Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
---------------------------------------------- Rất nhanh, lực chú ý của Tổ Kỳ tập trung ở chữ " Lại "
Lại?
Cậu dừng một chút, lập tức ý thức được cái gì, sau đó ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm: "Em, em khi nào mơ thấy ác mộng?"
"Lúc em vừa mới vào đoàn phim, chúng ta video một buổi tối." Tiết Giác dường như nhớ lại cái gì, khóe miệng nhiễm phải một tầng ý cười nhạt nhẽo, "Vào lúc ấy em đang nói mơ."
Tổ Kỳ xẹt một chút từ trên giường ngồi dậy, cậu căn cứ vào cảnh trong mơ mà trong nháy mắt liền đoán được mình nói cái gì, nhất thời mắc cỡ đến đỉnh đầu bốc hơi nước, hận không thể tại chỗ biến mất cho rồi.
Tuy rằng tâm lý đã đoán được kết cục, mà Tổ Kỳ vẫn là ôm một tia hy vọng cuối cùng, sắp chết giãy giụa hỏi: "Em nói mơ cái gì?"
Nghe vậy, khóe miệng Tiết Giác không giấu được cong lên, ánh mắt của hắn ôn hòa nhìn Tổ Kỳ bên trong màn ảnh mặt đỏ bừng, mãi đến tận khi bị Tổ Kỳ giả bộ tức giận căm tức liếc mắt một cái, hắn mới dùng quyền để ở môi, ho khan hai tiếng hắng giọng một cái.
Ngay lúc Tổ Kỳ cho là Tiết Giác sẽ nói ra nội dung, lại nghe hắn bất thình lình bốc lên một câu: "Em đoán xem?"
Tổ Kỳ: "... Em nếu có thể đoán được, còn hỏi anh làm cái gì?"
Tiết Giác nhất thời bị Tổ Kỳ chọc phát cười, xì cười ra tiếng, tiếp theo thu liễm ý cười, nghiêm trang nói: "Em không chỉ gọi tên của tôi, còn luôn miệng nói thích tôi."
Tổ Kỳ: "..." Cậu miễn cưỡng tin tưởng câu phía trước, nhưng là câu nói kế tiếp nghe cũng quá xạo đi.
Cậu căn bản không ở trong mơ biểu lộ với Tiết Giác.
Trong mộng Tiết Giác cũng không quay đầu lại mà dứt khoát đi về phía trước, cậu ngay cả chạy theo cũng không kịp, làm sao có khả năng có tinh lực nói những lời khác?
Tiết Giác thấy Tổ Kỳ trong màn ảnh mặt đen lại mà thất thần, còn tưởng rằng đối phương tin là thật, không nhịn được lần thứ hai cười ra tiếng, vì vậy thêm mắm dặm muối mà nói rằng: "Tự em nói yêu thích thì thôi, còn bắt tôi phải nói, tôi không nói em còn nháo lên muốn ly hôn."
( hơi lố đó anh, con heo mới tin anh:"))) Tổ Kỳ: "...
Lần này Tổ Kỳ là hoàn toàn không tin lời Tiết Giác, dù cho dùng đầu ngón chân đoán cũng biết cái tên này đang nói dối, Tổ Kỳ không nói,trầm mặc chốc lát, muốn hỏi Tiết Giác nói như vậy có ý tứ gì.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà lời của cậu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, lại nghe thấy Tiết Giác nói: "Nếu em muốn nghe, vậy thì tôi sẽ nói.
"???" Tổ Kỳ đầu óc mơ hồ.
"Tổ Kỳ." Tiết Giác bỗng nhiên gọi tên của cậu, lập tức ngước mắt nhìn chăm chú vào ống kính điện thoại di động.
Tiết Giác có đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ, con ngươi đen kịt sáng ngời như chân trời lấp lánh đầy sao, càng như là một hố đen không thấy đáy, trong phút chốc, đem toàn bộ ý thức của Tổ Kỳ cùng tâm tư toàn bộ thu đi mất.
Rõ ràng giữa bọn họ cách nửa cái thành thị,thời khắc này, Tổ Kỳ dĩ nhiên bỗng dưng sinh ra ảo giác bị Tiết Giác nhìn tận mắt.
Thật giống như Tiết Giác đang ở trước mặt cậu.
Tổ Kỳ theo bản năng căng thẳng, tay phải cậu giơ cao điện thoại di động, cơ thể hơi lùi ra sau, mãi đến tận phía sau lưng là đầu giường, mới cảm giác trái tim treo ở trên cao được hạ xuống.
"Ân?" Tổ Kỳ phát ra một tiếng bằng giọng mũi, "Làm sao?"
"Tôi yêu thích em." Tiết Giác nói.
"..." Tổ Kỳ lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt của cậu trên màn ảnh, quả nhiên cả khuôn mặt đã hồng thành cái mông khỉ, biểu tình càng là quẫn bách đến không biết làm sao.
"Tôi yêu thích em." Tiết Giác giọng trầm thấp kèm theo mấy phần trêu chọc, hắn híp mắt một cái, ranh mãnh cười rộ lên, "Hiện tại đổi thành tôi hỏi em, em có yêu thích tôi không?"
Tổ Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt, cỗ cảm giác nóng rực lan tràn đến toàn thân, cậu đột nhiên cảm thấy ngộp đến hoảng loạn.
Có thể là do máy sưởi mở quá lớn.
Tổ Kỳ duỗi tay cầm lên remote điều khiển từ xa, đem máy sưởi đóng lại, mới đỏ mặt một lần nữa trở lại trước màn ảnh, Tiết Giác đối diện không có giục cậu, mà là một tay chống đỡ cằm, kiên trì chờ đợi cậu đáp lại.
Kết quả Tổ Kỳ chơi xấu mà nói: "Em không phải đã nói ở trong mơ sao? Chúng ta hòa nhau rồi."
"..." Tiết Giác nhận ra mình bị sụp cái hầm do chính mình đào, bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, lúc này phản bác, "Ở trong mơ nói không đáng tin, tôi muốn nghe em tỉnh táo mà nói một lần."
Kỳ thực Tiết Giác là người tâm như Phật, thái độ đối với nhiều chuyện luôn thờ ơ, cố tình lần này, hắn như là quyết tâm muốn từ trong miệng Tổ Kỳ nghe bốn chữ kia.
Nếu là Tổ Kỳ thật không tiện nói, hắn vẫn chờ, chờ đến khi Tổ Kỳ chính miệng nói ra câu đấy.
Hai người cứ như vậy cách điện thoại di động mắt to trừng mắt nhỏ, mãi đến tận khi Tiểu Đặng Tử đến gõ cửa gọi Tổ Kỳ rời giường, Tổ Kỳ mới nhanh chóng nói câu: "Yêu thích anh."
Tiết Giác: "Ai yêu thích tôi?"
Tổ Kỳ liền nói ngay: "Là anh thích em."
Tiết Giác thấy buồn cười, lại không nhịn được cảm thấy bất đắc dĩ, dừng lại một phút chốc mới nửa uy hiếp mà mở miệng nói: "Em lại muốn dùng mánh lới cỏn con, có tin tôi bây giờ giờ chạy đến đoàn phim không, để em đứng trước mặt tôi nói."
"..." Tổ Kỳ kinh sợ, "Em yêu thích anh..."
Tiết Giác híp mắt cười: "Ngoan."
Tổ Kỳ hai gò má nóng bỏng, mím mím môi, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Tiểu Đặng Tử đang gõ cửa."
"Ân." Tiết Giác nói, "Đi thôi."
Cắt đứt video, Tổ Kỳ đột nhiên ý thức được, Tiết Giác là một buổi tối đều không có ngủ liền canh giữ ở video...
Cậu nhất thời có chút thất thần, lúc lâu mới bị tiếng gõ cửa thức tỉnh, vội vàng xuống giường mang vào dép lê chạy đi mở cửa.
...
Nhiệm vụ quay phim lúc sáng rất nặng, Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương sẽ ở trên hồ quay cảnh đánh nhau trên nước, bởi vì quay bên trong phòng, các diễn viên phải mặc trang phục mùa xuân, đều xoa xoa tay cánh tay lạnh đến mức muốn cóng.
Tối hôm qua trời đổ tuyết nhẹ, nhân viên công tác phải tốn hai giờ mới quét được tuyết đọng.
Tổ Kỳ bao bọc trong áo ấm dài, run lập cập kề sát ở trước lò dưởi nhỏ, mặc dù cậu đã đem mình bao kín ừ đầu đến chân, nhưng vẫn là rất lạnh, hận không thể trực tiếp tiến vào trong lò sưởi.
Khi tất cả chuẩn bị vào chỗ, chuyên gia trang điểm cũng trang điểm cho Tổ Kỳ xong, cậu cởi áo ấm cùng nón trên đầu ra, trong phút chốc cảm giác một luồng gió lạnh đập vào mặt, cũng thuận theo da dẻ trực tiếp tiến vào bên trong buồng tim.
Tổ Kỳ không nhịn được rùng mình một cái, kiên trì khiến cho chính mình nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Liên tục bốn tiếng quay chụp cường độ cao, Tổ Kỳ cảm thấy đến thân thể của chính mình đều sắp bị đông, lúc Vương Lục kêu ngừng, cậu không thể chờ đợi được nữa mặc vào áo ấm Tiểu Đặng Tử đang cầm.
"Tổ Kỳ!" Vương Lục cầm trong tay quyển kịch bản, đang xem một đoạn ngắn, ông ta hô, "Cậu tới đây một chút."
Tổ Kỳ biết đạo diễn Vương lại "Lên lớp" cậu, quay đầu lại hướng Kiều Y Dương đứng ở bên cạnh chờ cậu lên tiếng chào hỏi, sau đó vui vẻ hướng Vương Lục chạy đi.
Đừng thấy bình thường Vương Lục sống tùy tiện, nhưng trong công việc ông ta từ trước tới giờ luôn hoàn thành một cách hoàn mỹ, cũng nổi danh trong giới là kẻ cuồng chi tiết, ông ta đem biểu tình khi nãy của Tổ Kỳ phân tích từng chút từng chút ra, cũng đưa ra kiến nghị tương ứng.
Nói xong chính là nửa tiếng.
Lúc Tổ Kỳ mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, hộp cơm mà Tiểu Đặng Tử chuẩn bị cho cậu đã sớm nguội lạnh.
Cho tới bây giờ đồ ăn của Tổ Kỳ vẫn do fan của cậu gửi tới, nghe nói hai phe fan hâm mộ vì để tranh thủ quyền lợi gửi cơm cho Tổ Kỳ mà trong bóng tối tranh chấp với nhau vỡ đầu chảy máu, đầu tiên là bỏ tài chính chuẩn bị hộp cơm giá cả trên trời, trực tiếp đem một phần cơm nâng đến giá 800 đồng.
Có lẽ là những ngày này Tổ Kỳ hấp thu dinh dưỡng quá mức phong phú, lên cân một vòng không nói, còn thường xuyên chảy máu mũi trong lúc quay phim, Kiều Y Dương kêu bác sĩ đến xem cho cậu, chỉ nói Tổ Kỳ ăn quá nhiều đồ bổ.
Vì vậy ngày thứ hai, hai phe fan lại bắt đầu chuẩn bị hộp cơm chú ý theo thực đơn dinh dưỡng, nói chung người trong đoàn phim nhìn hộp cơm của Tổ Kỳ mà than thở, luôn ước ao Tổ Kỳ nhặt được fan thần tiên như Tổ Kỳ.
Chỉ có biết Vương Lục biết được nội tình là âm thầm chua xót.
Tổ Kỳ mở ra nắp hộp cơm, bên trong có nhiều khay, tầng cuối là bát canh loãng, cơm tẻ cũng là cố ý chọn lựa loại gạo chất lượng tốt nhất.
Cậu khịt khịt mũi ngồi vào trước bàn, sau đó cầm lấy đũa ăn một miếng, đột nhiên có chút nuốt không trôi.
Tuy rằng khoảng thời gian này hộp cơm thoạt nhìn không đắt tiền như trước đây, thế nhưng cuối cùng vẫn là cậu chiếm tiện nghi người ta, huống hồ liền là cung cấp dài hạn,với điều kiện kinh tế của fan bình thường sẽ không thể lo nổi.
Tổ Kỳ ngồi nhớ lại số fan ủng hộ cậu nhất trên weibo, phát hiện bọn họ toàn là học sinh, hơn nữa mức độ yêu thích đối với cậu cũng không đạt đến trình độ theo đuổi đến tận đoàn phim.
Về phần fanclub của cậu...
Số lượng fan là 30 vạn, nhưng số fan thật sự thì không vượt quá 500 người, nói đến liền đau lòng, tốt nhất là không nên đề cập tới.
Tổ Kỳ suy nghĩ một vòng cũng không có tìm được ứng cử viên phù hợp, than thở khe khẽ lắc đầu, chợt nghe một tràng tiếng gõ cửa, ngẩng đầu liền thấy Kiều Y Dương bọc mình thành cái bánh chưng tiền vào.
"Đang ăn cơm sao?" Kiều Y Dương đến gần, đưa đầu dòm hộp cơm của Tổ Kỳ một chút, nhăn lại mày, "Đã nguội lạnh mất rồi."
Tổ Kỳ cười cười: "Không có chuyện gì, sắp ăn xong rồi."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nguội thì đừng ăn nữa, hiện tại trời lạnh như thế này, nếu ăn vào bị bệnh thì làm sao bây giờ?" Kiều Y Dương vỗ vỗ vai Tổ Kỳ, đem cậu từ trên ghế kéo lên, "Thời gian chúng ta kết thúc công việc cũng không xê xích nhau, không bằng sau này cậu đi theo bọn tôi ăn cơm đi."
Tổ Kỳ biết Kiều Y Dương được Chu Hải mở tiêu chuẩn cao nhất, thụ sủng nhược kinh mà khoát tay nói: "Cảm ơn cảm ơn, không cần phiền phức như vậy, Chu ca mỗi ngày làm cơm cũng không dễ dàng."
"Là hơn mấy đôi đũa mà thôi, kêu Đặng Huân và đoạn Khải cũng tới đi, nhiều người náo nhiệt."
Đặng Huân là tên đầy đủ của Tiểu Đặng Tử, rất nhiều người đều không nghĩ tới Tiểu Đặng Tử thoạt nhìn thành thật hàm hậu, lại có cái tên như thế.
Nói đến đây, Kiều Y Dương không cho cự tuyệt kéo Tổ Kỳ đến phòng nghỉ ngơi của cậu, ngoại trừ Chu Hải những người khác đều đã ăn xong cơm do hậu cần phát, Chu Hải đang đeo một cái tạp dề hình hoạt hình đáng yêu, trên tay đang bưng đồ ăn thơm ngát đặt trên bàn.
Nhìn thấy Kiều Y Dương có chút biệt nữu đi theo phía sau Tổ Kỳ, Chu Hải cười đến trên mặt dữ tợn đều run rẩy, thân thiết như gặp người nhà.
"Tới đây." Chu Hải vội hỏi, "Nhanh ngồi đi, trước tiên mọi người dùng giấy ướt lau tay, rất nhanh sẽ có cơm ăn."
Không thể phủ nhận,công phu nấu ăn của Chu Hải đúng là lợi hại, làm ra rất nhiều món ăn phong phú, Tổ Kỳ ăn hết hai bát cơm tẻ mới cảm thấy no.
Trước Tổ Kỳ nghe Chu Hải nói chứng kén ăn của Kiều Y Dương có cải thiện rất lớn, lúc đó cậu cũng không hỏi nhiều, hiện tại tận mắt nhìn thấy, mới hiểu được cảm kích của Chu Hải dành cho cậu từ đâu mà tới.
Kiều Y Dương dĩ nhiên một hơi không ngừng mà ăn hết ba bát cơm!
Tổ Kỳ sợ ngây người.
Tổ Kỳ cùng Chu Hải đều ăn xong rồi, hai người liền không nói tiếng nào ngồi ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Kiều Y Dương, Tổ Kỳ khiếp sợ không thôi, Chu Hải nhưng là mười ngón đan xen chống đỡ cằm, mặt đầy hạnh phúc.
Tổ Kỳ yên lặng liếc mắt Chu Hải, đột nhiên không biết nên làm phản ứng gì, chỉ đành tiếp tục làm người trong suốt: "..."
Lại qua ba mươi phút, Kiều Y Dương rốt cục cơm nước xong, nhận giấy ăn từ Chu Hải để lau miệng trong lúc vô tình thoáng nhìn biểu tình của Tổ Kỳ, lập tức ý thức được cái gì, ngượng ngùng cười cười: "Làm cậu sợ rồi sao?"
Tổ Kỳ không tỏ rõ ý kiến: "Đúng là có chút."
Đáy mắt Kiều Y Dương chợt lóe một tia mê man: "Không biết tại sao, trước đây tôi đi nhiều bác sĩ, chạy khắp bệnh viện nổi danh trong ngoài nước, chính là không trị hết chứng kén ăn, từ khi ăn đồ ăn của bạn cậu đưa, ngược lại là nhanh như vậy đã có hiệu quả."
Tổ Kỳ bỗng nhiên có chút khẩn trương,cậu cho là Kiều Y Dương sẽ hỏi nấm cùng táo tây trồng ra như thế nào, kết quả chỉ thấy Kiều Y Dương cười nói: "Xem ra tôi và cậu thiệt có duyên."
"..." Tổ Kỳ cùng kéo kéo khóe miệng, không lên tiếng.
Kiều Y Dương lại nói: "Sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, cậu không cần lo vấn đề tiền bạc, tôi cũng không biết nên làm gì báo đáp cậu, chỉ có thể cùng fan của cậu cạnh tranh vấn đề giải quyết cơm trưa cho cậu."
Tổ Kỳ ngước mắt liền đối diện với ánh mắt chân thành của Kiều Y Dương, trái tim hơi động, vừa vặn cậu cũng không muốn fan của cậu vì cậu mà tiêu tốn, chỉ là bị vướng bởi đạo diễn Vương ở giữa khuyên bảo, nhưng cậu cũng không thể từ chối.
"Sau này làm phiền các anh." Tổ Kỳ cười nói.
...
Vì vậy này hôm sau, Tổ Kỳ liền dẫn theo Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải chiếm một nửa vị trí bàn ăn, nửa kia là Kiều Y Dương cùng Chu Hải.
Tụ hợp ăn cơm ở đâu là chuyện bình thường trong đoàn phim, trợ lý đạo diễn nghe nói Tổ Kỳ đi đến chỗ Kiều Y Dương ăn cơm, gật gật đầu không nói gì, sau khi hết bận mới nhớ tới đem chuyện này nói cho Vương Lục.
Nào có biết Vương Lục nghe xong, kích động đến xẹt một cái từ ghế đứng lên.
"Cô để cậu ấy đi như vậy?" Vương Lục hận sắt không thành thép vỗ bàn, cắn răng nghiến lợi trừng mắt về trợ lý, cái bộ dáng đó chỉ sợ chút nữa sẽ đem trợ lý nuốt sống.
Trợ lý sợ đến sắc mặt tái mét, như con chim cút nhỏ vô cùng đáng thương rụt cổ lại, ủy khuất nói: "Đúng..đúng vậy, mà nếu tôi không đồng ý, Tổ Kỳ cũng không nhất định sẽ nghe lời tôi."
"Cô còn nói!" Vương đạo cả giận nói, "Cô cũng không khuyên cậu ấy? Một lời cũng không! Trực tiếp để cậu ấy đi!"
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Tôi không biết ông không muốn Tổ Kỳ đi ăn cùng Kiều lão sư, nếu như tôi biết thì sẽ ngăn cản rồi..."
"..." Vương Lục trở nên trầm mặc, thuận miệng sâu sắc thở dài, đỡ trán một mặt tang thương mà ngồi trở lại lay động trên ghế xích đu, đồng thời phất phất tay, "Để tôi suy nghĩ, cô đi đi."
Trợ lý một mặt oan ức không hiểu ra sao mà rời khỏi.
Trở lại phòng nghỉ ngơi, trợ lý càng nghĩ càng khó chịu, nhịn không được đỏ cả mắt, trùng hợp tiểu Đồng cùng một số nữ sinh làm xong việc trở về thấy vẻ mặt của trợ lý như vậy nên thân thiết lại hỏi thăm.
Vốn là trợ lý không muốn kể lại đoạn đối thoại giữa mình và đạo diễn Vương, nhưng sau đó được an ủi, vẫn là nói hơn nửa, cũng khóc kể lể: "Tôi không nghĩ đạo diễn Vương không thích Tổ Kỳ như vậy, thậm chí không cho phép Tổ Kỳ cùng Kiều lão sư cùng nhau ăn cơm."
Tiểu Đồng cùng Hằng Cảnh Thần quen biết, sau khi được Hằng Cảnh Thần giao phó, lúc Tổ Kỳ phỏng vấn cô giúp đỡ rất nhiều, cũng biết cách làm người của Tổ Kỳ, nghe xong trợ lý nói, Tiểu Đồng liền kinh ngạc và tức giận nói: "Tôi cảm thấy tính cách của Tổ Kỳ rất tốt, có thể chịu khổ nhọc, lại xưa nay không hề kiêu ngạo, trước đó đạo diễn Vương bắt cậu quay lại 20, 30 lần, cậu cũng rất bình tĩnh không kêu ca."
Một nữ sinh khác cẩn thận nói rằng: "Kỳ thực tôi đại khái có thể hiểu được ý nghĩ của đạo diễn Vương, dù sao Tổ Kỳ cùng Kiều lão sư không ở cùng một đẳng cấp, lỡ như Tổ Kỳ nơi nào mạo phạm Kiều lão sư, cuối cùng người bị làm khó dễ vẫn là đạo diễn Vương."
"Thế nhưng Đạo diễn Vương cũng không thể bắt nạt người như vậy nha!" Trợ lý căm giận bất bình nói.
"E rằng đạo diễn Vương cũng chính là suy nghĩ cho đoàn phim." Nữ sinh kia thở dài nói, tiếp theo cô chợt nhớ tới cái gì, biểu tình trở nên càng sầu bi, "Bất quá nói đi phải nói lại, tôi cảm thấy nhân phẩm của Tổ Kỳ cùng kỹ năng diễn xuất đều không có hỏng bét như trên mạng đã nói, tại sao mọi người đều chửi bới cậu ấy, còn nói..."
Nói đến một nửa, nữ sinh phút chốc dừng lại.
Tiểu Đồng dùng cùi chỏ đụng phải nữ sinh mấy lần, thúc giục: "Cô nói tiếp đi nha, những người kia nói cái gì?"
"Bọn họ còn nói..." Nữ sinh do dự nửa ngày, đến cùng không khống chế lại tâm tư bà tám, "Tiết Giác cùng Tổ Kỳ là kết hôn giả, bọn họ nhìn bề ngoài là một đôi, thật ra là tự ai nấy chơi."
Trợ lý kinh ngạc thốt lên: "Thiệt hay giả? Tiết tổng cùng Tổ Kỳ đều không giống như là người như vậy đi."
"Tôi cũng không biết thật giả, trên mạng đều lan truyền như vậy." Nữ sinh cau mày nói, "Hơn nữa những người kia nói đều có bằng chứng, văn hay tranh đẹp, thoạt nhìn rất giống sự thật."
"Đúng đúng đúng, ta cũng nhìn thấy, có mấy cái blog tin tức có nói!" Một nữ sinh đi ngang qua liền gia nhập vào, cung cấp thêm thông tin, "Còn có cái blog tin tức nói Tổ Kỳ cùng lão công quốc dân của chúng ta gặp mặt trong một buổi tiệc thương gia... Không đúng, bọn họ vào lúc ấy căn bản không tính là quen biết, chỉ là uống rượu say vừa mắt liền tới, nào ngờ tới một đòn liền trúng số, không bao lâu Tổ Kỳ liền mang thai, mang theo con trai đi uy hiếp lão công..."
Một đám nữ sinh thảo luận đến say sưa ngon lành, Tiểu Đồng lại càng nghe càng cảm thấy hoang đường, sau đó nghe không nổi nữa, kêu bọn họ ngậm miệng, cũng cảnh cáo nói không nên đem chuyện sai sự thật này truyền đi.
Mấy nữ sinh bĩu môi, bất mãn với thái độ của Tiểu Đồng, nhưng tự biết mình đuối lý nên không nói gì cuối cùng tan rã không vui.
Tuy rằng Tiểu Đồng đã luôn mãi nhắc nhở qua mấy nữ sinh, nhưng mà cô đã đánh giá thấp trình độ bà tám của bọn họ, mới hai ba ngày, lịch sử bát quái trên mạng của Tổ Kỳ đều đã lan truyền khắp đoàn phim.
Cũng may Tổ Kỳ lúc thường biểu hiện không tệ, tính tình ôn hòa lại rất ít khi từ chối sự nhờ vả của mọi người, sau thời gian dài làm cho ấn tượng của mọi người trong lòng cậu tăng lên rất nhiều, cho nên xuất hiện chuyện như vậy, phản ứng duy nhất của mọi người chính là đồng tình với cậu.
"Dù sao đã từng phát sinh chuyện không vui như vậy, chắc chắn Tiết Giác sẽ không cho cậu ấy sắc mặt tốt đi? Ai, tôi cảm thấy Tổ Kỳ là người tốt, phỏng chừng lúc trước chính là nhất thời hồ đồ mới muốn đi đường tắt..."
"Các ngươi cũng không ngẫm lại lúc đó Tổ Kỳ nằm ở cảnh ngộ gì, cậu ấy mới bị Thạch Hạo bỏ rơi, lại bị Đường Mạc Ninh cướp đi nhiều tài nguyên như vậy, nếu không phải bị dồn vào đường cụt, ai cũng không muốn làm loại sự tình này."
"Chẳng trách Tiết gia trễ như vậy mới cho đứa nhỏ làm tiệc đầy tháng, xem ra người Tiết gia căn bản không coi trọng Tổ Kỳ cùng đứa nhỏ."
"Tôi không biết Tiết Gia có coi trọng đứa nhỏ hay không, ngược lại tôi có thể nhìn ra Tiết Giác rất không thích Tổ Kỳ, tốt xấu con trai cũng là do Tổ Kỳ mang nặng đẻ đau mà sinh ra đi? Nhưng Tiết Giác chưa bao giờ ở trên weibo đăng một bức ảnh của Tổ Kỳ,ngay cả con trai của bọn họ lúc đầy tháng, cũng chỉ đăng ảnh con trai, rất rõ ràng anh ta căn bản không yêu thích Tổ Kỳ."
" Chúng ta vẫn là bớt ở trước mặt Tổ Kỳ nhắc về Tiết tổng đi, tránh đâm trúng chỗ thương tâm của cậu ấy, ai..."
Trong lúc nhất thời, Tổ Kỳ biến thành đối tượng trọng điểm cần bảo vệ của đoàn phim.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả Kiều Y Dương cùng Chu Hải khi nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí mà lẫn tránh đề tài tình cảm cùng gia đình.
Ngày nào đó Chu Hải không cẩn thận nhắc đến vợ và con gái, bị Kiều Y Dương mạnh mẽ trừng, Chu Hải thoáng chốc như bị bóp cổ, lập tức im lặng.
Tổ Kỳ bưng bát đũa, ánh mắt quỷ dị nhìn Chu Hải lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Chu Hải miễn cưỡng cười vui nói: "Tôi không sao, tôi rất khỏe mạnh."
Tổ Kỳ đem phản ứng của Chu Hải toàn bộ thu vào mắt, sau đó tránh né Chu Hải, lặng lẽ hỏi Kiều Y Dương: "Gần đây Chu Ca có phải gia đình có chuyện không a?"
"..." Kiều Y Dương không nói nhìn Tổ Kỳ, thấy đối phương hai con mắt trong suốt thật không biết gì cả, liền cắn răng chế biến một cái cố sự cực kỳ bi thảm chụp vào trên người Chu Hải, còn rất là trịnh trọng căn dặn Tổ Kỳ, "Hôn nhân cùng con cái không nên chiếm cứ toàn bộ nhân sinh của chúng ta, chúng ta cần phải nhìn xa hơn."
Tổ Kỳ tỉnh tỉnh mê mê: "Nói thí dụ như?"
"Nói thí dụ như..." Kiều Y Dương suy nghĩ một chút, "Sự nghiệp!"
Tổ Kỳ chân thành lương thiện, kiên định gật đầu nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp của tôi!"
Thấy thế, Kiều Y Dương cảm giác vui mừng vỗ vỗ lưng Tổ Kỳ: "Cậu có thể rõ ràng là tốt rồi, đi thôi."
Gần đây Tổ Kỳ thường một mình chạy đến trại chăn nuôi của Đường Du Khoan, chuyển nhượng đất đai cần thủ tục rất phức tạp, Tổ Kỳ tạm thời không muốn để cho Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải biết việc cậu mua đất, vì vậy rất nhiều chuyện đều phải tự thân làm.
May là Đường Du Khoan biểu hiện so với Tổ Kỳ càng thêm tích cực, bọn họ chỉ dùng một tuần lễ, liền đem hết thảy giấy tờ giải quyết xong, còn lại chỉ đợi thông báo của bộ ngành.
Trong thời gian này, Đường Du Khoan vẫn luôn ở trại chăn nuôi,lúc cha hắn sinh bệnh đã đem nhà, xe bán hết,tạm thời hắn là kẻ không nhà để về.
Đường Du Khoan có rất ít gia sản,theo như hắn nói, vật đáng tiền nhất trên người hắn cũng chỉ có các bộ phận trên cơ thể.
Chiều hôm đó, Tổ Kỳ ở trước mặt Đường Du Khoan, dùng di động đem số tiền mua đất còn lại chuyển vào tài khoản của hắn.
Đường Du Khoan kéo khóe miệng cười cười, thần sắc căng thẳng cũng không có bởi vì thu được tiền liền thả lỏng một chút, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn chung quanh một vòng hoàn cảnh trong phòng, đứng dậy nói: "Tôi đêm nay sẽ dọn đi."
Tổ Kỳ nói: "Chờ một chút."
Đường Du Khoan dừng chân lại, giả vờ quay đầu, nhướn mày: "Không nỡ để tôi đi sao? Con người của tôi cũng có điểm mấu chốt, tôi bán ruộng không bán mình."
"..." Tổ Kỳ không nói, "Lúc trước tôi không phải từng nói với anh, tôi có một số việc muốn ở trước mặt nói với anh sao. "
Củ Cải: Mấy chương gần đây tác giả viết hơi dài ????))) edit quài không thấy điểm dừng.