Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường - -----------------------------------------------
Ngày hôm sau.
Khi Tổ Kỳ tỉnh lại thì Tiết Giác bên cạnh đã biến mất, trong chăn không có một chút hơi ấm hình như đã đi một lúc lâu rồi.
Buổi tối ngủ đứt quãng, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như cảm giác đầu đã không còn đau đớn giống như tối hôm qua.
Cậu xoa mi tâm từ trên giường ngồi dậy, bất ngờ phát hiện hành lý bày ra ở trên sàn nhà dĩ nhiên đã được xếp chỉnh tề, hai cái rương hành lý ngay ngắn dựa vào bên tường.
Tổ Kỳ còn tưởng rằng là Tiểu Nhã thừa dịp lúc cậu ngủ tiến vào thu thập, liền không để ở trong lòng, vươn mình xuống giường rửa mặt, từ bên trong tủ quần áo lấy ra quần áo mà hôm qua đã chọn sẵn mặc vào.
Bản thân Tổ Kỳ không có bao nhiêu quần áo, sau khi xuyên đến thế giới này chi phí ăn mặc dựa cả vào Trương quản gia an bài, hiện tại trong bụng không còn Tiết Thiên Vạn, cậu liền mặc quần áo trước đây của nguyên chủ.
Hôm nay là ngày Tổ Kỳ tiến vào đoàn phim, tự nhiên không thể mặc quá tùy tiện.
Cậu chọn một chiếc áo khoác dài theo kiểu tây trang màu xám đậm mà không hiện ra quá cứng nhắc, bên trong phối hợp một áo lông cổ cao màu trắng, phía dưới là một chiếc quần dài màu đen kết hợp cùng giày da làm riêng nhàn nhã.
Mặc một thân quần áo đẹp đẽ của nguyên chủ ở trên người, Tổ Kỳ đứng trước gương một hồi lâu.
Tổ Kỳ rất muốn đi theo con đường diễn viên phái thực lực nhưng không thể phủ nhận tướng mạo và khí chất của nguyên chủ rất thích hợp làm tiểu thịt tươi bán sắc đẹp.
Khóe mắt hơi nhíu cặp hoa mắt đào, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, da thịt trơn bóng trắng nõn tìm không ra một vết mụn hay khuyết điểm nào.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổ Kỳ tới gần gương, sờ sờ mặt của mình, vẫn nhịn không được mà cảm thán.
Tác dụng của táo tây so với trong tưởng tượng của cậu thật lợi hại, chẳng trách Liễu Tĩnh lại chủ động gọi điện thoại cho mình.
Tổ Kỳ khoảng chừng kiểm tra một chút rương hành lý, xác định quần áo cùng đồ dùng hàng ngày cậu chuẩn bị toàn bộ đều đã đầy đủ mới gọi điện thoại cho Tiểu Đặng Tử, sau đó kéo hai cái rương hành lý xuống lầu.
Ăn sáng xong, Tiểu Nhã đem ra nước ấm cùng thuốc cảm cúm đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ uống thuốc, nhớ tới việc Tiểu Nhã giúp mình thu thập hành lý, vừa đem ly nước trả lại cho Tiểu Nhã vừa nói: "Sáng sớm hôm nay cám ơn cô."
"A?" Tiểu Nhã một mặt mơ màng.
"Chính là cô giúp tôi thu thập những món đồ này." Tổ Kỳ chỉ xuống rương hành lý thả ở bên cạnh.
"Nhưng mà tôi không có tiến vào phòng ngủ của cậu và tiên sinh." Tiểu Nhã nghi hoặc mà gãi đầu một cái, "Có lẽ là tiên sinh giúp cậu thu thập đi, tiên sinh rất sớm đã lên đi công ty làm việc."
Tổ Kỳ há miệng, hơi kinh ngạc.
Lại quay đầu nhìn về phía hai cái rương hành lý đầy đủ kia, đột nhiên có một cỗ tư vị khó giải thích được từng tia từng sợi ngâm đi vào nội tâm.
Chỉ nhìn bề ngoài lãnh khốc của Tiết Giác thì không thể nhìn ra hắn là một người tỉ mỉ..
Không biết nên lấy lời nói gì để hình dung cảm thụ của cậu giờ khắc này.
Ngược lại tâm lý đắc ý.
