Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Bữa tiệc


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi tới để gặp Thẩm tổng bàn bạc chuyện làm ăn," Âu Dương Tân cười một cái, "Chỉ là không nghĩ sẽ gặp được cậu, cậu có khỏe không?"

Bàn chuyện làm ăn... Ôn Nhiên liền nghĩ đến lúc trong phòng làm việc ngày hôm qua, Thẩm Minh Xuyên với nhân viên của hắn có nhắc tới vị tổng giám đốc Âu Dương, chắc chính là người này rồi.

Hôm qua cậu nghe đến cái họ lạ Âu Dương này, cậu liền nghĩ ngay đến Âu Dương Tấn, ai ngờ ý nghĩ của cậu lại còn có thể linh như vậy.

"Tôi vô cùng khỏe," Ôn Nhiên thấy ở đây bình thường vẫn có cả nhân viên hay tới lui, cứ đứng ở trước cửa phòng vệ sinh mà nói chuyện thế này thực sự rất bất nhã, vì vậy liền dịch người sang, "Cậu đi đi, lúc nào lại nói chuyện sau."

Âu Dương Tân mở miệng dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng cái người mang bầu kia đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài trước mất rồi.

Bởi vì cuộc gặp mặt giữa Thẩm Minh Xuyên và Âu Dương Tấn tương đối chính thức, vì vậy bọn họ lựa chọn phòng họp của công ty, một mình Ôn Nhiên ngồi ở trong phòng làm việc, vừa làm vừa thất thần.

Kỳ thực chuyện cậu thích Âu Dương Tấn là đã cách đây hơn mười năm rồi, cái loại cảm giác thích điên cuồng ấy đã biến mất từ lâu, bản thân Ôn Nhiên cũng thấy mình không phải một người có si mê thứ gì đó quá lâu. Lúc còn thích thì oanh oanh liệt liệt, lúc bên cạnh Âu Dương Tấn có mối quan hệ tốt một chút với bạn học nữ nào thì lòng tràn đầy khó chịu, lo được lo mất, phải tự ngược mình bằng cách làm hai tờ đề thi mới có thể bình phục lại tâm tình bi thương được.

Nhưng khi chuyện giữa cậu và Âu Dương Tấn chẳng bệnh cũng chết yểu, thì bản thân Ôn Nhiên cũng không có cảm giác quá khó chịu, thậm chí còn có sự giải thoát rất vui vẻ.

Chỉ là cái cảm xúc của thời niên thiếu ấy, hiện tại dư vị nổi lên vẫn cứ chua xót như cũ, không phải là cậu còn có ý nghĩ gì với Âu Dương Tấn, chỉ là cái khoảng thời gian từng qua lại với nhau lúc ấy, giờ nhớ về nó thật sự cũng không biết là tư vị gì.

Đại khái thì đó chính là thanh xuân của cậu.

Âu Dương Tấn là một học bá, vẫn luôn rất lợi hại, hôm nay cuối cùng cũng đã trở thành người phụ trách hạng mục Minh Nhã. Hai ngày nay Ôn Nhiên ngồi trong phòng làm việc của Thẩm Minh Xuyên, cậu cũng biết được khái quát cái hạng mục Minh Nhã to lớn ấy, Minh Nhã cũng là một công ty phát triển rất tốt trên thị trường.

Âu Dương Tấn tuổi còn trẻ mà đã có thể ở trong một công ty như thế trở thành người phụ trách cho hạng mục lớn, tương lai sáng lạn.

Mãi cho đến tận giờ nghỉ Thẩm Minh Xuyên vẫn chưa quay lại, lúc trước hai người đi ăn cơm trưa đều là tới căng tin công ty chỗ có đầu bếp riêng của Thẩm Minh Xuyên, hiện tại Thẩm Minh Xuyên chưa quay lại, Ôn Nhiên cũng chẳng muốn đi một mình.

