Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
-------------------------------------------------------
Trải qua chuyện xuyên sách thần kỳ, thời khắc này Tổ Kỳ đặc biệt bình tĩnh.
Cậu bình tĩnh lại tâm tình nhìn một vòng cảnh sắc bốn phía chung quanh, phát hiện mảnh đất này không có điểm cuối, kéo dài vô tận về phía chân trời thoạt nhìn như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ cũng không cảm giác được.
Cách đó không xa truyền đến tiếng nước róc rách, Tổ Kỳ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước chẳng biết lúc nào xuất hiện dòng sông chảy khá xiết,hai bên bờ sông là những đóa hoa màu vàng nhạt.
Tổ Kỳ đến gần nhìn kỹ thì ra là Dã Cúc (Dã Cúc hoa hay còn gọi là hoa cúc vàng).
Tổ Kỳ nhớ tới thời điểm Dã Cúc nở hoa là trời thu đầu tháng chín đến tháng mười, bây giờ còn chưa đến đầu thu, theo lý mà nói Dã Cúc không thể nở rộ như vậy.
Thế nhưng trước mắt xem ra, cái này đều không quan trọng ——
Chằng mấy chốc Tổ Kỳ bị không khí tràn ngập sự tươi mát hấp dẫn lực chú ý, cậu ôm bụng miễn cưỡng nửa ngồi xổm xuống, áp sát vào một đóa Dã Cúc sâu sắc ngửi một cái.
Nhất thời có một hương thơm kỳ lạ cấp tốc chui vào bên trong mũi của cậu, Tổ Kỳ ngáp một cái, đột nhiên cảm giác trong đầu một trận hỗn độn, phút chốc sinh ra sự xúc động muốn nằm chợp mắt tại chỗ.
Tổ Kỳ lên dây cót tinh thần, mạnh mẽ áp chế lại cơn buồn ngủ đã xông lên đầu, cậu đưa tay hái xuống một đóa Dã Cúc, thời điểm gian nan đứng lên cậu cảm giác cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên biến hóa. Trong chớp mắt, Tổ Kỳ lại trở về trong gian phòng tắm.
"Phu nhân." Thanh âm Trương quản gia cẩn thận vang lên, "Ban đêm lạnh, ngài trên người còn nước, cẩn thận bị lạnh."
Tổ Kỳ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ánh mắt mang theo chút mờ mịt, cậu vô thức nắm chặt hai tay ,một giây sau đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị một đồ vật lạnh lẽo cộm đến đau đớn.Cúi đầu nhìn lại, chợt kinh ngạc phát hiện trong tay đang siết chặt miếng ngọc lúc nãy, cùng với một đóa Dã Cúc bị cậu nắm hỏng.Tổ Kỳ thoáng chốc sững sờ, nhất thời hiểu được ——
Hóa ra mọi thứ cậu nhìn thấy khi nãy đều là thật, hết thảy những chuyện khi nảy đều đã phát sinh cậu không phải đang nằm mơ.
"Phu nhân?"
Âm thanh Trương quản gia lần thứ hai kéo tâm tư Tổ Kỳ về, quay đầu liền nhìn thấy Trương quản gia biểu tình kỳ quái nhìn cậu.
Vì không muốn để Trương quản gia nghi ngờ Tổ Kỳ đành phải tạm thời đè xuống cảm xúc của mình, cụp mắt làm ra vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Trương quản gia chuẩn bị xong bồn tắm và nước nóng thì lui ra ngoài, trước khi đi nói với Tổ Kỳ có vấn đề gì thì gọi ,ông sẽ đợi bên ngoài. Sau một tiếng, Tổ Kỳ mặc vào áo ngủ được Trương quản gia dìu, bước thư thả ra ngoài, Tiết Giác ăn cái bế môn canh từ lâu đã không thấy tăm hơi.
Tổ Kỳ ngồi ở mép giường, dặn dò Trương quản gia nói: "Ông đi gọi Tiết Giác tới giúp tôi."
Trương quản gia mặt không biến sắc trả lời: "Phu nhân, tiên sinh đêm nay có công việc quan trọng cần phải xử lý, tạm thời không tiện lại đây gặp ngài."'
Tổ Kỳ nhấc lên một bên khóe miệng, nửa khép cặp mắt hoa đào cực kỳ hờ hững nhìn Trương quản gia, suy nghĩ một chút chuẩn bị đứng dậy: "Nếu anh ta không tiện lại đây gặp tôi vậy tôi đi tìm gặp anh ta được chưa ?"
Nào ngờ cậu vừa đứng lên liền bị Trương quản gia bước nhanh về phía trước chặn lại đường đi.
Tổ Kỳ: "..." Cậu sắp không khống chế được sự phẫn nộ đang bùng nổ bên trong !
"Ngài thân thể đang mang thai vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút, chờ tiên sinh giải quyết xong công việc tự nhiên sẽ đến xem ngài." Trương quản gia nói xong gật đầu đi ra khỏi phòng. Lưu lại Tổ Kỳ tức giận đến nghiến răng, cậu ngồi tẻ nhạt ở bên giường một phút chốc, thẳng chân đá rơi giày rồi nằm dài trên giường.
Buổi tối trước khi ngủ bình thường thì tiểu tử trong bụng sẽ nháo một chút, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đạp bụng Tổ Kỳ. Nếu là thường ngày, Tổ Kỳ chắc chắn sẽ chỉ vào cái bụng lầm bầm lầu bầu giáo huấn tiểu tử kia hư đốn, coi như giải trí. Nhưng mà bây giờ, Tổ Kỳ một chút tâm tình đều không có.
Cậu đem nội dung cuốn tiểu thuyết nhớ lại, nghĩ đi nghĩ lại, không biết như thế nào cậu liền nhớ tới việc vừa nãy bước vào không gian kỳ lạ kia. Chỗ đó phải gọi là không gian đi? Trong tiểu thuyết đều gọi vậy. Đáng tiếc Tổ Kỳ tạm thời còn không rõ ràng lắm tác dụng của không gian này là gì và cậu đã ra vào nó bằng cách nào.
Đúng rồi! Miếng ngọc lục bảo kia !
Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới thời điểm ra vào không gian, có vẻ như đều trực tiếp chạm vào miếng ngọc kia, nói không chừng miếng ngọc kia chính là chìa khóa mấu chốt để bước vào không gian. Nghĩ tới đây Tổ Kỳ không khỏi trở nên hưng phấn, cậu gọi Tiểu Nhã đang đợi ở bên ngoài, nhờ Tiểu Nhã đem miếng ngọc lục bảo cậu đặt trên kệ trong phòng tắm, cùng Dã Cúc đều đem ra.
Chờ TIểu Nhã mang vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi phòng, Tổ Kỳ dựa vào đầu giường thưởng thức miếng ngọc lục bảo trong tay .Nhưng khi còn chưa suy nghĩ ra chân tướng, đột nhiên cậu ngửi được trong không khí bay tới mùi hương thoang thoảng, mùi hương nhàn nhạt tựa như mang theo sinh mệnh quanh quẩn ở chóp mũi Tổ Kỳ. Chỉ trong chốc lát, đại não cậu đã bất đầu hỗn độn bất kham, cảm giác mệt mỏi hệt như thủy triều cùng nhau vọt tới.
Cậu tiện tay với lấy tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người, chỉ chốc lát sau liền rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Thời điểm Tổ Kỳ mở mắt, ánh sáng mặt trời phủ đầy cả căn phòng, đồng hồ treo tường đã chỉ 12 giờ trưa ——mình đã ngủ 11 tiếng. Tổ Kỳ cảm thấy khó mà tin nổi, còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt nên nhìn lầm thời gian.
Hôm nay là ngày thứ sáu cậu xuyên đến trong sách, bốn đêm trước đều không mất ngủ thì là mơ thấy ác mộng, mỗi sáng sớm chưa tới bảy giờ liền tự nhiên tỉnh, sau đó bắt đầu một ngày tẻ nhạt. Chỉ có tối hôm qua, cậu nhắm mắt liền ngủ thẳng đến giờ.
Hơn nữa tỉnh lại không có chút cảm giác khó chịu, dường như cả người từ bên trong đến ở ngoài đều được thanh tẩy một lần, tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, đại não dị thường tỉnh táo.Trước đây chưa bao giờ cậu có trạng thái như vậy.
Đúng rồi!
Đóa hoa Dã Cúc kia...
Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới hôm qua tiện tay đặt đóa Dã Cúc trên tủ đầu giường, cậu nghiêng thân chuẩn bị đi lấy, lại phát hiện phía trên không hề có thứ gì, đóa Dã Cúc kia không thấy đâu mà chỉ còn lại bột phấn màu vàng.
Tổ Kỳ: "! ! !"
Cậu xuống giường đi đến trước tủ, phát hiện đóa Dã Cúc thật sự biến thành bột phấn màu vàng , để sát vào còn có thể ngửi được cỗ hương thơm quen thuộc kia, chỉ là so với tối hôm qua phai nhạt đi rất nhiều.Tổ Kỳ lâm vào trầm tư