Bảy người nguyên bản ủ rũ cuối đầu nghe đến hai chữ "Báo cảnh sát", nhất thời hỏng mất.Thậm chí có hai lão bà tuổi tác đã cao rầm một tiếng quỳ ở trên thảm trải sàn, liên thanh khẩn cầu Tiết Giác tha thứ.
Tiết Giác ngay cả nhìn cũng lười cho những người kia một cái liếc mắt, chỉ cảm thấy bị âm thanh khóc ồn ào của bọn họ làm cho nhức đầu không thôi, thẳng thắn kêu Trương quản gia đem bọn họ mang đi ra phía trước chờ cảnh sát.
Lưu Tuệ thấy thế, liên tục lăn lộn chạy đến bên chân Tôn Phi, quỳ xuống cầu khẩn nói: "Biểu tỷ chị cứu em a, em không muốn ngồi tù, chị nhanh lên giúp em nói vài lời đi."Nhưng mà Tôn Phi ngốc như mộc kê ngồi ở trên ghế sa lon, dường như không nghe thấy Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ tại dư quang trông được thấy Trương quản gia hướng ả đi tới, vội vàng hoảng loạn sợ hãi lắc cánh tay Tôn Phi, con ngươi ả ta mù quáng, trong thanh âm đều mang theo tiếng khóc nức nở.
"Chị đã đáp ứng ba mẹ em sẽ chăm sóc em thật tốt, chị làm sao có thể nói chuyện không đáng tin như vậy! Huống hồ là chị xui khiến em đi vào phòng ngủ của Ôn Ngọc Hương lấy đồ, chúng ta đã ước định bán được sẽ chia đôi số tiền!"
Thình lình bị giội một chậu nước bẩn Tôn Phi rốt cục có phản ứng, bà ta đột nhiên kéo tay Lưu Tuệ lại, biểu tình dữ tợn: "Chính cô bị lợi ích làm mê muội trộm đồ vật còn muốn đổ vào trên đầu tôi? Tôi lúc nào nói cùng cô chia đôi? Mấy người các người đáng đời bị cảnh sát bắt đi, một đám bạch nhãn lang!"
Đồng thời, Trương quản gia nắm lấy cánh tay Lưu Tuệ muốn kéo ả ra ngoài.
Nào có biết Lưu Tuệ dùng sức tránh tay của Trương quản gia, quay người nhào tới trên người Tôn Phi, ngửa đầu khóc lớn nói: "Biểu tỷ, chị hãy giúp em một chút có được hay không? Em ăn cơm tù thì làm sao tái giá? Chị nhẫn tâm trơ mắt nhìn em và cháu trai không nơi nương tựa sao?"
Tôn Phi cười lạnh: "Ăn thua gì đến tôi."
Nghe vậy, Lưu Tuệ tiếng khóc đột nhiên dừng hẳn, ả trợn mắt lên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tôn Phi, ánh mắt ác độc phảng phất như kim châm ngâm nọc độc, một giây sau liền muốn đâm vào bên trong huyết nhục Tôn Phi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Phi bị ánh mắt Lưu Tuệ trắng ra nhìn ra tê cả da đầu, bà ta sợ sệt Lưu Tuệ kích động đem bí mật của bà ta nói ra, vội vã đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.
Kết quả vừa đi chưa được mấy bước, Lưu Tuệ đột nhiên nhào tới trên người Tôn Phi, cho Tôn Phi một cái tát.
"Trước đây nhà chị nghèo đến không có cơm ăn, ba mẹ tôi đã giúp mấy người ra sao? Cho các người cơm cho các ngươi tiền, còn cho chị đi học, đây chính là chị báo đáp chúng tôi sao!" Lưu Tuệ điên rồi lôi kéo tóc Tôn Phi, trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ.
Tôn Phi bị đau rít gào, trở tay bóp lấy cổ Lưu Tuệ, bà ta dĩ nhiên không còn như lúc thường xinh đẹp quyến rũ, lôi kéo cổ họng cùng Lưu Tuệ mắng nhau.
"Cái gì nên trả tôi đã sớm trả hết, ba mẹ cô bất qua cho nhà tôi mượn 1000 mà thôi, thật sự coi bản thân là cứu khổ cứu nạn Bồ Tát sống? Tôi phi!"
"Một ngàn đồng tiền cũng là tiền, chị cũng không nhìn một chút khi đó một ngàn đồng tiền giá trị hiện tại bao nhiêu tiền!"
"Các người từ chỗ tôi đòi không ít đồ tốt, còn chưa đủ một ngàn đồng tiền kia sao? Tôi xem các người một nhà đều là đỉa hút máu, ước gì hút khô máu của tôi!"
...
Tôn Phi cùng Lưu Tuệ một bên lôi kéo đến tối tăm đất trời, một bên vì một ngàn đồng tiền triển khai kịch liệt biện luận, những thân thích khác thì lại trốn ở góc run lẩy bẩy.
Vốn là Trương quản gia muốn kêu người can ngắn hai người ra, bị Tiết Giác nhàn nhạt nhìn một chút, liền không nói tiếng nào lùi tới bên cạnh, yên tĩnh quan sát hai con chó điên cắn nhau.
Ông Ngọc Hương tựa hồ có hơi không nhìn nổi nữa, thu thập lên quần áo đồ trang sức trên khay trở về phòng nghỉ ngơi.
Đảm nhiệm vai trò làm nền Tổ Kỳ tiếp tục ngồi ở bên cạnh Tiết Giác, cậu không hề đồng tình những người này, nếu như hôm nay Tiết Giác không đưa bọn họ một lưới bắt hết, không chắc gì về sau sẽ không gây chuyện.
Tổ Kỳ nhìn về Tiết Ngạn Tĩnh sững sờ vây xem cuộc nháo kịch này, từ khi biết được Tiết Giác lập tức sắp trở thành cổ đông lớn nhất của Tiết thị, ông ta liền ở trạng thái hốt hoảng, phảng phất bốn phía tất cả toàn bộ cùng ông ta cách ly.
Ngay cả Tôn Phi bị Lưu Tuệ đánh đập kêu thảm thiết cũng không vào được lỗ tai của ông ta. Tổ Kỳ cho là Tiết Ngạn Tĩnh sẽ giúp một tay, lại phát hiện ông ta nhìn về phía Tôn Phi trong ánh mắt xen lẫn không hề che giấu chút nào chán ghét, thật giống đối xử một vi khuẩn gây bệnh buồn nôn.
Cũng không lâu lắm, Tiết Ngạn Tĩnh liền giống như một xác chết di động lửng thửng rời đi, bất quá ông ta là hướng của lớn mà đi.Sau khi cảnh sát tới, đám người hầu mới đem Tôn Phi cùng Lưu Tuệ tách ra.
Tôn Phi vóc người gầy yếu, căn bản không phải đối thủ của Lưu Tuệ, sau một hồi hỗn chiến, Lưu Tuệ cơ hồ là không bị thương chút nào, Tôn Phi lại bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.
Cảnh sát cưỡng chế đem Lưu Tuệ khóc nháo đòi sống chết mang đi, phòng khách ầm ĩ rốt cục yên tĩnh lại, chỉ còn dư lại Tôn Phi ngồi chồm hỗm trên mặt đất phát ra tiếng khóc lúc ẩn lúc hiện.
***
Hành động của Tiết Giác lần này chính là thanh tẩy, đã đổi tới hai phần ba người hầu của Tiết gia.
Tôn Phi bị Trương quản gia an bài cho công việc quét tước, mỗi ngày cần làm việc sáu tiếng, tiền lương không vượt quá bốn ngàn, vẫn chưa tới một phần ba người hầu khác.
Cứ việc Tôn Phi tâm lý có trăm nghìn cái không muốn, nhưng không thể không dựa theo Trương quản gia dặn dò làm tiếp, bà ta nhất định phải ở Tiết gia đợi con trai trở về.
Cũng không biết tiểu Hạo bên kia thế nào rồi...
Rơi vào hoàn cảnh bây giờ đối với Tôn Phi mà nói cũng không phải là tuyệt vọng nhất, mà là thái độ Tiết Ngạn Tĩnh đối đãi với hai mẹ con bọn họ, từ cái ngày Tiết Ngạn Tĩnh rời Tiết gia, vẫn không xuất hiện lại.
Tôn Phi mỗi ngày ngóng trông mong ngóng, trước sau trông mong thân ảnh Tiết Ngạn Tĩnh trở về.
