Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Tỉnh lại


trước sau

Mỗ Củ Cải: Chương mới đây mại dô, dại dô. Có ai thắc mắc sao nay tui siêng vậy không???? vì............... tui được duyệt bài rồi nên săp lên bài để nộp và điều đó đồng nghĩa là --------------------tui sẽ lại rất lâu mới ra chương đó:)). Thông cảm cho sinh viên còn đang chết lên chết xuống với đồ án như tui đi nhé! xàm xí đủ rồi:)) Đọc truyện vui nheeeeee!!!!!

Lúc Liễu Tĩnh ý thức được mụn trên mặt mình chỉ tạm thời khép lại, nhất thời cả người đều cứng lại.

Thật giống Thượng Đế mới vừa mới mở cho bà ta một cánh cửa sổ, bà ta mới cảm nhận được vài tia sáng xuyên qua cửa sổ, không nghĩ tới một giây sau, cửa sổ kia liền bị đóng lại.

Liễu Tĩnh hoảng loạn không thôi, vội vã đẩy xuống một ít công tác không quá quan trọng sau đó đến ngay thẩm mỹ viện.

Bác sĩ cho bà ta làm một lần kiểm tra cặn kẽ, sau đó làm cho bà ta yên tâm.

Mụn trên mặt bà ta nhiều như vậy không thể hết trong một thời gian ngắn được, cần phải có thời gian, chỉ cần là đang khôi phục thì không cần lo lắng, nói xong bác sĩ liền hướng Liễu Tĩnh đề cử một đống thuốc nhập khẩu mới.

Lần này Liễu Tĩnh không có ấm đầu mà đi mua hết nữa, mà do dự ngồi trước mặt bác sĩ, châm chước nói: "Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới, buổi tối ngày hôm ấy cùng sáng ngày thứ hai tôi đi vệ sinh hai lần, có lẽ là khoảng thời gian này do nguyên nhân táo bón?"

Bác sĩ cười nói: "Liễu chủ biên, mặc dù nói táo bón có liên quan nhất định đến tình trạng sức khỏe, nhưng nó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cho bà nổi mụn, mấu chốt ở chỗ là ăn uống không điều độ và thức khuya, bà nên thường xuyên bôi thuốc tôi đề cử."

Mấy ngày nay Liễu Tĩnh nghe bác sĩ đánh thái cực, không tự chủ cảm thấy có chút tức giận: "Ông nói này nọ, tôi kuoon nghe theo, từ chỗ các người mua hết bốn, năm vạn đồng tiền thuốc thoa, như thế nào mà trước sau không thấy kết quả?"

Bác sĩ vội vã an ủi: " Tình huống của bà quá nghiêm trọng, không vội vàng được, khả năng cũng là bởi vì tinh thần bà không thoải mái, nên hiệu quả rất ít."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Tĩnh cười lạnh: "Muốn tôi giữ bình tĩnh thư giãn để mụn trên mặt biến mất, tôi còn dùng tiền tới tìm các người làm cái gì?"

Trong lúc nhất thời, bác sĩ bị Liễu Tĩnh nói mấy câu chận đến á khẩu không trả lời được, còn muốn mở miệng tiến hành khuyên bảo, đã thấy Liễu Tĩnh biểu tình lạnh nhạt mà giỏ xách đứng lên, không nói một lời chuẩn bị xoay người rời đi.

"Liễu chủ biên!" Bác sĩ thấy Liễu Tĩnh thật sự tức giận, vội vã đứng dậy theo hô, "Bà chờ một chút!"

Liễu Tĩnh lập tức dừng bước lại, hít sâu một cái, quay người nhìn về phía bác sĩ, sắc mặt vẫn cứ khó coi cực kì.

Bà ta cho là bác sĩ nghĩ thông suốt nguyện ý ngồi xuống cùng mình nghiêm túc giao lưu, nào có biết chỉ thấy bác sĩ cầm lấy thuốc thoa nhập khẩu trên àn, bình tĩnh khuyên lơn: "Bà thật sự không muốn mua những sản phảm này sao? Chúng tôi đã giảm giá cho bà còn 80%, giá cả phi thường có lời, hơn nữa xem tình trạng của bà hiện giờ, việc thoa thuốc không thể dừng!"

"..." Liễu Tĩnh tức đến mặt đều vặn vẹo, trừng bác sĩ đầy mặt chân thành nửa ngày không nói nên lời.

Bác sĩ tiểu tâm dực dực giơ giơ lên thuốc thoa: "Bà có muốn không?"

"Các người tự giữ lại mà dùng đi!" Liễu Tĩnh thẹn quá thành giận vung xuống một câu nói như vậy, liền đi thẳng ra cửa.

Về đến nhà, Liễu Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận không thôi, nhìn đống mỹ phẩm chất đống trên bàn, lập tức giận không chỗ phát tiết.

Bà ta thật như kẻ ngốc, sống lâu như vậy mà lại coi tiền như rác.

Nếu như kia thẩm mỹ viện thật sự có tác dụng, mụn trên mặt bà đã sớm có chuyển biến tốt, tại sao còn có thể kéo dài đến hôm đó mới hết!

Nhưng trừ bỏ thẩm mỹ viện kia, trong thời gian này bà ta chưa từng sử dụng sản phẩm nào khác, tại sao mụn trên mặt bà ta trong hai ngày kia lại tiêu thất không ít?

Liễu Tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, lăn qua lộn lại suy nghĩ một lần mấy ngày đó bà ta đã ăn và làm gì.

Từ khi trên mặt bắt đầu nổi mụn tới nay, Liễu Tĩnh liền cực kỳ chú ý giấc ngủ và ăn uống, muốn nói bà ta ăn qua duy nhất đồ ăn "Lai lịch không rõ", vậy cũng chỉ có táo tây ở Tiết gia.

Đúng rồi!

Có vẻ như chính là sau khi ăn xong táo tây ở Tiết gia trở về, liền cảm giác bụng đau đớn khó nhịn ngồi ở trên bồn cầu hai giờ, ngày thứ hai liền đi một chuyến phòng vệ sinh, sau đó phát hiện mụn trên mặt biến mất rất nhiều.

Lẽ nào thật sự chính là do táo tây...

Vốn Liễu Tĩnh không tin việc hoang đường như thế, nhưng lại nghĩ đến Tổ Kỳ bán tĩnh tâm dưỡng thần phấn, ở trên mạng nhấc lên sóng to gió lớn, cho nên bây giờ còn có người kêu khóc không cướp được tĩnh tâm dưỡng thần phấn...

Thất thần mấy giây, Liễu Tĩnh liền thuyết phục chính mình.

Bà vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Ông Ngọc Hương, bên kia từ đầu đến cuối không có người nghe, Liễu Tĩnh nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã tối, đành phải chịu đựng đợi đến ngày mai lại tìm Ông Ngọc Hương.

Đêm đó đối với Liễu Tĩnh là thập phần dài dằng dặc.

Sáng ngày thứ hai sáu giờ rưỡi, Liễu Tĩnh liền từ trong giấc mộng tỉnh lại, thật vất vả chờ đến chin giờ sáng, bà ta liền gọi cho Ông Ngọc Hương, vẫn như cũ không ai nghe.

Liễu Tĩnh cảm thấy kỳ quái, trong lòng liền mơ hồ có chút lo lắng, bà ta biết đại khái tình huống hôn nhân của Ông Ngọc Hương cùng Tiết Ngạn Tĩnh, nghĩ thầm chẳng lẽ là Tiết gia xảy ra chuyện rồi?

Vì vậy Liễu Tĩnh rốt cuộc bình tĩnh không được nữa, vội vội vàng vàng lái xe chạy tới Tiết gia, kết quả từ người hầu mở miệng biết được Tổ Kỳ hừng đông ngày hôm nay vừa sinh, Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác đều ở trong bệnh viện trong coi.

Liễu Tĩnh mệt đến thở hổn hển nghe nói như thế, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.

Lúc gần đi, Liễu Tĩnh trong lúc vô tình thoáng nhìn táo tây đỏ au bày trên đĩa trái cây trên bàn nhất thời trong lòng hơi động, dò hỏi người hầu bà ta có thể mang đi một quả không.

"Đương nhiên có thể." Người hầu nhanh chóng cầm lấy táo tây đưa cho Liễu Tĩnh.

