*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường ----------------------------------------------- Dù sao Tổ Kỳ cũng là nhân vật công chúng, Tiết Giác lúc làm cũng rất cẩn thận, sẽ không ở trên người Tổ Kỳ lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ là Tổ Kỳ có lúc không khống chế được, ôm vai Tiết Giác rồi ở giữa cổ hắn mà gặm.
Sáng sớm lúc rời giường, Tổ Kỳ nhìn thấy Tiết Giác cài cổ áo đến khuy cao nhất, cậu cũng không nghĩ nhiều, lúc này thấy Tiết Giác bị máy sưởi thổi hơi nóng, cởi bớt khuy áo, lộ ra một vệt màu đỏ đáng nghi trên cổ, nhất thời hai má nóng cực kì.
Thừa dịp chờ đèn đỏ, Tổ Kỳ không được tự nhiên nhắc nhở: "Anh cài khuy cổ áo lên đi."
Tiết Giác quay đầu, không hiểu nhíu mày: "Hả?"
"Trên cổ anh..." Tổ Kỳ chỉ chỉ cổ Tiết Giác, hạ giọng nói, "Có vài thứ."
Tiết Giác càng thêm nghi hoặc.
Tổ Kỳ mím môi,
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được." Tiết Giác đáp, kết quả còn chưa kịp động thủ, đèn đỏ biến thành đèn xanh, vì thế hắn đành phải trước tiên nổ máy xe.
Sau đó hai người đảo mắt liền đem chuyện này quăng đến sau đầu.
Đến công ty Tổ Kỳ, Tiết Giác đem xe dừng ở ven đường, Tổ Kỳ mới vừa xuống xe, liền đụng phải Vương tổng từ bên trong chiếc Audi màu đen phía sau đi ra, liếc mắt thấy biển số xe Tiết Giác, lập tức cười tủm tỉm chào đón.
"Tiết tổng." Vương tổng chà xát tay, thay đổi hình tượng cao quý lãnh diễm thường ngày, treo lên nụ cười mang đầy nịnh nọt, "Sao cậu lại tới đây?"
Nghe vậy, Tổ Kỳ chuẩn bị đóng cửa xe động tác ngừng lại, lập tức hướng bên cạnh nhường ra hai bước, trơ mắt nhìn Vương tổng khom lưng hướng chỗ ngồi lái xe tìm kiếm.
Tiết Giác vốn không dự định dừng lại ở đây quá lâu, thế nhưng Vương tổng đã như thế, hắn không thể làm gì khác hơn là khách khí mỉm cười gật đầu.
"Vương tổng, đã lâu không gặp."
Vương tổng căn bản không chú ý tới Tổ Kỳ đứng ở bên cạnh hắn, liền bắt đầu nói: "Cậu đến đây làm việc sao? Nếu có thời gian chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, lần cuối gặp gỡ cũng đã là nửa năm trước, có lúc muốn tìm cậu ôn chuyện, lại nghe tiểu Triệu nói cậu rất bận."
Tiết Giác đúng là rất bận, cho tới bây giờ đều rất bận.
Rất nhiều người muốn tạo quan hệ với Tiết Giác, đều khổ nỗi Tiết Giác không có thời gian rảnh rỗi, điện thoại gọi tới chỗ tiểu Triệu là kết thúc, chớ nói chi là tự mình mơ đến Tiết Giác.
Mà Vương tổng chính là một trong "Rất nhiều người" kia.
Hơn nữa trên mạng lan truyền tin Tiết Giác và Tổ Kỳ bất hòa, quan hệ hôn nhân tràn ngập nguy cơ, bởi vậy Vương tổng theo bản năng cho là Tiết Giác tới làm việc, cùng với việc Tiết Giác đi cùng Tổ Kỳ không có bất cứ quan hệ gì.
Mãi đến tận khi Tiết Giác nói: "Tôi đưa Tổ Kỳ đến đây, sau đó đi công ty, ngày khác có thời gian gặp nhau đi."
Vào lúc này, Vương tổng chú ý tới Tổ Kỳ phía sau.
Tổ Kỳ lúng túng cười phất phất tay: "Sớm nha, Vương tổng."
"..." Vương tổng trong nháy mắt con mắt trợn to, biểu tình khá là sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói lắp, "Tổ, Tổ Kỳ?! Cậu tại sao lại ở chỗ này?!"
Tổ Kỳ cảm thấy cạn lời nói: "Tôi nãy giờ vẫn đứng ở chỗ này mà, chỉ là ngài cùng Tiết Giác nói chuyện, không thấy tôi mà thôi."
Vương tổng ngây cả người, ánh mắt ngờ vực giữa Tiết Giác cùng Tổ Kỳ đảo qua chốc lát, sau đó phút chốc cố định tầm mắt trên dấu đỏ trên cổ Tiết Giác.
Trong phút chốc, Vương tổng ngộ ra được gì đó.
Sau khi Tiết Giác lái xe rời đi, Vương tổng cùng Tổ Kỳ cùng đi về cửa lớn.
Trước đây Tổ Kỳ không phải là chưa từng ở cửa công ty gặp phải Vương tổng, bất quá vào lúc ấy Vương tổng chưa bao giờ sẽ chủ động cùng Tổ Kỳ chào hỏi, các công nhân viên khác chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, đem cái giá bưng đến mức rất cao.
Một cách tự nhiên, Tổ Kỳ cho là Vương tổng sẽ đi riêng, nào có biết cậu và Vương tổng vai sóng vai cùng đi đến trước thang máy, Vương tổng vẫn không có ý định đi trước, còn rất thân thiết cùng Tổ Kỳ đông xả tây xả.
Nói đến kịch bản lần trước, Vương tổng liền vỗ bả vai Tổ Kỳ nói: "Nếu như cậu cảm thấy kịch bản đó không hợp, tôi có thể đưa đến cho cậu và quyển mới, hoặc là muốn làm việc với đạo diễn nào, muốn cùng diễn viên nào hợp tác, cậu cứ nói tôi sẽ giúp cậu lưu ý."
Tổ Kỳ kỳ lạ nhìn Vương tổng vài lần, trầm mặc một lúc lâu, vẫn là khách khí khoát tay một cái nói: "Đoàn ca đã thay tôi chọn một kịch bản không tồi, còn đang cùng đạo diễn bên kia bàn bạc, không chừng có thể thành công."
Chủ yếu do thái độ của Vương tổng bất thình lình nhiệt tình,khiến Tổ Kỳ sợ hãi.
Vương tổng lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng rất nhanh lại phục hồi, liền vỗ ngực bả vai với Tổ Kỳ bả vai: "Cậu yên tâm đi, nếu như chỗ tôi nhận được hợp đồng quảng cáo nào, tôi sẽ đề cử cậu đầu tiên."
Tổ Kỳ: "... Cảm ơn Vương tổng."
Vương tổng cười như một đóa hoa xán lạn: "Không cần khách khí, ai bảo cậu là người của tôi, chăm sóc một chút là phải."
"..." Tổ Kỳ trưng ra bộ mặt meme của Nick Young.
Dừng lại chốc lát, Vương tổng ý thức được mình nói sai, vội vã sửa lời: "Là người công ty tôi, nói sai nói sai, cậu chớ để ở trong lòng."
...
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chín giờ sáng, Là thời gian công ty đông người nghìn ngịt, thang máy cũng chen chút hơn, thậm chí sắp xếp hàng dài, có thể phải chờ hai, ba chuyến thang máy mới có thể đến phiên mình.
Tổ Kỳ dự định xếp hàng đàng hoàng, kết quả Vương tổng nói cái gì đều phải để Tổ Kỳ đi thang máy chuyên dụng cùng hắn, vì vậy Tổ Kỳ dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, cùng Vương tổng đi vào thang máy chuyên dụng.
Ra khỏi thang máy, Vương tổng liền tự mình đưa Tổ Kỳ đến trước cửa phòng làm việc của Đoạn Khải, mới chuẩn bị rời đi.
Bên trong Đoạn Khải nghe được tiếng nói chuyện của Vương tổng, đẩy cửa đi ra liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như hoa của Vương tổng, lập tức ngẩn ra hai giây, còn tưởng rằng mình nhận lầm người.
"Vương tổng?"
Vương tổng dường như tâm tình rất tốt, đối với Đoạn Khải vẫy vẫy tay, lập tức dặn dò nói: "Xử lý xong cậu qua phòng làm việc của tôi một chuyến, có liên quan đến lịch trình của Tổ Kỳ, chúng ta thương lượng một chút."
Đoạn Khải gật đầu nói: "Được."
Nhìn theo Vương tổng đi xa, Tổ Kỳ cùng Đoạn Khải tiến vào văn phòng, ngồi vào trên ghế sô pha, Tổ Kỳ mới nhớ mục đích cậu tìm Đoạn Khải, không biết làm sao, liền cảm thấy có chút oan ức.
"Tôi và Kiều Y Dương thực sự là thuần khiết." Tổ Kỳ không nghĩ ra, cậu yên
phận ở trong đoàn phim, không làm giá cũng không kiêu căng, tại sao còn có thể rước họa vào thân.
"Tôi biết." Đoạn Khải đi tới phía sau bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một bức ảnh, đưa đến trước mặt Tổ Kỳ, sau đó dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc, "Nhưng cư dân mạng không biết, chỉ cần những hình ảnh này cùng đoạn ghi âm kia truyền đi, nhất định sẽ gây nên phong ba, đối với phim điện ảnh sắp chiếu sẽ bất lợi."
Tổ Kỳ cầm lấy bức ảnh lật qua lật lại, trong ảnh đều là cậu và Kiều Y Dương, đúng là địa điểm tối hôm đó hai người đi ăn tối cùng nhau.
Chỉ là trong hình Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương bất kể là tư thế vẫn là ánh mắt đều cực kỳ ám muội, như hai người yêu nhau nùng tình ý mật, mọi cử động đều như tỏa ra bong bóng trái tim màu hường phấn.
Tổ Kỳ biết rất rõ, paparazi mặc dù có thể tạo ra hiệu quả thị giác như thế này, bất quá là dựa vào thủ đoạn lợi dụng góc chụp, trên thực tế cậu và Kiều Y Dương rất bình thường.
"Việc đã đến nước này, đừng suy nghĩ nhiều, Vương tổng đã đem bức ảnh mua lại, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra đi." Đoạn Khải một bên an ủi một bên cầm lấy bức ảnh trong tay Tổ Kỳ, bỏ trở lại túi giấy bên trong ngăn kéo.
Tổ Kỳ thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.
Cậu thậm chí hoài nghi vừa nãy thái độ của Vương tổng đột nhiên thay đổi 180 độ, là bởi vì bị chuyện này giận điên lên, dù sao 50 ngàn không phải là một con số nhỏ...
Trong mấy phút ngắn ngủi, Tổ Kỳ liền đã lung ta lung tung mà suy nghĩ rất nhiều, cậu càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cảm giác thái độ của Vương tổng chính là ánh mặt trời trước khi bão đến.
Đoạn Khải liếc mắt là đã nhìn ra Tổ Kỳ đang suy nghĩ gì, liền nói rằng: "Vương tổng còn không đến mức vì 50 ngàn đồng tiền mà làm khó dễ cậu, nhiều lắm là sau này khổ cực một chút, chờ lát nữa tôi đến văn phòng của Vương tổng sẽ hỏi thăm giúp cậu."
Tổ Kỳ thấp thỏm bất an gật đầu.
Sau đó hai người bàn tiếp chuyện kịch bản, đến mười rưỡi sáng, Đoạn Khải đi trên lầu tham gia họp, Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử đến chỗ luyện tập.
Tham gia luyện tập là mục đích chính hôm nay Tổ Kỳ đến đây, nghe nói giảng viên là đạo diễn Hoa kiều nổi danh, Vương tổng dẫn người ba lần đến mới mời được.
Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử tới sớm 30 phút, phòng hội nghị to lớn từ lâu ngồi đầy người, bọn họ tìm đến vị trí hàng thứ ba bên trái ngoài cùng, cách bục giảng rất xa, nhưng ít ra cũng có thể nghe âm thanh giảng viên.
