Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
----------------------------------------------
Đường Du Khoan nhớ Tổ Kỳ đúng là có đề cập tới có một số chuyện muốn gặp mặt nói trực tiếp, chỉ là sau đó vội vàng giải quyết các loại thủ tục cùng với dọn dẹp lại trại chăn nuôi liền quên mất chuyện này.
Lúc này Tổ Kỳ bỗng nhiên nhắc lại, Đường Du Khoan ngược lại có chút tò mò.
Hắn quay người trở lại ngồi xuống đối diện với Tổ Kỳ, một cái cánh tay khoát lên cạnh bàn, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, thoạt nhìn như tên vô lại, hắn nhíu mày nói: "Nói đi, chuyện gì?"
Tổ Kỳ mở màn hình điện thoại, tìm tới tấm hình cậu chụp không gian lần trước, sau đó đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Đường Du Khoan.
"Anh biết bọn họ không ?"
Đường Du Khoan nhàn nhạt liếc mắt một cái màn hình điện thoại di động, một giây sau, vẻ mặt của hắn nguyên bản cà lơ phất phơ trong nháy mắt đọng lại, thần sắc giật mình ngẩn ngơ mà cầm điện thoại di động lên nhìn kỹ một hồi, bỗng nhiên khàn giọng nói: "Cậu biết bọn họ ?"
"Trong hình là Đại Bảo , Nhị Bảo cùng Tam Bảo, cùng với cha mẹ bọn họ A Đào cùng A Thụ." Tổ Kỳ hai mắt nhìn chằm chằm Đường Du Khoan, cậu không bỏ qua bất kì biểu tình biến hóa nào trên mặt của Đường Du Khoan.
Lần này cậu rất khẳng định ——
Đường Du Khoan chính là A Khoan.
Phản ứng của hắn lúc này không giống như là giả, hơn nữa Đường Du Khoan tựa hồ cũng không có muốn che giấu tâm tình của mình.
Tổ Kỳ trầm mặc nhìn chăm chú vào Đường Du Khoan, mà Đường Du Khoan thì lại không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, hai người liền như vậy không nói một lời ngồi ở trước bàn giằng co một hồi lâu.
Cuối cùng Đường Du Khoan từ trong hồi ức thoát ra, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, trong lúc nhất thời mặt mày đều trở nên ôn hòa , hắn giật giật môi: "Những cái tên này là tôi đặt cho bọn họ..."
Tổ Kỳ hỏi: "Bọn họ đều rất nhớ anh."
"Tôi cũng rất nhớ họ" , Đường Du Khoan trong nụ cười kẹp một tia đắng chát, "Thế nhưng từ sau lần kia trở về, cánh cửa để tôi đến chỗ bọn họ đã biến mất."
Nghe vậy Tổ Kỳ ngây cả người: "Vì sao lại biến mất?"
"Không biết." Đường Du Khoan lắc lắc đầu, hắn dường như hồi tưởng lại một số ký ức không vui, trên mặt từ từ hiện ra mấy phần thần sắc thống khổ ,sau đó thay đổi đề tài, "Nói đi nói lại, sao cậu lại có ảnh của bọn họ ? Không lẽ cậu..."
Đường Du Khoan lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tổ Kỳ không hề trả lời câu hỏi của Đường Du Khoan, mà là hỏi: "Anh muốn gặp bọn họ một chút không ?"
"Dĩ nhiên muốn." Đường Du Khoan không chút nghĩ ngợi liền nói, hắn đem điện thoại di động trả lại cho Tổ Kỳ, hơi có chút hoài niệm mà nói, "Cũng không biết ba tiểu lão đầu kia có lớn lên chút nào không."
Tổ Kỳ: "..."
Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói tuổi tác của Cát Tường Tam Bảo đúng là có thể làm ông của bọn họ.
Bỏ đi.
Tổ Kỳ đến cùng không dám ở trước mặt Đường Du Khoan đem Cát Tường Tam Bảo cùng A Đào A Thụ từ trong không gian mang ra, đang muốn tìm cái lý do đi ban công.
May là Đường Du Khoan là một người thông minh, vừa nhìn thấy biểu tình của Tổ Kỳ liền biết cậu đang lo lắng cái gì, lúc này đứng dậy nói mình trở về phòng ngủ thu thập một chút, còn cố ý khóa cửa phòng ngủ.
Cát Tường Tam Bảo cùng A Đào A Thụ đã sớm tại chỗ cũ chờ đợi, nghe nói có thể nhìn thấy A Khoan, bọn họ liền mặc quần áo mới mà Tổ Kỳ mua cho, hai người lớn và ba đứa nhỏ thoạt nhìn đặc biệt khẩn trương.