Đợi gần 15 phút, trong đầu Ôn Nhiên đã tràn ngập toàn sườn heo xào tỏi (1) và chân gà hấp muối (2), cuối cùng Thẩm Minh Xuyên mới quay lại.

"Đi ăn cơm đi ăn cơm," Ôn Nhiên lập tức đầy máu sống lại, "Em sắp chết đói rồi."

Thẩm Minh Xuyên nhìn dáng vẻ hăng hái của cậu, có chút bất ngờ, tiểu bảo bối ham ăn này của hắn, thực sự là làm cho người khác nhịn không được lại càng thích cậu nhiều thêm một chút.

"Trưa nay không ăn trong căng tin, chúng ta đi ăn trưa bên ngoài."

"Đi ăn bên ngoài?" Ôn Nhiên có một loại dự cảm không rõ.

"Ừm, đi ăn cùng với bên tổng giám đốc Âu Dương, bàn chuyện làm ăn."

Nói chuyện làm ăn trên bàn rượu, mãi mãi bất biến, đạo lý này Ôn Nhiên hiểu nhưng cậu cực kì không muốn đi, người đương nhiệm và người cậu từng động lòng ngồi chung một chỗ với nhau, đó là chuyện quái gì chứ.

Nhưng nếu mà không đi, thì lại có vẻ như giấu đầu lòi đuôi, nhỡ đâu Âu Dương Tấn lại nói với Thẩm Minh Xuyên chuyện cậu ta với Ôn Nhiên từng là bạn học hay gì gì đó, dĩ nhiên với chỉ số thông minh của Thẩm Minh Xuyên, kết hợp với chuyện mà trước đó cậu kể, phỏng chừng là có thể đoán ra đến bảy tám phần.

Nhỡ đâu hắn lại nghĩ lung tung thì phải làm thế nào, Ôn Nhiên cũng không nỡ để Thẩm Minh Xuyên phải khổ sở, chẳng thể làm gì khác hơn là cùng đi theo.

Địa điểm hẹn là một nhà hàng sa hoa không rõ mùi vị ra sao ở cạnh công ty, Thẩm Minh Xuyên quẹt tấm thẻ phòng đã đặt trước, đoàn người cùng tiến vào.

Âu Dương Tấn bên kia chỉ mang theo một người trợ lý, Thẩm Minh Xuyên ở bên này lại dẫn theo tổng giám đốc Tề của bộ phận kinh doanh, trợ lý cấp cao Đường Phỉ Phỉ và Ôn Nhiên tới cọ cơm.

Đường Phỉ Phỉ phụ trách gọi món ăn, cô lịch sự hỏi trước bên Âu Dương Tấn có kiêng ăn cái gì không, Âu Dương Tấn cười nói: "Bỏ ít đường là tốt nhất."

Nói rồi, cậu ta áy náy nhìn những người ngồi xung quanh: "Tôi mới tới thành phố B không lâu, không quen đồ ăn bỏ quá nhiều muối với đường ở đây, xin mọi người thứ lỗi."

"Không sao không sao," Tề tổng cười ha ha nói, lại thuận miệng hỏi: "Cậu Âu Dương là người ở đâu vậy?"

Tim Ôn Nhiên rơi đánh bộp một cái, cái lão Tề tổng này, thật đúng là nói toàn những cái không nên nói! (*)

(*) Nguyên gốc là "哪壶不开提哪壶" : Nghĩ là nói điều không nên nói, làm chuyện điên rồ không nên làm. Giờ còn có cả nghĩa là bị người khác vô tình nhắc tới vấn đề xấu hổ mà mình muốn lảng tránh.

"Tôi là người ở huyện Trấn Đinh thành phố D."

"Ô, huyện Trấn Đinh thành phố D, Tiểu Nhiên chẳng phải cũng là người bên đó sao," Đường Phỉ Phỉ vừa gọi món xong cũng ngồi xuống nói, "Hóa ra là đồng hương, duyên phận không hề nông nha."

"...." Ôn Nhiên muốn đập chết cái kẻ đồng đội heo Đường Phỉ Phỉ này.