Cuối cùng, bà ta không thể không thừa nhận hiện thực này ——
Bà ta cứ như vậy sống sờ sờ bị Tiết Ngạn Tĩnh vứt tại Tiết gia, nam nhân ngày xưa luôn mồm luôn miệng nói yêu bà ta bây giờ bỏ mặt sống chết hai mẹ con bọn họ.
Mỗi khi nghĩ tới những thứ này, Tôn Phi tâm lý liền không khống chế được sinh sôi ra vô hạn oán hận, đặc biệt là ban ngày bị đám người hầu trào phúng làm khó làm dễ, buổi tối còn gọi không được cho Tiết Ngạn Tĩnh, Tôn Phi đối với Tiết Ngạn Tĩnh hận ý đạt tới đỉnh cao.Nước sôi lửa bỏng hành hạ đến Tôn Phi thống khổ bất kham, tinh thần áp bức ép bà ta sắp phát
điên.
Mà Tổ Kỳ rất nhanh liền thích ứng sinh hoạt ở Tiết gia, làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm chính là, Tiết Giác tựa hồ phi thường bận rộn, ngày đó ở nhà ăn xong bữa tối liền ra ngoài bận rộn sau đó cũng không quay lại.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần cùng Tiết Giác ở tại cùng một gian phòng thậm chí là cùng giường cùng gối, Tổ Kỳ tâm tình tương đương sung sướng.
Nhưng mà Ông Ngọc Hương đối với cái này lo lắng không thôi, không ít lần gọi điện thoại cho Tiết Giác giục hắn trở về.
Tổ Kỳ kêu Tiểu Nhã đem còn lại Dã Cúc chia thành sáu mươi túi nhỏ, chuẩn bị lên weibo chọn 60 người để tặng đi.
Lượt chuyển phát tin tặng phấn Dã Cúc lên tới 3 triệu, ngay cả một ít minh tinh có chút tiếng tăm cũng tham gia chia sẻ, trong đó còn có cả nữ chính Dư Mỹ Đồng.
Có lẽ là do trước đó Tổ Kỳ giúp Dư Mỹ Đồng chắn một bạt tay, Dư Mỹ Đồng đối với cậu ấn tượng tựa hồ cực kỳ tốt, một tuấn mà đã hai lần đăng bài nhắc tên cậu, khóc lóc kể lể về việc tĩnh tâm dưỡng thần phấn ngừng bán.
Tổ Kỳ cùng Tiểu Nhã rất ít đăng weibo, cũng không biết chuyện này.
Cho tới hôm nay, Tổ Kỳ mới nhìn thấy phía dưới bài đăng cũ của cậu không ít người qua đường nhào vào chửi cậu không lễ phép, Dư Mỹ Đồng @ tên cậu hai lần cậu lại không trả lời lấy một lần.
Những người kia dùng từ chính nghĩa, mạch lạc rõ ràng, y như thật sự là Tổ Kỳ đã làm việc có lỗi với Dư Mỹ Đồng
Đây chính là thực tế của mạng xã hội, không phân tốt xấu trước tiên mắng hẳn rồi mới nói.
Tổ Kỳ thở dài, may là cậu không thèm so đo, nếu không sớm muộn cũng bị những anh hùng bàn phím này làm cho tức chết.
Suy nghĩ một chút, Tổ Kỳ trực tiếp chuyển phát bài đăng mà Dư Mỹ Đồng nhắc tên cậu, biểu thị chọn ra được người trúng thưởng đầu tiên, còn năm mươi chín người còn lại thì dựa trên chuyển phát weibo mà chọn.
Không tới hai phút, nhận thưởng xong xuôi, đã chọn được năm mươi chín người từ hơn 3 triệu weibo chuyển phát, trong chớp mắt, weibo Tổ Kỳ liền bị một mảnh tiếng quỷ khóc sói tru công hãm.
【 ông trời của ta ơi, mua thì không mua được, đánh cũng đánh không tới, cầm tiền không có chỗ tiêu, quả thực là thượng trời chú định đời ta làm con lừa ngốc mất ngủ. [ khóc lớn ][ khóc lớn ] 】
【 anh anh anh 59 người trúng thưởng là đời trước đã cứu vớt cả dãy ngân hà sao? Đời này cũng không cần lo lắng vấn đề rụng tóc. 】
【QAQ sang năm tĩnh tâm dưỡng thần phấn có thể bán sớm một chút không? Do ban đầu ta quá đơn thuần, cho là chỉ là đồ vật giảm bớt một chút chứng mất ngủ nên cùng một đống thân thích chia đều, kết quả không tới một tuần liền dùng hết rồi!!! or2 】
【[ mỉm cười ] Này mấy cái người vừa mắng Tổ Kỳ giờ thấy thế nào rồi? Nhìn tận mắt Tổ Kỳ đem một phần thưởng đưa cho Dư Mỹ Đồng, mới thoả mãn đúng không? Cô nhi anh hùng bàn phím! 】
...
Tổ Kỳ đại khái xem một chút khu bình luận, liền liếc nhìn số lượng fan trên weibo, đã vượt qua 10 triệu, tốc độ tăng trưởng nhanh làm người tặc lưỡi.
Không nghĩ tới Dã Cúc phấn lại có thể tạo ra phản ứng lớn như vậy.
Ban đầu vì không muốn hù dọa khách hàng, Tổ Kỳ không đem giá của tĩnh tâm dưỡng thần phấn nâng lên, nhóm đầu tiên chỉ cần năm trăm nguyên có thể mua được.
Nhóm thứ hai định giá hai ngàn nguyên, nhóm thứ ba định giá bốn ngàn nguyên, vẫn luôn tăng đến giá hai mươi ngàn một bình mới thôi...
Tuy rằng tĩnh tâm dưỡng thần phấn giá cả càng bán càng cao, cũng gây nên tiếng oán than không ít, thế nhưng mỗi lần khai bán vẫn cứ trong vài giây liền hết hàng, tổng cộng bán ra số lượng cũng không tính là ít.
Tổ Kỳ suy nghĩ sang năm đem mỗi bình giá cả ổn định ở mức 20 ngàn, trước lúc này phải tìm được sân bãi thích hợp, đồng thời mở rộng nhân công.
Nghĩ tới đây, Tổ Kỳ liền thấy có chút nan giải.
Nếu như chỉ bằng vào một mình cậu đi hái Dã Cúc trong không gian, căn bản không đủ để tiến hành sản xuất với quy mô lớn, nhưng mà cậu không thể để những người khác tiến vào không gian.
Hơn nữa mỗi lần hái một đống Dã Cúc đi ra, phải dùng Dã Cúc thường làm bia đỡ đạn, vì cậu căn bản không biết phải giải thích với mọi người ở đâu ra nhiều Dã Cúc như vậy, đồng thời Dã Cúc thường số lượng có hạn, không có cách nào thỏa mãn nhu cầu thị trường.
Nếu trong không gian có người hỗ trợ thì tốt rồi.
Tổ Kỳ suy nghĩ một hồi, trong chớp mắt, một gương mặt non nớt đáng yêu liền hiện lên trong đầu cậu.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng rồi!
Đứa nhỏ đáng yêu kia!
Không phải nhóc con đó cũng biết đến không gian?
Từ lần kia thả lại túi đồ ăn vặt, Tổ Kỳ đã một tuần lễ không có vào xem, nếu không phải ngày hôm nay đột nhiên nhớ tới, cậu chắc đã đem việc này quẳng mất.
Tổ Kỳ trong lòng hơi động, vội vàng chào Ôn Ngọc Hương, đứng dậy trở về phòng.
Ông Ngọc Hương còn tưởng rằng Tổ Kỳ thân thể không thoải mái, đang uống trà chiều làm sao đột nhiên muốn lên lầu nghỉ ngơi?
Vì vậy gấp đến độ muốn tìm ngay bác sĩ đến khám cho cậu, rất nhanh lại thấy bác sĩ bình thường không được, phải đem Thôi Quân Trác gọi tới, chỉ có nó mới biết rõ tình trạng thân thể của Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ dở khóc dở cười, an ủi Ông Ngọc Hương nói mình chỉ hơi mệt chút, muốn ngủ một giấc mà thôi, chờ đến tối lúc ăn cơm liền sẽ sinh long hoạt hổ.
Sau khi nói một hồi, Ông Ngọc Hương mới từ từ thanh tĩnh lại hỏi: "Con muốn ăn chút gì không? Ta kêu đầu bếp làm cho con."
Tổ Kỳ nghĩ một hồi: "Có thể làm vịt quay không?"
( lại vịt quay, Giác ca biết được lại mắng) Tác giả có lời muốn nói: or2 =3333 đây là cuối đầu quỳ thả rắm đại pháp.
( chết cười với tác giả đại nhân)