu như ngươi có thể nghe hiểu lời của ta nói, liền cho ta một câu trả lời được không?" Tổ Kỳ tiếp tục nói.
Bốn phía vẫn cứ yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tổ Kỳ chờ đợi ước chừng năm phút đồng hồ, cậu liếc nhìn phía rừng cây sâu thẳm phía trước, giãy dụa một lúc lâu, vẫn là bỏ qua ý nghĩ đi xem.
Chính đang thời điểm Tổ Kỳ chuẩn bị rời đi, bất thình lình nhìn thấy phía sau cái cây kia thò ra một cái đầu nhỏ.
Cư nhiên thật sự là một nhóc con chưa tới mười tuổi, trên đầu là một mái tóc xoăn xù xù, đôi mắt sáng lấp lánh như thủy tinh, chớp mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ hơi sững sờ, lập tức phóng ra nụ cười xán lạn, cậu nhấc chân liền hướng nam hài đi đến: "Tiểu bằng hữu chào nhóc, nhóc một mình sống ở nơi này sao?"
Kết quả Tổ Kỳ mới bước hai bước, tiểu nam hài nhất thời mặt đầy sợ hãi, rất giống như thấy quỷ, quay người liền hướng phía sau chạy, trốn đến một sau một cái cây khác xa hơn.
Tổ Kỳ: "..." Cậu bộ dạng đáng sợ vậy sao ? ( Anh thử nghĩ tự nhiên một đứa nhỏ không hiểu mô tê gì thấy một ông bụng bự cười cười lại gần mình coi sợ k hahaha )
Tổ Kỳ phiền muộn sờ sờ mặt của mình, một giây sau cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng từ trong túi áo lấy ra mấy viên kẹo đường —— cậu lúc nhàn rỗi hay thích ăn kẹo đường.
"Có muốn ăn cái này không?" Tổ Kỳ hướng nhóc con đưa tay ra, nghĩ đến nhóc con trốn ở phía sau cây không nhìn thấy động tác của mình, cậu thẳng thắn đem mấy viên đường quăng đến cái cây.
Không lâu lắm, một cánh tay nhỏ trắng trắng mập duỗi ra, chuẩn xác không có sai sót nắm mấy viên đường lại nhanh chóng thu về.
Tổ Kỳ không nhịn được cười, trong lòng biết nhóc con bây giờ còn sợ cậu cực kì, liền không dự định tại trong không gian lưu lại quá lâu.
Cũng không quản cậu nhóc có nghe hiểu mình nói không, Tổ Kỳ hướng nhóc con đánh vài tiếng bắt chuyện sau, mới rời khỏi không gian.
Trở lại trong chăn ấm áp, Tổ Kỳ nằm ở trên giường đem chuyện vừa rồi lăn qua lộn lại hồi tưởng một lần, cậu dám trăm phần trăm xác định chính mình không có nhìn lầm, đó chính là một nhóc con đáng yêu.
Nhưng là trong không gian tại sao có thể có người khác...
Tổ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất cho ra kết luận là e rằng không gian cũng không thuộc về một mình cậu, ngọc lục bảo trong tay cậu chỉ là dẫn cậu đi đến một nơi khác.
Nói đơn giản, ngọc lục bảo này chính là một cánh cửa thần kỳ, có thể đem Tổ Kỳ đưa đến một nơi thần kỳ, có lẽ mảnh đất kia thuộc về một góc nào đó trên trái đất.
Lúc sắp ngủ, Tổ Kỳ vẫn có chút không yên lòng về nhóc con, gói đống lớn đồ ăn vặt Tiểu Nhã đưa cho cậu đem vào không gian, liền để tại phía trước rừng cây nhỏ.
Ngày hôm sau.
Tổ Kỳ khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng choang, ung dung thong thả rửa mặt xong cũng mặc quần áo tử tế, Tổ Kỳ đi ra phòng ngủ liền thấy Tiểu Nhã cùng nhóm nữa hầu đang bận thu dọn đồ đạc.
"Phu nhân, ngài tỉnh rồi." Tiểu Nhã vui vẻ chạy tới, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài trước đi ăn điểm tâm đi, chờ chúng tôi chỉnh lý xong hành lý liền xuất phát."
Tổ Kỳ lúc này mới nhớ tới Tiết Giác đêm qua nói muốn chuyển về Tiết gia, cậu còn tưởng rằng sẽ chờ thêm mấy ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bắt đầu hành động.
"Cô đi sửa sang một chút Dã Cúc phấn còn lại đi." Tổ Kỳ đối Tiểu Nhã nói, "Sau đó không bán."
Mới vừa đáp ứng xong Tiểu Nhã kinh ngạc nói: "Không bán ? Nhưng tĩnh tâm dưỡng thần phấn rất được hoan nghênh, nghe nói trong giới mua lại cũng xào đến