Dưới trường hợp này, tất cả mọi người rất yên tĩnh, bốn phía chỉ có tiếng nói nhỏ giọng.
Tổ Kỳ buồn bực ngán ngẩm chính cúi đầu chơi điện thoại di động, bất thình lình bị Tiểu Đặng Tử bên cạnh đụng vào cánh tay, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Đặng Tử nhắc mắt ra hiệu với cậu.
"Phía trước." Tiểu Đặng Tử làm khẩu hình rất khoa trương.
Tổ Kỳ thuận ánh mắt nhìn theo Tiểu Đặng Tử, chỉ thấy phía trước là cái gáy màu tóc không đồng đều lít nha lít nhít...
"Đường Mạc Ninh." Tiểu Đặng Tử tiếp tục làm khẩu hình, còn như tiểu meo meo giơ tay chỉ chỉ phía trước.
Lần này Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như theo phương hướng Tiểu Đặng Tử chỉ, nhìn đến nửa ngày, mới trì độn phát hiện cái gáy phía trước trông giấc quen thuộc, đồng thời lúc cậu nhìn sang, cái người kia cũng nghiêng đầu đi cùng người bên cạnh nói chuyện.
Một giây sau, Tổ Kỳ nhận ra gò má kia.
Hắc.
Đúng thật là Đường Mạc Ninh.
Chỉ là hiện tại Đường Mạc Ninh cùng trước đây kém nhau quá nhiều, Tổ Kỳ thiếu chút nữa không nhận ra.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây Đường Mạc Ninh đi theo thiết lập chàng trai chói sáng, cho dù khi phỏng vấn hay quay hình đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, chỉ cần bên cạnh có người nói nói chuyện yêu đương hoặc là hình mẫu lý tưởng, hắn sẽ bày ra bộ dạng đỏ mặt.
Nhưng hiện tại, Đường Mạc Ninh nhuộm tóc màu tím, ở trong đám người đặc biệt chói mắt, kỳ lúc mới ngồi xuống, Tổ Kỳ liền chú ý tới màu tóc của hắn, thế nhưng không nhận ra được người này chính là Đường Mạc Ninh mà thôi.
"Hắn đang mặc cái gì vậy a? Nào có ai ngày lạnh như thế này lại mặc áo cộc tay như vậy?" Tiểu Đặng Tử lặng yên không một tiếng động tiến đến bên cạnh lỗ tai Tổ Kỳ, ghét bỏ mà phùn tào.
Tổ Kỳ ngược lại là bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tiểu Đặng Tử đang không ngừng tấm tắc: "Cậu cũng không phải lần đầu bước vào giới, rất nhiều người đều mặc quần áo phản mùa."
Nhưng mà Đường Mạc Ninh mặc càng thêm kỳ quái.
"Không dễ nhìn." Tiểu Đặng Tử bĩu môi, đi đến kết luận sau đó liền không nói gì nữa.
Rất nhanh, đến thời gian giảng bài, vị đạo diễn nổi danh dưới tiếng vỗ tay của mọi người mà đến trước bục giảng, đầu tiên là nói một đoạn tiếng Anh, mới bắt đầu dùng tiếng Trung giới thiệu sơ lược kiến thức hắn sắp giảng.
Từ khi vị đạo diễn kia lên đài, Tổ Kỳ liền đem tầm mắt từ trên ót Đường Mạc Ninh dời đi.
Nhưng không tới mấy phút, Tổ Kỳ tầm mắt lại trở về trên người Đường Mạc Ninh.
Bởi vì Đường Mạc Ninh bỗng nhiên từ vị trí đứng lên, ghế tựa ma sát mặt đất phát ra thanh âm chói tai, không chỉ là Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử, ngay cả mọi người trong phòng và vị đạo diễn kia cũng đồng thời nhìn về phía Đường Mạc Ninh.
Củ Cải lảm nhảm:
Thật ra cũng có nhiều lúc không hiểu tại sao tác giả lại đặt cái tiêu đề như vậy chắc do tui edit ngu người nên vẫn chưa thấy nó liên quan đến chương truyện.