Tổ Kỳ không nhịn được cười, không ngừng căn dặn bọn họ thả lỏng, sau đó dẫn năm người bọn họ đến trong phòng khách của Đường Du Khoan
Đây là lần thứ hai bọn họ đi đến thế giới hiện thực, hoàn cảnh bây giờ so với khách sạn lần trước hoàn toàn khác nhau, A Đào cùng A Thụ trong nháy mắt khẩn trương đến cả người đều căng thẳng, như hai con chim cút, đứng im tại chỗ ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
Ngược lại là Cát Tường Tam Bảo rất nhanh liền thích ứng dù sao cũng là trẻ con, đối với khung cảnh mới tràn ngập tò mò, chỉ chốc lát sau phía sau A Đào, A Thụ lộ ra ba cái đầu nhỏ, nhìn đông ngó tây.
Tổ Kỳ không có vội vã đi tìm Đường Du Khoan, mà để bọn họ ngồi vào trên ghế salông, để cho bọn họ quen thuộc với hoàn cảnh một chút, mới đi đến cửa phòng ngủ đóng chặt mà gõ cửa.
Bên trong Đường Du Khoan dường như là đã đứng chờ sẵn phía sau cửa, ngay lúc Tổ Kỳ gõ cửa thì cửa lập tức mở ra.
Đường Du Khoan trên mặt không còn nụ cười lưu manh, ánh mắt của hắn ở trên người Tổ Kỳ dừng lại chốc lát, lập tức nhìn thấy Cát Tường Tam Bảo đang trốn phía sau Tổ Kỳ.
Có lẽ là cùng Đường Du Khoan cách xa quá lâu, Cát Tường Tam Bảo so với trong tưởng tượng của Tổ Kỳ càng e dè hơn , ba tên tiểu gia hỏa e dè cẩn thận nhìn Đường Du Khoan,sau khi cùng Đường Du Khoan đối diện, lặp tức thu đầu lại như là muốn độn thổ trốn đi.
Vốn là Đường Du Khoan ảo tưởng ra một đống cảnh tượng gặp lại cảm động, kết quả thấy phản ứng của Cát Tường Tam Bảo, nhất thời giận dữ cười, dùng tay lôi ba nhóc con ra.
"Mấy người làm gì đó ?" Đường Du Khoan giả vờ hung ác mà nhe răng, dùng giọng Đông Bắc mà nói, "Mới không gặp bao lâu, ba tiểu lão đầu các người đến bạn cũ cũng không nhận ?"
Đại Bảo bị Đường Du Khoan nhấc lên, như con thỏ nhỏ hoảng sợ khua tay mau chân khắp nơi, nhưng đáng tiếc thân hình nhỏ xíu không thể trốn khỏi ma trảo của Đường Du Khoan.
Trong chớp mắt, Tam Bảo đang nỗ lực chạy trốn cũng bị Đường Du Khoan không chút lưu tình bắt được quần áo, còn Nhị Bảo tội nghiệp đứng tại chỗ, ở lại cũng không xong chạy cũng không phải, đành phải rưng rưng nước mắt nhìn Đường Du Khoan.
"Tôi nói mấy người chạy cái gì nha? Tôi cũng đâu ăn thịt mấy người." Đường Du Khoan dở khóc dở cười.
"Buông tôi ra!" Đôi mắt của Đại Bảo rươm rướm nước mắt, một bên giãy dụa một bên nhìn Tổ Kỳ kêu, "Tổ Kỳ ca ca cứu đệ !"
Tổ Kỳ bị kéo xuống nước tiến lên kéo kéo quần áo Đường Du Khoan, yếu ớt nói: "Anh đừng trêu bọn họ nữa..."
Nhưng mà Đường Du Khoan căn bản không nghe Tổ Kỳ khuyên bảo, Đại Bảo dĩ nhiên đã quên giọng Đông Bắc mà hắn cực khổ dạy, nhất định phải cho ba tiểu lão đầu một chút giáo huấn mới được.
Vì vậy Cát Tường Tam Bảo như cá nằm trên thớt mặc người hiếp đáp, sống không còn gì luyến tiếc bị Đường Du Khoan ôm vào trong ngực dùng sức giày xéo một trận.
A Đào cùng A Thụ có vẻ như sớm thành thói quen với cảnh tượng như thế này, còn cười híp mắt đứng ở bên cạnh nhìn, làm như việc không liên quan đến mình.
Tổ Kỳ thấy Đường Du Khoan cùng bọn họ sẽ có nhiều chuyện muốn nói với nhau, nên im lặng đi ra ban công đứng.
Đem cửa kính ở ban công đóng lại, chỉ có thể nghe được tiếng có tiếng không những người bên trong đang nói chuyện, cũng không rõ ràng bọn họ cụ thể đang nói cái gì.
Mùa đông ban đêm trời bắt đầu đổ tuyết, sót ở trên mặt, xúc cảm lạnh lẽo khiến Tổ Kỳ rùng mình mấy cái.
Cậu đứng trên ban công phóng tầm mắt nhìn ra ngoài kia nhìn thấy bên trong trại chăn nuôi thấp thoáng đèn điện, nền tuyết trắng xóa như muốn đem cả thế giới bao trùm, trong tầm mắt khắp nơi đều bao phủ bởi một làn áo bạc.
Sắp hết năm...
Tổ Kỳ yên lặng đếm thời gian.
Trước khi xuyên qua, cha mẹ Tổ Kỳ đều qua đời sớm, cậu và thân thích rất ít khi lui tới, ngày lễ ngày tết toàn bộ đều một mình ở nhà xem tivi, có đôi khi là trải qua cùng bạn bè..
Tổ Kỳ đã quen với sinh hoạt lẻ loi, chưa bao giờ cảm thấy cùng trải qua năm mới là chuyện quan trọng.
Chỉ là hiện tại, nghĩ đến trong nhà có Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn, còn có Ông Ngọc Hương thường hay gọi điện nhắc cậu trở về...
Cậu đột nhiên có chút mong đợi ăn tết.
Đứng ở ban công nửa tiếng, sau đó Tổ Kỳ thực sự lạnh đến mức không chịu nổi, xoa xoa tay cánh tay há miệng run rẩy trở lại trong phòng.
Vào lúc này, A Đào A Thụ cùng Đường Du Khoan đã nói xong, ngoại trừ Cát Tường Tam Bảo vẫn như cũ tức giận nhảy nhót bên cạnh Đường Du Khoan, ba người lớn trên mặt ít nhiều cũng có chút thương cảm.
Thấy Tổ Kỳ đến gần, A Đào vội vã lau đi nước mắt, đứng lên ngượng ngùng cười cười, nói câu Tổ Kỳ nghe không hiểu.
Đường Du Khoan cũng khôi phục biểu tình cà lơ phất phơ ban đầu, hai tay duỗi dài khoát lên ghế sô pha, đung đưa hai chân, nói rằng: "Bà ấy nói bọn họ nên về rồi, cậu đưa bọn họ trở về đi thôi."
Nói xong Đường Du Khoan rất tự giác đứng dậy đi về phòng ngủ, ba tên tiểu gia hỏa còn muốn cùng hắn đi vào, kết quả mới đi tới cửa, liền bị Đường Du Khoan hung thần ác sát hù mà quay trở lại.
Bỗng nhiên bị hung ác một trận Cát Tường Tam Bảo khóc chít chít mà đi đến trước mặt Tổ Kỳ, đỏ mũi ủy khuất nói: "Tổ Kỳ ca ca, A Khoan thay đổi."
"Đúng, hắn thay đổi." Tổ Kỳ ngồi xổm người xuống, sờ sờ ba cái đầu nhỏ, an ủi, "A Khoan từ lâu không còn là A Khoan trước đây nữa, hắn từ người trẻ tuổi tinh thần phồn thịnh biến thành đại thúc tuổi trung niên mất tinh thần uể oải suy sụp..."
Lời còn chưa dứt, phòng cửa đóng chặt bỗng nhiên truyền ra tiếng rít gào của Đường Du Khoan: "Tổ Kỳ! Đừng cho là tôi không biết cậu ở sau lưng nói xấu tôi nha !"
"..." Tổ Kỳ đánh rùng mình, lập tức đổi giọng, "Mà là A Khoan của chúng ta vẫn cứ anh tuấn suất khí phong lưu phóng khoáng."
Cát Tường Tam Bảo quỷ dị trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn là Đại Bảo trên mặt mang theo xem thường dũng cảm nói ra chân tướng: "Tổ Kỳ ca ca, anh cũng bị dọa sợ rồi đi."
"..." Đúng, tôi rất là sợ.
Tổ Kỳ trong lòng yên lặng chảy hai hàng nước mắt mì sợi.
*Nước mắt mì sợi :
Sau khi đưa năm người họ trở về, Tổ Kỳ mới nói với Đường Du Khoan ý của cậu.
Bây giờ Tổ Kỳ còn bận quay phim ở đoàn, không thể cùng lúc chú ý bên này, hơn nữa sản phẩm cậu muốn bán đều có liên hệ với không gian, giao cho những người khác hỗ trợ trông coi, rất dễ dàng bại lộ.
Bởi vậy Tổ Kỳ muốn cho Đường Du Khoan hỗ trợ, đương nhiên càng nói cụ thể không phải hỗ trợ, mà là hợp tác.
Nếu là Đường Du Khoan đáp ứng, hắn không chỉ có thể tiếp tục ở tại trại chăn nuôi, còn có thể nhận ba mươi phần trăm lợi nhuận tiêu thụ trên website, đồng thời hắn không cần bỏ ra bất kì đồng nào, chỉ cần dùng trí tuệ cùng thể lực.
Cái điều kiện này đối với Đường Du Khoan vào giờ phút này mà nói, không thể nghi ngờ là bị đĩa bánh bất thình lình từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Trời mới biết Đường Du Khoan đối với con đường sau này mê man cỡ nào, chỉ cần cha hắn còn nằm trong bệnh viện, thì đó chính là cái động không đáy, hắn lại chỉ có một khoản tiền bán đất, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, khoản tiền kia