"Không chỉ là đồng hương đâu," Âu Dương Tấn đáp, "Thực ra trước đây tôi và Ôn Nhiên từng học chung trường."

Đường Phỉ Phỉ: "Quào, ra là bạn học, vậy thì thật sự khéo quá."

Trọng tâm câu chuyện một khi đã mở ra rồi thì không thể chặn được, Tề tổng lại nói: "Tôi thấy cậu Âu Dương và Tiểu Nhiên tuổi đều không chênh nhau mấy, là bạn học thì chắc trước đây cũng từng gặp nhau rồi."

Âu Dương Tấn mỉm cười gật đầu: "Chúng tôi có gặp một lần, Ôn tiên sinh trước kia viết văn rất khá, mỗi lần trường chọn văn mẫu để in ra thì đều có bài của cậu ấy, khi đó cậu ấy rất được các bạn nữ sùng bái."

Thẩm Minh Xuyên liếc nhìn Ôn Nhiên vẫn luôn giả bộ bình tĩnh không hề tiếp lời, hắn nhàn nhạt nói: "Tổng giám đốc Âu Dương cũng là tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, hẳn là lúc trung học cũng là một nhân vật phong vân."

"Thẩm tổng quá khen rồi, chỉ là miễn cưỡng không kéo chân sau mà thôi."

Trợ lý của Âu Dương Tấn nói chen vào: "Ấy? Em nhớ có nghe ai nói là tổng giám đốc Âu Dương trước đây khi thi thường lọt trong top 5 của trường mà, anh vừa đẹp trai lại học giỏi thế thì chắc chắn là học bá rồi."

Ôn Nhiên: "..."

Cầu xin mấy người đi đóng phim truyền hình luôn đi có được không vậy, anh một lời tôi một lời, tình tiết trong phim truyền hình cũng chẳng liền mạch được như mấy người đâu!

Ôn Nhiên khóc không ra nước mắt, theo bản năng mà nhìn Thẩm Minh Xuyên, đã thấy vẻ mặt của Thẩm Minh Xuyên lạnh nhạt, hơn nữa ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu.

Khẳng định là hắn đã đoán ra.

Xong rồi, Thẩm Minh Xuyên sẽ không tức giận đó chứ.

Cái người đàn ông này đến việc trợ lý chạm vào bụng cậu mà còn ghen, hôm nay lại gặp người mà cậu thích hồi trung học, chẳng phải là lại càng trở nên bực mình hơn sao?

Cái này cũng quá thần triển khai (*) rồi đó.

(*) Thần triển khai "神展开": Ý chỉ bước nhảy vọt trong cốt truyện hoặc phân tích vấn đề.

Ôn Nhiên rất muốn giải thích với Thẩm Minh Xuyên rằng cậu với Âu Dương Tấn một xu quan hệ cũng không có, những chuyện ấy qua đã qua đến mười mấy năm rồi, có nhớ thì cũng chỉ là một lần gặp mặt đó thôi, đừng nói là tình cảm gì đó, còn nhớ được ngoại hình với cái tên cũng đã là rất khó rồi.

May mà cái đề tài ấy cũng chỉ là "món khai vị", bầu không khí một khi đã dần trở nên thân thiện hơn, bọn họ liền nhanh chóng đem đề tài dời về chuyện công việc, cũng không đào bới quá nhiều.

Đồ ăn cũng từ từ được mang lên.

Bọn họ nói cái gì Ôn Nhiên cũng không hiểu, mà Ôn Nhiên cũng chẳng để tâm nghe bởi vì cậu phát hiện, Thẩm Minh Xuyên thực sự, tức giận rồi!

Thông thường khi hai người ăn cơm chung với nhau, Thẩm Minh Xuyên luôn rất chăm sóc cho cậu, hắn bóc bao của bát đũa (3), rót nước cho cậu, còn giúp chuyển những món cậu thích ăn ra trước mặt cậu, đó chỉ là những chi tiết nhỏ, nhưng lại tri kỉ không gì sánh được.