Buổi sáng chín giờ, Tiểu Đặng Tử liền chờ ngoài cửa lớn Tiết gia, Tổ Kỳ hướng Ông Ngọc Hương chào tạm biệt, nhìn Tiết Thiên Vạn co rúc ở trong lồng ngực Ông Ngọc Hương đang ngủ say, bỗng nhiên rất là không muốn đi.
Cậu cúi đầu ở trên gò má thịt vù vù của Tiết Thiên Vạn mạnh mẽ hôn một cái.
"Gặp lại sau, con trai." Tổ Kỳ thấp giọng nói.
Tiết Thiên Vạn da dẻ quá non, hơi hơi dùng sức nhấn một cái sẽ hồng lên một khối, Tổ Kỳ hôn như thế một cái nhất thời hôn đỏ nửa khuôn mặt của nhóc con.
Đôi mắt nhắm chặt của nhóc con chậm rãi mở ra, hai cái tay nhỏ bé bỗng dưng vồ vồ, lập tức há hốc mồm liền oa oa khóc lớn lên.
Tổ Kỳ: "..."
Ông Ngọc Hương vội vã khinh vỗ nhẹ lưng của Tiết Thiên Vạn, nhẹ giọng dỗ rất lâu cũng không thấy hiệu quả, cuối cùng vẫn là Tổ Kỳ tiếp nhận nhóc con ôm gần tới nửa giờ, mới đưa tiểu tử nháo loạn này một lần nữa dỗ ngủ.
Thân thể uể oải Tổ Kỳ lần này rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Đợi đến khi Tổ Kỳ lên xe đã là chín giờ bốn mươi phút, Tiểu Đặng Tử cùng tài xế công ty phái tới chờ đến buồn bực ngán ngẩm, từng người vùi đầu chơi điện thoại di động.
"Kỳ ca, em hôm qua đã cùng Phó tỷ chào hỏi, đến đoàn phim chúng ta sẽ trực tiếp vào phòng khách sạn đã đặt trước, ban ngày thì tự do hoạt động, cũng có thể đi sân bãi quay chụp nhìn trước, buổi tối có liên hoan, mấy đạo diễn biên kịch cùng các diễn viên đều sẽ đi."
Mới bắt đầu lại, Tiểu Đặng Tử liền bắt đầu rõ ràng mười mươi bàn giao.
Tổ Kỳ gật gật đầu, dựa vào trên ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần
Từ nơi này đến thành phố điện ảnh có đại khái ba tiếng lộ trình, đủ để cậu ngủ thêm một giấc.
Còn chưa có tiến vào vào mộng đẹp, Tổ Kỳ bỗng nhiên cảm giác được điện thoại di động bên trong túi áo chấn động, cậu lấy điện thoại di động ra xem.
Là một tin nhắn.
Là tin nhắn của Tiết Giác.
Nhìn thấy tên Tiết Giác, mới vừa rồi còn cảm giác mệt mỏi Tổ Kỳ nhất thời giật mình một cái ngồi thẳng thân thể, cơn buồn ngủ quanh quẩn trong đầu óc nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mở ra tin nhắn, nội dung chỉ đơn giản có ba chữ và một dấu chấm hỏi.
【 Đi rồi chưa? 】
Tổ Kỳ hai tay nắm điện thoại di động, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm màn hình.
Cậu lúc này mới phát hiện ảnh đại diện tin nhắn của Tiết Giác chẳng biết lúc nào đổi thành hình của Tiết Thiên Vạn, trong bức ảnh Tiết Thiên Vạn yên tĩnh ngoan ngoãn, mắt đen đẹp đẽ như hắc diệu thạch, tiểu tử nhìn ống kính nhếch miệng vui vẻ a.
Tổ Kỳ trong lòng cảm giác dị dạng càng ngày càng mãnh liệt, suy nghĩ của cậu không khống chế bắt đầu phát tán.
Cậu nghĩ tới cái hôn nóng bỏng trong bóng tối ngày hôm qua, lại nghĩ đến sáng sớm hôm nay Tiết Giác chủ động giúp mình thu dọn đồ đạc...
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cọc cọc kiện kiện sự tình như dấu ấn nóng bỏng, sâu sắc trong trái tim khắc trong tim của Tổ Kỳ.
Cậu lập tức cảm giác được căng thẳng cùng gò bó, tin nhắn đang soạn liền xóa xóa giảm một chút, thấy thế nào đều cảm thấy không đúng hoặc là quá nhiệt tình hoặc là quá lạnh nhạt, không phù hợp với tính cách của Tổ Kỳ.
Trong phòng họp to lớn ở Tiết thị.
Mỗi giám đốc bộ ngành ở trên bục tiến hành thuyết trình báo cáo năm nay, mặc dù trước bàn dài hội nghị ngồi rất nhiều người, mà đối tượng bọn họ chủ yếu giảng giải chỉ có một người ngồi ở cuối bàn là Tiết Giác mà thôi.
Tiết Giác nổi danh ở công ty là xấu tính, phàm là dính đến lợi ích công ty, hắn nghiêm cẩn đến gần như hà khắc.
Ngay cả nữ nhân viên được mọi người yêu chiều trong công ty cũng không có thể may mắn thoát khỏi, thường xuyên có nữ nhân viên bị hắn mắng khóc la hét muốn từ chức, sau đó Tiết Giác liền thật sự làm cho các cô cuốn gói khỏi công ty...
Cơ hồ tất cả mọi người đối với Diêm la vương Tiết Giác mang sợ hãi trong lòng.
Đương nhiên Tiết Giác là người vừa có tiền vừa có năng lực, đồng thời hàng năm được bình chọn đứng đầu trong top 10 đàn ông độc thân hoàng kim toàn quốc, lại không có một cô gái nào bén mảng lại gần hắn.
Giờ khắc
này, bầu không khí bên trong phòng họp căng như dây đàn.
Quản lý Trương đang đứng báo cáo tổng kết tiêu thụ của hai bộ phận, phía dưới mỗi người đều cúi đầu nhìn tư liệu trước mắt, không dám thở mạnh một chút, chỉ lo Tiết Giác đột nhiên phát hỏa đem tức giận liên lụy đến trên người vô tội bọn họ.
Tiết Giác mặc âu phục cắt may khéo léo, thân thể hơi nghiêng, một cái tay nhẹ nhàng nâng cằm, khác một tay để lên bàn, ngón tay trỏ xương ngón tay rõ ràng gõ nhẹ nhàng trên mặt bàn.
Trước mặt hắn là báo cáo tiêu thụ tổng kết mới nhất trong năm nay, bên cạnh là màn hình điện thoại sáng nhấp nháy.
Trên điện thoại là khung trò chuyện của hắn và Tổ Kỳ, phía trên thỉnh thoảng biểu hiện đối phương đang nhập, lại một lúc lâu vẫn chưa nhận được tin nhắn của Tổ Kỳ.
Tiết Giác gom lại con ngươi không hề chớp mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, sắc mặt lạnh nhạt, mi tâm hơi nhíu lên.
Hắn đang do dự có nên hay không gửi lại tin nhắn một lần nữa, nhìn biểu tượng Tổ Kỳ vẫn đang nhập hắn không hiểu ra sao có loại nôn nóng cào tâm nạo phổi
.( hai đứa kiểu như con nít mới tập tành yêu đương nhỉ) Trên bục quản lý Trương đang yên lặng quan sát đến phản ứng của Tiết Giác, thấy Tiết Giác sắc mặt có chút khó coi, nhất thời dường như bị người khác rót một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, tiếng nói cũng bắt đầu run lên.
Sau năm phút, Tiết Giác cuối cùng cũng coi như thu được tin nhắn mà Tổ Kỳ tỉ mỉ đánh bóng
【 Đã ở trên xe, Tiểu Đặng Tử tới đón tôi, anh ở nhà phải chăm sóc thật tốt Tiết Thiên Vạn, không được thừa dịp lúc tôi không có mặt bắt nạt nó nếu không anh sẽ biết tay! 】
Phía sau là một cái icon một con thỏ đang ra tay đập một con thỏ khác.
Tiết Giác không nhịn được cười, khóe miệng cong cong, do còn trong phòng họp nên hắn bất động thanh sắc sử dụng tay che lại khóe miệng đang cong lên của mình, dùng một tay khác trả lời tin nhắn của Tổ Kỳ.
【 Người thường đem Thiên Vạn làm khóc là em, không phải tôi. 】
Tổ Kỳ gửi lại icon thỏ bự ôm tai điên cuồng lắc đầu, phía sau còn là một dòng phát điên.
【 tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe. 】
Tiết Giác bất đắc dĩ, vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm Tổ Kỳ vẫn là ấu trĩ như thế, rõ ràng đã là ba của nhóc con, lại một chút cũng không có thay đổi.
【 Tôi đem thuốc cảm cúm đặt ở trong rương hành lý màu đen, nhớ đúng giờ uống thuốc, bất cứ lúc nào cũng phải để ý tình trạng thân thể của mình, để sinh bệnh còn không biết xảy ra chuyện gì... 】
Nói tới những chuyện này, Tiết Giác liền không nhịn được bắt đầu lải nhải lên
Hắn luôn cảm giác Tổ Kỳ cái gì cũng không hiểu, nghĩ đến Tổ Kỳ tuổi mụ mới vừa đến hai mươi, cũng chỉ là đứa nhỏ choai choai nhỏ hơn hắn tận mười một,mười hai tuổi.
Có câu nói cách ba tuổi đã cách nhau một thế hệ, giữa bọn họ là cách tận bốn thế hệ.
Lúc thường không nghĩ tới phương diện này bây giờ nhớ lại, Tiết Giác lần đầu tiên trong cuộc đời hoài nghi có phải là mình già rồi, Tổ Kỳ mới vừa chạy tới hàng hai, hắn cũng đã hướng tới hàng bốn mà chạy.
( không biết có ai như tui mê niên thượng không tui mê lắm chắc một phần là do tâm lý tui mê người trưởng thành, trầm ổn) Tiết Giác càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể tin, thậm chí mặt sau nhìn thấy Tổ Kỳ gửi tới một tin nhắn cảm ơn việc hắn đã thu thập hành lý cũng một chút đều không cao hứng nổi.
Bên này Tiết Giác tâm tình không quá tốt, bên kia quản lý Trương còn đang giảng giải càng là trực tiếp rơi vào bên trong khe băng.
Xong xong xong...
Tầm mắt Tiết tổng luôn không rời khỏi báo cáo bộ ngành của bọn họ.
Hơn nữa Tiết tổng biểu tình thoạt nhìn rất khó xem, lông mày đều sắp đánh thành một cái kết...
Hiện tại chỉ là yên lặng chờ bão táp...
Kỳ thực không chỉ là quản lý Trương nghĩ như vậy, trong phòng họp những người khác đều kinh hồn bạt vía, dùng kinh nghiệm bọn họ lúc thường đối diện với Tiết tổng nên biết rõ, Tiết tổng giờ khắc này thái độ tuyệt đối là điềm báo núi lửa bạo phát.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đám người càng thêm ra sức tiến hành công tác báo cáo tổng kết.
Đáng tiếc Tiết Giác toàn bộ quá trình hồn ở trên mây, một chữ đều không có nghe lọt.
Thật vất vả đến khi hội nghị kết thúc, mọi người thở một hơi, Tiết Giác cũng âm thầm thở một hơi, đứng dậy dùng tốc độ nhanh nhất rời đi phòng hội nghị, tiếp trở lại trong phòng làm việc mở máy vi tính ra tìm thẩm mỹ viện cung cấp dịch vụ bảo dưỡng cho nam giới...
Đồng thời, bên ngoài đã trong một mảnh nước sôi lửa bỏng.
Tin tức Tiết Giác không hài lòng công trạng năm nay ngầm nhanh chóng truyền khắp toàn bộ công ty, các công nhân viên người người cảm thấy bất an, dồn dập lấy ra hết sức hoàn toàn nhiệt tình công tác,lo sợ bị công ty giảm biên chế.
Vì vậy đến buổi chiều sáu giờ tan tầm, lại không có một người rời khỏi cương vị của chính mình.
Bình thường Tiết Giác đúng giờ này tan tầm, khi đi ra văn phòng khu làm việc bên trong là một mảnh âm thanh liên tiếp đánh bàn phím, liền ngay cả phòng hội nghị bên cạnh đều bị hai tổ nhỏ chiếm lĩnh, còn đang thảo luận kịch liệt phương án cho hạng mục mới.
Tiết Giác: "..."
Sững sờ nửa ngày, vốn định đi thẩm mỹ viện Tiết Giác im lặng không lên tiếng trở lại văn phòng, mở máy vi tính ra, tiếp tục công việc.
Bên ngoài mọi người thấy thế, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên suy đoán của bọn họ là chính xác, Tiết tổng không chỉ có cân nhắc giảm biên chế, còn dùng phương pháp làm bộ tan tầm thăm dò bọn họ.
Hên quá bọn họ thông minh.
Củ Cải: Trời ơi có ai thấy chương này Tiết tổng moe như tui không, anh sợ già cơ, anh muốn đi thẩm mỹ viện để tút lại nhan sắc cho bằng vợ bằng con cơ mà đám nhân viên nó ếu hiểu. Cười tụt quần:]]:]]:]]