Tổ Kỳ thuận theo âm thanh quay đầu lại nhìn.
Liền thấy một người phụ nữ mặt áo len dệt màu vàng kết hợp với quần dài chậm rãi đi tới, bên hông buộc một sợi dây lưng nhỏ màu đen, phác hoạ ra chiếc eo thon thả, trang điểm tinh xảo, mắt phượng cùng đôi lông mày nhỏ nhắn, cái miệng anh đào cơ hồ không nhìn ra dấu vết tháng năm.
Dùng đầu ngón chân đều có thể đoán được, người phụ nữ xinh đẹp này chính là tình nhân của Tiết Ngạn Tĩnh.
Trong chớp mắt, Tôn Phi đi tới trước bàn ăn, bà ta kéo ghế ra rất tự nhiên mà ngồi xuống, sau đó mười ngón tương giao chống cằm, rất hứng thú nhìn về phía Tổ Kỳ.
"Cậu chính là Tổ Kỳ đi? Đã sớm nghe nói Tiểu Giác kết bạn trai, nhưng chính là không chịu mang về cho người làm trưởng bối chúng ta nhìn một cái, bây giờ có thể coi là nghĩ thông suốt."
Lời nói này của Tôn Phi vừa nghe qua thấy không có gì, tỉ mỉ suy nghĩ sẽ phát hiện bà ta cơ hồ từng chữ đều muốn tuyên thị mình là một thành viên của Tiết gia.
Tổ Kỳ xem qua tiểu thuyết, biết rất rõ tính cách của Tôn Phi cùng Tiết Hạo, tự nhiên cũng nghe rõ nghĩa bóng mà Tôn Phi muốn nói.
Nhưng mà Tổ Kỳ ở bề ngoài vẫn là giả vờ ngây ngốc, quay đầu liếc nhìn Tiết Giác sắc mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì, kéo khóe miệng lộ ra mạt cười lúng túng.
"Vị này chính là..." Tổ Kỳ chần chờ kéo dài âm điệu.
"Khách nhân." Tiết Giác lời ít mà ý nhiều.
Tôn Phi ý cười dịu dàng mặt nhất thời cứng đờ: "..."
Nghiêm ngặt tính ra, Tôn Phi đến Tiết Gia đã bảy , tám tháng đây là lần đầu tiên bà ta ngồi cùng bàn với Tiết Giác, số lần bà ta gặp Tiết Giác có thể đếm tren đầu ngón tay,lần nào cũng huyên náo thiếu điều muốn đem nóc nhà lật lên?
Tuy rằng Tôn Phi ở trước mặt Ôn Ngọc Hương mềm yếu dễ ức hiếp mà làm mưa làm gió, thế nhưng đối mặt với Tiết Giác thiếu chút nữa đánh con trai bà ta tàn tật thì bà ta có chút kiêng dè.
Tôn Phi vốn định thừa dịp Tiết Giác mang bạn trai về nhà, kéo gần một chút quan hệ với Tiết Giác, lại không nghĩ rằng Tiết Giác như thế không nể mặt mình, khiến cho bà ta lúng túng.
Trong lúc nhất thời Tôn Phi không biết làm sao, sắc mặt từ từ tái nhợt.
Không đợi Tôn Phi nói chuyện, Ông Ngọc Hương liền đã trầm mặt mở miệng nói: "Cô ngày hôm nay không có chuyện nên ra ngoài sao?"
Tôn Phi ngẩn người, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua Ông Ngọc Hương tìm mình thương lượng tránh hiềm nghi, Ông Ngọc Hương lo lắng tình huống trong nhà huyên náo sẽ làm trò cười cho Tổ Kỳ, liền để bà ta ra ngoài tránh mặt một chút.
Mà Tôn Phi tự nhiên là không muốn, nơi này chính là nhà của bà ta cùng con trai, dựa vào cái gì vì một người ngoài mà bà ta phải đi?
"Há, không có việc gì." Tôn Phi tùy ý đáp, bà ta đưa tay vén tóc, không tiếp tục cái đề tài này.
Hiển nhiên Ông Ngọc Hương không nghĩ liền như vậy bỏ qua, trầm mặc chốc lát, lại tiếp tục nói: "Nếu như cô có việc bận cứ đi trước, qua vài ngày tôi sẽ chính thức giới thiệu với cô."
Nghe vậy Tôn Phi bật cười, mắt phượng híp lại, như hồ ly tinh, bà ta nói: "Ngọc Hương tỷ, tôi lúc thường ngoại trừ cùng đám chị em dạo phố cùng làm đẹp, còn có chuyện gì có thể bận? Chị không khỏi cũng đánh giá tôi quá cao."
Ông Ngọc Hương nghiêm mặt, còn muốn mở miệng, lại bất thình lình nghe thấy Tiết Giác nói rằng: "Bà ta đã không muốn đi thì cứ để bà ta ở lại."
"Nhưng là..." Ông Ngọc Hương muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt động viên của Tiết Giác, vẫn là yên lặng đem lới nói còn lại nuốt về trong bụng.
Tổ Kỳ thì lại yên lặng ngồi ở giữa hai người, mắt nhìn mũi im lặng, tận lực đem mình biến thành người trong suốt, nhìn bàn đồ ăn ngon mà thèm nhỏ dãi.
Không bao lâu, Trương quản gia đi tới phía sau Tiết Giác: "Lão gia trở lại."
Tiết Giác gật gật đầu, trên mặt hờ hững biểu tình cũng không có gì thay đổi.
Biểu hiện của hắn so với trong tưởng tượng của Tổ Kỳ bình tĩnh nhiều lắm, thậm chí có thể xưng tụng là lạnh lùng, dường như trong nhà đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một Tôn Phi , một Tiết Hạo đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
"Tên kia cũng về ?" Tiết Giác thấp giọng hỏi.
Trương quản gia biết Tiết Giác chỉ chính là Tiết Hạo, gật đầu trả lời: "Bọn họ đồng thời trở về."
Vừa dứt lời, trước bàn ăn ba người liền nghe đến âm thanh đám người hầu chào hỏi Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tiết Hạo, Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương ngồi không nhúc nhích, liền mí mắt đều không nhấc một chút.
Tổ Kỳ thấy thế cũng an an ổn ổn ở tại trên ghế.
Chỉ có Tôn Phi nãy giờ luôn luôn hướng phòng khách nhìn xung quanh sắc mặt vui vẻ, liền vội vàng đứng lên lắc mông nghênh đón, trên mặt bà ta cơ hồ muốn cười ra một đóa hoa, ôn nhu nói: "Làm sao giờ mới trở về nha, chúng tôi đều đợi các người đã lâu."
"Trong công ty có chút việc gấp phải xử lý, trì hoãn." Tiết Ngạn Tĩnh cởi áo khoác đưa cho người hầu bên cạnh, đảo mắt liền nhìn thấy Tổ Kỳ ngồi ở giữa Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương, nhất thời ánh mắt chìm xuống.
Tôn Phi lập tức chú ý tới biểu tình biến hóa của Tiết Ngạn Tĩnh, khóe mắt đuôi lông mày ý cười không ngừng sâu sắc thêm, bà ta làm như không có chuyện gì xảy ra kéo Tiết Ngạn Tĩnh ngồi xuống.
"Hiếm thấy Tiểu Giác mang theo bạn trai nó trở về, chúng ta người một nhà chưa từng ngồi cùng một chỗ ăn cơm như vậy." Tôn Phi tựa như chim nhỏ nép vào trên bả vai Tiết Ngạn Tĩnh, cười tủm tỉm nói rằng.
Tổ Kỳ giương mắt vừa vặn đối diện ánh mắt đánh giá của hai cha con Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tiết Hạo, kỳ thực Tiết Giác cùng Tiết Ngạn Tĩnh không giống nhau lắm, Tiết Giác tướng mạo càng thiên hướng dung mạo diễm lệ của Ông Ngọc Hương.
Ngược lại là Tiết Hạo cùng Tiết Ngạn Tĩnh cơ hồ là một khuôn khắc ra —— khuôn mặt có góc có cạnh, đuôi mắt hẹp dài, đôi môi vót mỏng, nhìn người thời điểm yêu thích vi nheo mắt lại.
Vừa nhìn cũng biết là thân sinh phụ tử...
Bất quá Tiết Ngạn Tĩnh ngũ quan càng đoan chính, thời gian cùng từng trải ở trên người ông ta lắng đọng ra khí tức thành thục thận trọng, mặc dù ông ta bây giờ tuổi tác cao, cũng không khó nhìn ra là người quanh năm ngồi ở vị trí cao.
Trái lại kinh nghiệm xã hội không đủ Tiết Hạo liền hiện ra phóng khoáng rất nhiều, hắn tướng mạo thiên về âm nhu, cứ việc mang trên mặt giả tạo ý cười, không chút nào không che giấu được trong mắt khôn khéo tính kế.
Trong tiểu thuyết Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tiết Hạo kết cục so với pháo hôi nguyên chủ cũng không khá hơn chút nào, Tôn Phi cũng bị Tiết Giác hành hạ đến thê thảm, mà đây là chuyện rất lâu sau này.
Khi Tiết Giác còn chưa hắc hóa, chưa có hoàn toàn tiếp quản Tiết gia, khắp nơi bị các trưởng bối cùng Tiết Ngạn Tĩnh áp chế, thẳng đến về sau trơ mắt nhìn nam nữ chính yêu nhau, bị kích thích Tiết Giác mới bắt đầu tranh quyền đoạt lợi.
Vì vậy trong thời gian này, kiêng kỵ rất nhiều Tiết Giác đành phải tùy ý Tôn Phi cùng Tiết Hạo hai mẹ con ở trước mắt hắn nhảy nhót...
Nghĩ đến kết cục ba người kia sau này, Tổ Kỳ không nhịn được ở trong lòng vì bọn họ mặc niệm.
Chính thời điểm lúc mọi người động đũa, trầm mặc hồi lâu Tiết Ngạn Tĩnh bỗng nhiên mở miệng: "Cậu chính là Tổ Kỳ?"
Tổ Kỳ sững sờ chốc lát, lập tức trả lời: "Vâng."
Tiết Ngạn Tĩnh cười lạnh một tiếng, tiện đà đem tầm mắt chuyển hướng không nói một lời bắt đầu nhìn thấy Tiết Giác gắp rau cho Tổ Kỳ, tự nhiên động tác thuần thục, lông mày của ông ta nhíu đến càng sâu.
"Mày như vậy là có ý gì !" Tiết Ngạn Tĩnh bỗng nhiên quát lên, ông ta vỗ mạnh vào bàn ăn khiến cho Tôn Phi và Tiết Hạo bên cạnh cũng phải sợ hết hồn, "Tao cho phép mày mang nam nhân trở về rồi sao? Mày khi đó đã đi thì vĩnh viễn đừng bước vào cửa lớn Tiết gia! Thực sự là chẳng biết xấu hổ, khuôn mặt già nua này của tao sắp bị mày vứt sạch!"
Tiết Hạo đang ăn cơm không lên tiếng, thần sắc tất cả đều là cười trên sự đau khổ của người khác.
Tôn Phi vội vã thả xuống bát đũa, thấy Tiết Ngạn Tĩnh tức giận đến đỏ cả mặt, liền nhẹ nhàng vuốt lưng ông ta, ôn thanh khuyên nhủ: "Có lời gì chờ cơm nước xong nói sau đi, Tiểu Giác thật vất vả trở lại, đừng nháo đến tất cả mọi người không vui."
Ông Ngọc Hương cũng lạnh giọng nói: "Là tôi kêu bọn nó trở về, con trai của tôi họ Tiết, vẫn không thể trở lại Tiết gia sao?"
"Tiết gia chúng ta không có đứa con bất hiếu này, vì một nam nhân không biết từ chỗ nào chui ra mà chống đối cha mẹ, tôi tình nguyện cho rằng chưa từng có đứa con này!" Tiết Ngạn Tĩnh cả giận nói.
Rất nhanh Tiết Ngạn Tĩnh liền nhờ Tôn Phi không nhừng động viên mà tỉnh táo lại, mạnh mẽ thở hổn hển hai cái, âm trầm tầm mắt ở giữa Tiết Giác và Tổ Kỳ bồi hồi chốc lát ,gật đầu