Hiện giờ Thẩm Minh Xuyên lại hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ lo cho bản thân rồi vừa ăn vừa nói chuyện với mọi người, dường như chẳng quen biết gì cậu.

Ôn Nhiên sầu não chọc bát cơm, cảm thấy một chút ngon miệng cũng chẳng có.

Thẩm ba ba ghen rồi phải làm sao bây giờ, gấp, online chờ!

Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, liền tới dịch lại gần Thẩm Minh Xuyên, cậu bỏ đũa xuống, đưa tay xuống dưới mặt bàn, đặt tay lên bắp đùi trong của Thẩm Minh Xuyên.

Mỗi lần Ôn Nhiên làm ra cái hành động thân mật nho nhỏ này, Thẩm Minh Xuyên sẽ luôn luôn bị lấy lòng, nhưng lần này Thẩm Minh Xuyên lại cầm lấy tay cậu rồi tuyệt tình đem tay cậu đặt về trên đùi chính chủ.

A, lần này hình như tức giận rất nghiêm trọng rồi.

Ôn Nhiên cứ nghĩ ngợi lung tung, không hề chú ý là bàn tay của đối phương đặt trên đầu gối mình chẳng hề thu về. Cái tay kia chỉ yên phận được chốc lát, bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, thăm dò vào nơi mẫn cảm ở đùi trong của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, lưu luyến qua lại.

Ôn Nhiên nhất thời cứng đờ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên. Cái lão lưu manh này, ở ngay tại đây mà chiếm tiện nghi của cậu. Trong thời gian mang thai cơ thể cậu mẫn cảm, đâu có chịu nổi loại trêu chọc này, nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại không cho hắn sờ soạng nữa.

Thẩm Minh Xuyên thấy đường không thông thuận, cũng chẳng hề tức giận, ngược lại còn hướng ra phía bắp đùi ngoài mà sờ.

Ngay cả hô hấp của Ôn Nhiên cũng đều trở nên dồn dập hơn, không thể không lại mò tay mình xuống dưới bàn lần nữa. Cậu đang muốn bắt lấy cái tay làm loạn kia, mà bàn tay ấy đã nhanh nhẹn bắt lấy tay cậu, Ôn Nhiên cũng không giãy ra được, chẳng thể làm gì khác là đành để hắn nắm tay mình, dù sao thì so với bị sờ đùi thì nắm tay thế này cũng tốt hơn.

Nhưng cậu đã đánh giá quá thấp độ mặt dày vô sỉ của Thẩm Minh Xuyên rồi, hắn nắm tay Ôn Nhiên nhưng lại kéo để lần mò về phía thân dưới của cậu.

Tự tay mình lại sờ vào nơi đó thật sự là một cảm giác rất quái dị, sức lực của Ôn Nhiên làm sao sánh bằng cái tên thỉnh thoảng lại tới phòng tập gym kia được, miễn cưỡng bị hắn buộc phải chà xát vài lần.

Cơ thể thành thật gần như là lập tức có phản ứng.

Ôn Nhiên đột nhiên hất tay hắn ra rồi đứng dậy.

"Ơ, Tiểu Nhiên, anh làm sao thế?" Đường Phỉ Phỉ thấy mặt cậu đỏ bừng, liền quan tâm hỏi.

"Xin lỗi, thất lễ rồi."

Ôn Nhiên vội vàng chạy ra phòng vệ sinh, Thẩm Minh Xuyên cũng đứng dậy, gật đầu với Âu Dương Tấn một cái: "Xin lỗi, xin thất lễ, tôi đi xem
em ấy."

Trong phòng vệ sinh, Ôn Nhiên rửa tay, cố hồi phục lại hô hấp dồn dập của mình. Cậu nhìn gương mặt ửng hồng của mình trong gương, có hơi xấu hổ, cái tên đàn ông Thẩm Minh Xuyên này bình thường thì luôn ra vẻ đạo mạo, hóa ra suy nghĩ lại hư hỏng như vậy.

Ngay khi còn đang mải suy nghĩ, chính chủ đã đẩy cửa phòng vệ sinh vào sau đó đóng vào, khóa lại, một loạt động tác lưu loát, đây là nhà vệ sinh trong phòng riêng của bọn họ, không cần lo đến việc ảnh hưởng người khác cũng sử dụng.

Hành động này của Thẩm Minh Xuyên chính là lòng Tư Mã Chiêu, Ôn Nhiên có hơi sợ hắn, sợ người bên ngoài nghe được hai người nói chuyện, liền nhỏ giọng bảo: "Em đã nói với anh rồi, anh đừng có làm gì xằng bậy."

"Cái gì mà xằng bậy," Thẩm Minh Xuyên bày ra vẻ mặt vô tội, "Anh thấy em vội vã chạy vào đây, anh tưởng em thấy khó chịu nên mới tới giúp, sao thế nào lại thành làm xằng bậy rồi."

Ôn Nhiên nổi đóa: "Anh giữ lại chút liêm sỉ đi nha."

Thẩm Minh Xuyên vây cậu ở giữa bồn rửa tay và bản thân mình: "Có phải là cậu ta không?"

Cái danh "cậu ta" này, đương nhiên là chỉ Âu Dương Tấn.

Ôn Nhiên gật đầu, thản nhiên thừa nhận, còn nói: "Em với cậu ta thật sự..."

Lời kế tiếp đã bị Thẩm Minh Xuyên thuận lý thành chương mà ngăn ở trong miệng, nụ hôn này có chút mạnh bạo, Ôn Nhiên bị hắn nhốt trong lồng ngực, bị bắt phải đón nhận lấy nụ hôn quá mức nồng nhiệt này, tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy áo sơ-mi của Thẩm Minh Xuyên, chỉ một lát sau đã nắm tới độ chiếc áo sơ-mi nhăn nhúm lại chẳng thể nào mà hồi phục được nguyên dạng.

Người này sao lại ghen tuông đến mức này cơ chứ, Ôn Nhiên bị hắn hôn đến ý thức chẳng còn rõ ràng, hỗn hỗn độn độn mà nghĩ, bình thường Thẩm Minh Xuyên rất che chở cho cậu, Ôn Nhiên chỉ cảm thấy đầy một bụng nhu tình mật ý, hiện tại nụ hôn lại hơi mang theo tính xâm lược, thế nhưng lại khiến cậu cảm thấy vô cùng kích thích.

Ôn Nhiên cực kì xấu hổ mà nổi lên cảm giác.

Thẩm Minh Xuyên xốc áo Ôn Nhiên, rồi bàn tay cứ nấn ná trên eo của cậu. Ôn Nhiên không chịu nổi loại kích thích này, mềm nhũn người nằm trong lồng ngực hắn, mặc cho hắn động thủ động cước.

Cho đến khi bàn tay của Thẩm Minh Xuyên dần thăm dò xuống sâu hơn.

Ôn Nhiên giật mình, bắt lấy tay hắn, mang theo ánh mắt khẩn cầu: "Đừng mà!"

Lần trước ở trong bệnh viện tim cậu đã bị một trận kích thích đến không chịu nổi, bây giờ lại còn phòng vệ sinh play, dưới tình huống chỉ cách mấy người ở bên ngoài có một cánh cửa thôi, Ôn Nhiên liền sống chết không cho hắn được như ý.

Thẩm Minh Xuyên thấy cậu chống cự kịch liệt, cũng không thể cưỡng cầu, liền xoa xoa khuôn mặt đang đỏ ửng của cậu: "Rồi không làm thế cũng được, vậy em đổi cách thức khác để anh vui vẻ đi thì anh sẽ bỏ qua cho em."

Đổi cách thức...

Đối mắt với đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên bỗng dưng lại phúc chí tâm linh (*), học theo Thẩm Minh Xuyên, cậu vươn tay kéo khóa quần của hắn xuống.

(*) Phúc chí tâm linh "福至心灵": Khi vận mấy đến thì con người cũng linh hoạt, khôn ngoan hơn.

Bên ngoài, Đường Phỉ Phỉ cười nói: "Tổng giám đốc Âu Dương, đồ ăn này hợp với khẩu vị của anh chứ?"

Âu Dương Tấn gật đầu, ưu nhã mà dùng giấy ăn lau miệng: "Thật ngại quá, lại bắt mọi người phải dùng bữa theo khẩu vị của tôi."

"Không sau đâu, là do khác vùng miền mà," Đường Phỉ Phỉ nói, vừa nhớ ra cái gì đó, "Cũng liên quan đến cả khẩu vị cá nhân nữa, tôi thấy Tiểu Nhiên rất thích ăn đồ ngọt đấy."

"À, nói đến Tiểu Nhiên, cậu ấy với Thẩm tổng sao đi lâu thế nhỉ, không phải là vì cơ thể khó chịu quá đấy chứ?" Lúc này Tề tổng mới nhớ tới hai người đã đi một lúc lâu chưa quay lại.

Đường Phỉ Phỉ nói: "Có lẽ là đi ra ngoài cho thoáng khí rồi, hồi em có bầu nếu cứ ở trong chỗ nào đó kín quá một lúc lâu thì dễ bị chóng mặt, lúc ấy chỉ muốn ra ngoài hít thở cho thoải mái."

Là người từng trải, Đường Phỉ Phỉ rất có kinh nghiệm, tình cờ đã giải vây giúp hai người họ.

Một lúc lâu sau, phu phu hai người cuối cùng cũng quay lại.

"Xin lỗi," Thẩm Minh Xuyên vừa giúp Ôn Nhiên kéo ghế để ngồi, vừa tao nhã lịch sự nói, "Trong này hơi bí, Tiểu Nhiên có chút khó chịu, nên tôi dẫn em ấy ra ngoài hít thở một chút."

Lý do này cũng không khác lời Đường Phỉ Phỉ nói là mấy.

Âu Dương Tấn tỏ vẻ đã hiểu.

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, tất cả mọi người lại một lần nữa hâm nóng bầu không khí. Đường Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh chú ý từ sau khi Ôn Nhiên quay lại thì dường như hận rằng không thể vùi đầu bên mâm làm nàng dâu (?) e thẹn, liền nhỏ giọng hỏi: "Nè, không phải là anh bị Thẩm tổng chòng ghẹo đấy chứ?"

"..."

Đường Phỉ Phỉ để ý thấy vành tai của Ôn Nhiên đỏ ngay tắp lực, lập tức biết đáp án, thảo nào đi lâu như vậy, ông chủ đúng là cầm thú, trường hợp này mà cũng không buông tha cho Ôn Tiểu Nhiên.

Thật sự chả có tí tiết tháo nào.

Cũng không biết là lấy bộ dạng cấm dục thường ngày ở đâu ra nữa!

Ôn Nhiên cũng không biết Đường Phỉ Phỉ não bổ lung tung ra cái gì, nhưng cậu mới vừa nãy, đã cực kì dũng cảm lớn gan đã có với Thẩm Minh Xuyên một cuộc giao lưu tình cảm giữa tay phải và chân giữa.

Kết quả cậu anh em đấy lại chả có cảm kích tí nào, xoa nắn nửa ngày mà chả có động tĩnh gì, Ôn Nhiên tức giận bóp nơi ấy của hắn, nói: "Không phải trước đây đã từng có chung đụng rồi còn gì? Thế nào bây giờ lại vẫn chưa được nữa?"

Thẩm Minh Xuyên tỏ vẻ mình rất oan uổng, thứ nhất lần trước là do lúc đó cậu nhỏ này tinh thần tràn đầy, thứ hai là vì người nọ dùng miệng... khoái cảm bị chinh phục khiến Thẩm Minh Xuyên trong nháy mắt đã tới đỉnh.

Hiện tại Ôn Nhiên lại chỉ xoa nắn chẳng có tí kĩ thuật nào như vậy, hắn thật sự không thể nào phấn khích nổi.

Sau đó Ôn Nhiên cũng không biết là cái sóng não nào trong đầu của cậu bị sai nữa, cũng có thể là vì toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng hắn, muốn đem cái chuyện của Âu Dương Tấn lừa gạt qua ải, đầu óc nóng lên liền ngồi sụp xuống trước mặt hắn...

Ho khan một tiếng, thật ra Ôn Nhiên cũng chỉ là hôn lung tung hai cái, ngay cả mắt cũng không dám mở, nhưng mà tiểu cầm thú kia thì gần như chỉ một giây sau đã cương cứng rồi.

....

Trọng điểm ở trên bàn lại quay về chuyện làm ăn, Thẩm Minh Xuyên và Âu Dương Tấn đều là người khôn khéo, Ôn Nhiên nhìn bọn họ tuy là ăn uống linh đình hòa thuận vui vẻ, thực ra là đang ngầm giao chiến, không ai nhường ai.

Đến cuối cùng thì Ôn Nhiên cũng không thể nhìn ra được giữa bọn họ thì ai hơn ai kém, chủ yếu là song phương đều đã tính toán kỹ lưỡng ở trong lòng, tràn đầy tự tin, ở một mức độ nào đó để mà nói, thì cả hai dường như đều có điểm tương quan vô hình?

Nghĩ tới đấy, Ôn Nhiên vội vàng lắc đầu, ý tưởng này mà bị Thẩm Minh Xuyên biết được, chỉ sợ là cái vại dấm chua kia sẽ lại đổ xuống mất.

Đến khi tàn cuộc, Âu Dương Tấn muốn dẫn trợ lý cùng quay về Minh Nhã, lúc gần đi, cậu ta nói với Ôn Nhiên: "Ôn tiên sinh, chúng ta là đồng hương, lại là bạn học, có thể ở giữa thành phố B gặp lại nhau đúng là duyên phận, cậu không thêm Wechat với tôi chứ?"

Đồng hương lại kiêm bạn học cùng trường, muốn thêm Wechat là quá bình thường, tuy Ôn Nhiên là một minh tinh, nhưng địa vị của đối phương cũng không thấp, bởi vậy Đường Phỉ Phỉ và Tề tổng đều không có hoài nghi gì.

Ôn Nhiên đang nghĩ xem nên tìm cớ gì để cự tuyệt đối phương, Thẩm Minh Xuyên đã chẳng có tí thành ý nào mà thuận miệng nói dối: "Thật ngại quá, nghề nghiệp của em ấy yêu cầu phải bảo mật, Wechat không thể tùy tiện thêm người khác, tổng giám đốc Âu Dương thứ lỗi."

Thẩm Minh Xuyên đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tùy tiện".

Trong mắt Âu Dương Tấn hiện lên một tia mù mờ khó hiểu, sau đó cười nói: "Vậy thì thật là khá đáng tiếc rồi."

"Không có gì đáng tiếc hết," Thẩm Minh Xuyên bị tức chết người mà không đền mạng, nói, "Tổng giám đốc Âu Dương nếu như cũng muốn theo đuổi thần tượng thì khi nào chúng ta kí hợp đồng, có thể tặng miễn phí ảnh chụp có chữ kí của bà chủ Viễn Tông."

"..."

Thẩm Minh Xuyên mỉm cười vươn tay tới trước mặt cậu ta: "Hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Âu Dương."

Âu Dương Tấn và Thẩm Minh Xuyên đối mắt một hồi, cậu ta bật cười, bắt tay với Thẩm Minh Xuyên: "Hợp tác vui vẻ, Thẩm tổng."

Hết chương 41.

(1) Sườn heo xào tỏi

2 Chân gà hấp muối

(2) Chân gà hấp muối

3 Bộ bát đũa bọc bao nilon

(3) Bộ bát đũa bọc bao nilon

3 Bộ bát đũa bọc bao nilon

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện