"Lão Bách! Ông có xem tin tức trong hội không?" Lão bằng hữu kích động đến cả âm thanh cũng run rẩy, "Cái mà ông giới thiệu cho chúng tôi thật là tốt nha!"
Bách Quang Kiến không phản ứng lại: "Thứ gì?"
"Này nha, chính là cái kia tĩnh tâm dưỡng thần phấn, cái mà người quen của ông bán cho chúng tôi." Bằng hữu nói tiếp, "Tôi thật không nghĩ tới bột phấn đó hữu ích, hơn nữa lão Lý bọn họ liền tóc tai đều mọc ra, sớm biết tôi liền đem trên bàn toàn bộ mua hết!"
Bách Quang Kiến đầu óc mơ hồ lúc này mới nghe rõ ràng ý tứ của bằng hữu, tuy rằng ông ta đã sớm ngờ tới sẽ có kết quả như thế, mà giờ khắc này vẫn là ức chế không được cảm xúc dâng trào.
Dù sao đó là lợi ích ông ta mang đến cho người khác, đồng thời không thu một phân tiền toàn bộ đều xuất phát từ lòng hảo tâm.
Kết quả bị những người kia âm dương quái khí giội nước bẩn không nói, còn ở sau lưng dùng các loại lời khó nghe chửi bới ông ta, nói ông cầm tiền của Tổ Kỳ mà lừa gạt bạn bè, rõ ràng chính là đang làm loại hình bán hàng đa cấp.
Những lời này đều truyền tới tai Bách Quang Kiến, lúc đó Bách Quang Kiến tức giận đến giơ chân, hận không thể gọi điện thoại tới đem đám người kia chửi mắng một trận.
Hiện tại tốt rồi, sự thật đã thay ông ta xả giận.
Sau một hồi suy nghĩ, Bách Quang Kiến bình tĩnh lại, trong điện thoại bằng hữu cẩn thận từng li từng tí một thử dò xét nói: "Lão bách, ngày đó ông không phải mua hai mươi túi tĩnh tâm dưỡng thần phấn sao? Không bằng ông chia cho tôi năm túi đi, chờ Tổ tiên sinh bên kia có hàng, tôi nhất định đem năm túi trả lại cho ông."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Quang Kiến cười lạnh: "Lão Dư ông nói hay thật, hai mươi túi một mình tôi còn sợ dùng không đủ đây, ai biết Tổ Kỳ tiên sinh bên kia thời điểm nào lại tăng giá."
Vị bằng hữu tựa hồ đoán được Bách Quang Kiến sẽ nói như vậy, ngược lại lại nói: "Tôi không phải là cho ông nửa túi sao? Không bằng ông liền đem nửa túi đó trả lại cho tôi đi."
Bách Quang Kiến không khách khí chút nào nói: "Xin lỗi, nửa túi kia không phải ông cho tôi, mà là ta dùng năm ngàn mua lại, ông nếu cần gì liền trực tiếp đi tìm Tổ Kỳ tiên sinh đi."
Dứt lời, Bách Quang Kiến không muốn tiếp tục nghe đối phương phí lời, quyết đoán cúp điện thoại.Chỉ trong nửa buổi, Bách Quang Kiến thấy tin tức gần như nổ tung.Thông báo chưa đọc chiếm gần hết màn hình điện thoại.
Ông xem một vài tin trọng yếu, mới biết sáu vị bằng hữu cùng mua Dã Cúc không những thoát khỏi mất ngủ, mà ngay cả mái tóc thưa thớt trong một tuần ngắn ngủi đều mọc lại không ít.
Các bằng hữu dùng ảnh trước đây đem ra so sánh, bây giờ bọn họ tươi cười rạng rỡ, viền mắt phía dưới dày đặc vành đen chỉ còn dư lại một tầng nhợt nhạt, nhìn kỹ còn có thể phát hiện làn da của bọn họ đều căng mịn không ít.
Như trong nháy mắt trẻ mười tuổi trở lên.
Càng trọng yếu hơn là bọn họ kia một đầu nguyên bản như ốc đảo sa mạc dĩ nhiên lại trở thành tóc rối như tổ chim, đè ở trên đầu lại như đeo tóc giả, thập phần buồn cười.
Bất quá Bách Quang Kiến cũng không thấy buồn cười, mà bị sốc bởi sự thay đổi đó.
Ông ta vội vã để điện thoại di động xuống chạy đến trước kính nghiêm túc quan sát mặt của mình, kinh ngạc phát hiện biến hóa của mình càng rõ ràng hơn, tóc tai mọc ra có phong thái máy phần giống hồi trẻ.
Khoảng thời gian này Bách Quang Kiến chỉ chú ý đến chất lượng giấc ngủ, căn bản không nghĩ tới tĩnh tâm dưỡng thần phấn còn có công hiệu thần kỳ như vậy.
Bách Quang Kiến nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên viền mắt ướt át, mũi không nhịn được xót.
Nếu như ông ta hai năm trước nhận thức Tổ Kỳ, ông ta và vợ hẳn sẽ không đi tới mức độ như vậy...
Bách Quang Kiến hít sâu một cái, vội vàng thoát ra khỏi bi thương, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó cầm điện thoại di động lên bấm số Tổ Kỳ, muốn đem tĩnh tâm dưỡng thần phấn còn lại toàn bộ mua hết.
Vào lúc này, Bách Quang Kiến hiểu lời bằng hữu nói "Chờ Tổ tiên sinh bên kia có hàng" câu nói này là có ý gì, nguyên lai là hai ba ngày trước sáu người bạn kia của ông đã dùng giá hai mươi ngàn một túi mua lại toàn bộ số bột phấn còn trữ lại của Tổ Kỳ.
Bách Quang Kiến bực tức, lập tức dò hỏi đám bằng hữu.
Có được đáp án là bọn họ lo lắng Tổ Kỳ đem trữ hàng bán cho những người khác, mới một hơi mua hết, Bách Quang Kiến là người giới thiệu cho học, bọn họ đương nhiên sẽ không vong ân phụ nghĩa, chờ bữa sau hẹn ăn cơm, sẽ đem tĩnh tâm dưỡng thần phấn mua được chia cho ông một phần.
Không thể không nói những người này rất thông minh, sau khi làm dậy sóng trong hội, liền có vô số người chen chúc mà hướng bọn họ muốn phương thức liên lạc người bán.
Ngay cả đám người đối Bách Quang Kiến châm chọc khiêu khích cũng tìm đến, Bách Quang Kiến đối với họ ấn tượng không tốt, liền không đem phương thức liên lạc với Tổ Kỳ nói cho bọn họ biết.
Đợi đến khi bọn họ thiên tân vạn khổ hỏi thăm được,lại được báo rằng nhóm hàng thứ ba đãbán xong.
Mấy người tức giận đến thiếu chút nữa phun máu, tâm lý vừa tức giận vừa hối hận, hận không thể xuyên về quá khứ vả hai cái vào miệng mình.
Ở bên này Tổ Kỳ vừa nghỉ ngơi vừa thảnh thời điều chế bột phấn không biết rằng Bách Quang Kiến bên kia đang cùng bằng hữu phát hỏa —— thêm một người biết đến cậu, liền mang ý nghĩa thêm một phần mua cạnh tranh.
Ai bảo cậu nơi này trữ hàng có hạn đâu?
Tuy nói người biết đến thân phận Tổ Kỳ đều cật lực giữ bí mật, thế nhưng tin tức này vẫn là như bệnh dịch, trong lúc vô tình lặng yên không một tiếng động khuếch tán ra ngoài.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó nửa tháng, mỗi ngày đều sẽ có lượng lớn người tìm tới Tổ Kỳ, bỏ ra nhiều tiền thỉnh cầu Tổ Kỳ đem Dã Cúc phấn bán cho bọn họ, thậm chí còn có gã đầu trọc tại chỗ khóc khanh khanh lau nước mắt.
Tổ Kỳ bị dòng người đột nhiên xuất hiện này hù dọa, trực tiếp trốn ở trong phòng, toàn bộ để Tiểu Nhã cùng Trương quản gia đi ra ngoài ứng phó.
Rất nhanh chuyện này truyền đến tai Tiết Giác, vì vậy ngày thứ hai, tình hình đông như trẩy hội liền khôi phục được sự yên tĩnh ban đầu, những người đến cầu bái phỏng mua đồ đều bị nhân viên công tác ngắn lại ngoài cổng lớn làng du lịch.
Từ trước đến nay, cổng lớn làng du lịch chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy.
Tổ Kỳ
khuôn mặt kiêu ngạo đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức gọi điện thoại cho Bách Quang Kiến, mới biết rõ nguyên nhân chuyện này từ đầu đến cuối.
Kinh ngạc qua đi, Tổ Kỳ biểu tình từ từ trở nên mừng như điên, cậu ý thức được đây là một cơ hội kiếm tiền tốt, vội vội vã vã dặn dò Tiểu Nhã cùng nhóm nữ hầu đem hoa Dã Cúc trong vườn của làng du lịch hái về.
Đồng thời cậu vào trong không gian hái lượng lớn Dã Cúc, sau khi đổi với những bông hoa mà Tểu Nhã và nhóm nữ hầu thu được, dùng tốc độ nhanh nhất hong khô mài phấn bỏ vào trong túi.
Sau khi lô hàng thứ hai và thứ ba được sản xuất, đều là do Tiểu Nhã và nhóm nữ hầu đem bán cho khách tới mua ngoài cổng làng du lịch, mỗi người chỉ được mua năm túi.
Đáng tiếc cung không đủ cầu, cả hai lô hàng đều bán sạch, nhưng còn số lượng lớn người ở phía sau đợi mua.
Tổ Kỳ mắt thấy nhân dân tệ xếp chồng cao cao dày đặc trước mặt mình, nhưng ngay cả một góc đều không sờ tới, nhất thời gấp như kiến trong chảo, hận không thể dùng toàn bộ thời gian để sản xuất bột phấn, nhưng thân thể mang thai không ủng hộ cậu làm như thế.
Hiện tại săp tới ngày sinh, Tổ Kỳ chỉ cần ngồi xổm lập tức cảm thấy được hai chân ngứa ngáy khó chịu, càng khỏi nói thời điểm tại trong không gian hái Dã Cúc cần ngồi xổm chính là ba, bốn tiếng.
Phương diện hái hoa phải do tự cậu làm, quá trình sản xuất có thể giao lại toàn bộ cho những người kia, Tổ Kỳ suy tính chờ sau khi tiểu tử trong bụng ra đời rồi, lại mở rộng thêm quy mô sản xuất, chỉ là nữ hầu cùng bảo tiêu một đám tay mơ này nhất định là còn thiếu rất nhiều.
Tổ Kỳ trước sau sản xuất ba lô hàng bột phấn Dã Cúc, mỗi lần sản xuất ba trăm túi, ngoại trừ lần thứ nhất dùng 1 vạn tệ một túi bán ra hai mươi bốn túi, còn lại tất cả đều là dùng 2 vạn một túi bán hết.
Tính được lợi nhuận cùng lãi suất gần tới 18 triệu.Bởi vì máy sấy khô cùng mài phấn cơ tất cả đều là Tiết Giác bỏ tiền mua, người hầu cùng bảo tiêu lương cũng của Tiết Giác...
Tổ Kỳ đi đến thế giới này sắp hai tháng, thẻ ngân hàng bên trong số dư từ ban đầu hơn ba ngàn đột nhiên tăng đến 28 triệu, Tổ Kỳ cảm giác giống như nằm mơ.
Con số này dù cậu dùng mấy chục đời cũng kiếm không được.
Giờ khắc này thẻ ngắn hàng rất nhiều tiền, Tổ Kỳ vô thức cười cười, cậu kéo kéo hai má, cảm giác đau đớn chân thực nói cho cậu biết——Cậu không có nằm mơ.
Tất cả những thứ này đều tồn tại.
Nghĩ tới những thứ này, Tổ Kỳ không nhịn được lại bắt đầu cười ngây ngô, cậu gọi Tiểu Nhã tìm người may một cái túi vải nhỏ đeo trên cổ, đem bảo thạch ra vào không gian bỏ vào, khi tắm đều phải đặt ở nơi có thể thấy được.
Để cảm ơn mọi người đã làm việc vất vả trong những ngày này, Tổ Kỳ cố ý mời tới năm đầu bếp tổ chức tiệc tối tại vườn hoa, thời điểm ăn uống tận hứng,cậu đem bao lì xì đã chuẩn bị trước đó phân phát cho mọi người.
Mọi người ở đây đều có phần, ngay cả Trương quản gia cùng trợ lý tiểu Triệu cũng có tiền lì xì, đương nhiên phong bì của Tiết Giác là dày nhất.
Tiết Giác trợn tròn cặp mắt đẹp đẽ, dùng ánh mắt cực kỳ khó mà tin nổi nhìn tiền lì xì một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Tổ Kỳ đang cười híp mắt,vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Xem ra bản lĩnh dao động lòng người của cậu khá hơn tôi nghĩ nhiều."
Tổ Kỳ uống nửa chén rượu vang, khóe mắt nhuộm một chút men say, cậu hơi híp híp con mắt, lưu chuyển tầm mắt phảng phất ngậm lấy vô hạn mị khí, môi mỏng tại dưới ánh đèn lóe màu sắc óng ánh, chậm rãi tiến tới.
"Trong thế giới rộng lớn này, không phải đối tượng dễ bị tôi dao đọng nhất là anh sao?" Tổ Kỳ trầm bồng du dương âm thanh rất êm tai, xen vào thiếu niên cùng thành thục giữa nam nhân.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khí tức ấm áp phun bên tai Tiết Giác, hắn thoáng chốc giống như bị kim tiêm nhói một cái, cấp tốc xoay người sang một bên, kéo giãn khoảng cách với Tổ Kỳ.
Nhưng mà lỗ tai của hắn cùng cái cổ cũng giống như là nổi lửa, nhiệt độ nóng rực làm sao cũng không giảm xuống.
Hắn đương nhiên biết Tổ Kỳ đang nói cái gì.
Buổi tối ngày hôm ấy hắn chính là bị Tổ Kỳ làm dao động mà vào phòng, rồi sau đó phát sinh chuyện tiếp theo...
Tiết Giác vừa thẹn vừa giận, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Cậu còn có mặt mũi nhắc đến sự kiện kia."
Tổ Kỳ một tay chống đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Tiết Giác, nửa mang men say mà cười hì hì nói: "Tại sao lại không được nhắc? Đêm xuân một lần, anh tình tôi nguyện, hà tất coi nó là chuyện sỉ nhục? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, có nhu cầu rất bình thường, không cần sống qua nhàm chán."
Lúc trước khi Tổ Kỳ tùy ý trêu chọc, Tiết Giác sẽ mắc cỡ ngại ngừng như con cua hấp, Tổ Kỳ cảm thấy trêu đùa Tiết Giác thật thú vị.
Cậu còn tưởng Tiết Giác lần này sẽ nổi giận đúng đùng bỏ đi, không nghĩ tới đối phương bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng nắm mặt của cậu.
Sau đó nghiêng người tới gần, hai người cơ hồ là chóp mũi dán vào chóp mũi.
"Nói như vậy, kinh nghiệm của cậu ở phương diện này rất phong phú?" Tiết Giác nhếch lên khóe miệng, tựa như cười mà không phải cười, trong con ngươi hiện lên một tầng hàn ý.