Nhìn màu sắc táo tây liền biết là phi thường tươi, đưa đến trước mũi còn nghe được một luồng mùi thơm thấu tận tim gan, nữ hầu thấy thế không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, mà không dám biểu hiện ra.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Tĩnh cầm lấy táo tây tâm tình sung sướng mà rời khỏi Tiết gia, thời điểm ra cửa vừa vặn gặp được Tiết Ngạn Tĩnh từ bên ngoài trở về.

"A." Liễu Tĩnh nhớ tới những chuyện xấu mà Tiết Ngạn Tĩnh từng làm, tâm lý dâng lên một luồng cảm giác buồn nôn kịch liệt, khinh
thường đều sắp lật tới bầu trời.

Tiết Ngạn Tĩnh tự biết Liễu Tĩnh không ưa mình, vốn định làm bộ không nhìn thấy đối phương, thế nhưng nghĩ đến Liễu Tĩnh là Ông Ngọc Hương là hảo hữu, có thể giúp ông ta khuyên Ông Ngọc Hương.

Suy nghĩ chốc lát, Tiết Ngạn Tĩnh vung lên một vệt cười giả tạo, hướng Liễu Tĩnh đi đến: "Liễu chủ biên, đã lâu không gặp."

"Không muốn cùng tôi chào hỏi thì thôi, làm ra một bộ dối trá cho ai xem?" Liễu Tĩnh cười lạnh nói.

Tiết Ngạn Tĩnh vạn vạn không nghĩ tới Liễu Tĩnh sẽ không nể mặt mũi như vậy, nụ cười trên mặt thoáng chốc đọng lại, nửa ngày, ông ta lúng túng ho khan hai tiếng nói: "Xem ra Liễu chủ biên đối với tôi có chỗ hiểu lầm..."

Liễu Tĩnh thấy Tiết Ngạn Tĩnh sắp thao thao bất tuyệt khi nói chuyện liền cảm thấy đau đầu, bà vội vàng ngăn lại lời Tiết Ngạn Tĩnh, nói sang chuyện khác hỏi: "Ông mới vừa từ bệnh viện trở về?"

Tiết Ngạn Tĩnh sững sờ, hồi tưởng lại cảnh tượng bị Trương quản gia cùng mấy bảo tiêu chặn ở bên ngoài bệnh viện, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, trầm mặc gật gật đầu.

Liễu Tĩnh là một người thông minh, rất nhanh liền nhìn ra điểm gì, không khỏi có chút hả hê cười nói: "Bọn họ không cho phép ông vào xem cháu đi?"

Vừa nói xong, Tiết Ngạn Tĩnh cả khuôn mặt trực tiếp đen thành đáy nồi, ông ta hai mắt đăm đăm trừng Liễu Tĩnh đang cười đến thoải mái, chính là muốn nói chuyện, lại bị Liễu Tĩnh đánh gãy.

"Tôi nếu là Tiết Giác, cũng sẽ không cho phép ông nhìn cháu, ông ngay cả làm chồng làm cha còn không làm được, thì lại làm sao làm ông người ta?"

Liễu Tĩnh nói xong như thế mấy câu nói liền nhanh chóng rời đi, lưu lại Tiết Ngạn Tĩnh tại chỗ cũ tức giận đến giơ chân.

Liễu Tĩnh vốn định trực tiếp lái xe về nhà, đi tới nửa đường lại cảm thấy về tình về lý bà ta đều cần phải đi bệnh viện thăm Tổ Kỳ một chút, dù sao Ông Ngọc Hương là hảo hữu nhiều năm của mình.

Trải qua một trận đắn đo suy nghĩ, Liễu Tĩnh gọi điện thoại cho trợ lý, dặn dò trợ lý mua giỏ hoa quả cùng đồ bổ chờ ở cổng bệnh viện, bà thì quay đầu xe lại đi về phía bệnh viện.

Sau một tiếng, Liễu Tĩnh chạy tới bệnh viện.

Trợ lý hiệu suất làm việc thật cao đã bưng hoa quả cùng đồ vật bắt mắt đứng đợi trước cửa, thấy Liễu Tĩnh tới, liền hỏi: "Tĩnh tỷ đây là dự định đến thămTổ Kỳ sao?"

Liễu Tĩnh kinh ngạc: "Làm sao cô biết?"

Trợ lý hơi nhấc cằm, liếc nhìn một chiếc xe việt dã màu đen cách đó không xa đứng ở ven đường: "Tổ Kỳ nửa đêm được đưa vào bệnh viện tin tức đều đã lan truyền trên mạng rồi, một đám phóng viên ở bên ngoài cắm điểm chờ lấy tin tức."

Liễu Tĩnh quay đầu nhìn lại, quả nhiên xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy hai người đàn ông vẻ mặt gian giảo nhìn chằm chằm vào bà ta, không nhịn được kéo môi gợi lên nụ cười lạnh: "Một đám chó đánh hơi mùi thịt.

Trợ lý không cho ý kiến bĩu môi: "Chắc chắn ngày mai lại tuôn ra một đống tin tức lung ta lung tung về Tổ Kỳ."

Cái gì phụ bằng tử quý ổn định địa vị tại Tiết gia, cái gì rốt cục ôm chặt lấy đùi vàng lớn, cái gì có thể cả đời an ổn không lo ăn uống hưởng lạc...

Dùng đầu ngón chân đều có thể đoán được những paparazi bất lương này dùng tiêu đề gì.

Liễu Tĩnh thở dài, tiếp nhận giỏ hoa quả trong tay trợ lý, căn dặn trợ lý đi theo phía sau bà ta, hai người đồng thời tiến vào bệnh viện.

Muốn tìm được Tổ Kỳ đang ở phòng bệnh nào rất dễ dàng, đại sảnh bệnh viện đều có bảo tiêu cùng một số người được Tiết Giác an bài đi ngăn cản phóng viên, Liễu Tĩnh tùy tiện tìm tới một bảo tiêu biểu lộ thân phận cùng ý đồ đến.

Bảo tiêu gọi điện thoại hướng Trương quản gia xác nhận, liền tự mình dẫn Liễu Tĩnh cùng trợ lý đi thang máy đến phòng bệnh vip.

"Bọn họ ở phòng 603." Bảo tiêu nói.

"Hảo, cảm tạ." Liễu Tĩnh lễ phép nói xong, liền nhìn thấy bảo tiêu nhấn thang máy xuống lầu.

Liễu Tĩnh cùng trợ lý rất mau tìm đến phòng bệnh, lúc muốn đi vào, Liễu Tĩnh đột nhiên cảm giác bụng truyền đến một trận đau đớn, bước chân bà dừng lại, theo bản năng nhìn xung quanh tìm phòng vệ sinh.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tĩnh tỷ, chị làm sao vậy?!" Trợ lý bị phản ứng của Liễu Tĩnh làm sợ hết hồn.

Liễu Tĩnh vội vã đem giỏ hoa quả nhét vào trong lòng trợ lý: "Cô trước tiên ở chỗ này chờ, tôi đi phòng vệ sinh sẽ trở lại."

Còn chưa dứt lời, Liễu Tĩnh đã chạy đến không thấy bóng dáng

Nếu là lúc trước, Liễu Tĩnh xác định sẽ cảm thấy lúng túng buồn bực, cư nhiên lại vào lúc này xảy ra sự cố, cũng thật mất thể diện, nhưng mà thời khắc này, cảm giác đau bụng quen biết dĩ nhiên khiến Liễu Tĩnh trong lòng sinh ra kinh hỉ khó có thể dùng lời diễn tả được.

Quả nhiên là tác dụng của quả táo tây kia...

Liễu Tĩnh chợt nhớ tới trên đường đi bà không nhịn được đã ăn quả táo kia, trong lòng khiếp sợ kèm theo vui sướng cơ hồ bao trùm cả người bà ta.

Mà một bên khác, trong phòng bệnh.

Hôn hôn trầm trầm ngủ một buổi sáng Tổ Kỳ từ từ mở mắt, thân thể có loại cảm giác khác thường, khiến cho cậu thập phần khó chịu, cậu muốn động đậy cánh tay một chút, lại phát hiện làm sao đều không làm gì được.

Mơ hồ tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng, vài gương mặt với sắc thái khác nhau đứng quay vòng nhìn xuống cậu.

Sau một khắc, mọi người kích động kêu lên: "Cậu tỉnh rồi!"

"..." Tổ Kỳ không hiểu sao lại suy nghĩ tiếp một câu, nên đi làm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện