Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Bạo liêu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi edit hết hơn 8k chữ thì tôi hoa mắt rồi, beta kiểu gì cũng vẫn có lỗi, mọi người giúp tôi sửa nhé.

Editor - Beta: Min

Chương 50: Bạo liêu (*)

(*) Bạo liêu "爆料": Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc không.

Hậu quả của cái sự bền bỉ là ngày hôm sau thắt lưng già cả của Ôn Nhiên thiếu chút nữa bị gãy đôi, chỗ đó sử dụng quá độ, cảm giác khác thường vô cùng lớn, chung quy là cứ cảm thấy có cái gì đó ra ra vào vào ở nơi nào đó.

Ôn Nhiên một lần nữa cảm thấy cúc hoa của mình bị hỏng rồi, bản thân cũng đã lĩnh hội được cái gì gọi là không tìm chết thì sẽ không phải chết.

Chờ tới lúc Ôn Nhiên tỉnh dậy Thẩm Minh Xuyên đã không còn ở trong chăn. Cả người cậu đau nhức, không muốn rời giường, liền nằm trong ổ chăn lướt xem cái Tieba ngày hôm qua, cậu thật sự rất muốn đi diss cái vị tác giả đã viết ra bộ [Đánh dấu hoàn toàn (ABO)] kia.

_____ Cái giả thiết đặt ra trong bộ ấy, kì phát tình của cậu kéo dài suốt một tuần, đồng thời trong vòng một tuần ấy, mỗi ngày chỉ muốn XXOO cùng với Thẩm Minh Xuyên, ngoại trừ thời gian ăn cơm thì chẳng nghỉ ngơi chút nào, thậm chí chẳng hề rời giường.

Cái giả thiết chó má gì đây, cậu với Thẩm Minh Xuyên mới chỉ có làm hai buổi tối liền đã muốn dầu hết đèn tắt rồi, J tẫn mà chết.

Viết văn về người thật, mà ngay cả một điểm chân thật cũng chả có gì cả!

Ôn Nhiên tìm lại bài post kia từ trong lịch sử duyệt web, ấn follow lâu chủ, lại nghĩ đến ở trên Weibo hôm qua nói tác giả truyện đồng nhân tiếp tục có tư liệu sống, vì vậy trước tiên lội ngược để kiểm tra, xem bọn họ làm sao để vận dụng tư liệu sống.

Quả nhiên 11 giờ đêm hôm qua, lâu chủ đã đăng một chương mới.

Nội dung ở phần đầu miêu tả hoàn toàn rất bình thường, viết mấy lời thả thính lại có phần trần trụi, hơi sai sai.

"Thẩm tiên sinh, anh có biết em hiện tại muốn nói điều gì nhất không?"

"Hửm?"

"Điều em muốn nhất, là cùng anh thề nguyện."

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Minh Xuyên đột nhiên cười tà mị: "Muốn cùng anh thề nguyện, là thề nguyện thế nào, dùng miệng trên để nói, hay là dùng miệng dưới để nói?"

Ôn Nhiên liền đỏ như tôm luộc, thẹn thẹn thùng thùng rúc vào trong lòng Thẩm Minh Xuyên, run giọng nói: "Trước tiên dùng miệng trên, sau đó thì dùng miệng dưới có được không anh?"

Ôn Nhiên đang đọc tới đây: "....."

Mấy cái người này, Ôn Nhiên che mặt, cái năng lực liên tưởng không thể chỉ nói là phong phú được đâu! Sau này làm sao cậu có thể nhìn thẳng vào bốn chữ "cùng anh thề nguyện" được nữa.

Lúc này, cửa phòng được mở ra, Thẩm Minh Xuyên đi tới, thấy cậu lại đang nghịch điện thoại thì nói: "Em dậy rồi à? Giờ đừng chơi nữa, em dậy ăn một chút gì đi."

Ôn Nhiên vẫn không nhúc nhích: "Cả người em đau lắm, không đứng dậy nổi."

Thẩm Minh Xuyên buồn cười: "Ai bảo ngày hôm qua em còn trêu chọc anh."

Vốn dĩ ngày hôm qua hắn không có ý định lại làm nữa, sợ thân thể Ôn Nhiên chịu không nổi, kết quả cậu chủ động hiến thân, lại còn nói lộ liễu như thế, hắn mà buông tha cho cậu được mới là lạ.

"Anh đừng có mà chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ nhé."

"Vâng vâng," Với suy nghĩ để tính phúc được dài lâu, Thẩm tổng quyết đoán lui một bước là trời cao biển rộng, "Anh đi mang đồ ăn sáng tới cho em, em đi đánh răng đi nhé."

Tối qua thể lực của Ôn Nhiên đã tiêu hao một cách lợi hại, hiện tại quả thực đã đói bụng lắm rồi, vì vậy cậu nhịn đau đi đánh răng một chút, rồi không tự chủ được mà nằm trở lại trong ổ chăn ấm áp. Thẩm Minh Xuyên đem bữa sáng lên thấy vậy, nói: "Dậy ăn đi em rồi ngủ tiếp."

"Em không muốn nhúc nhích." Ôn Nhiên rúc người trong chăn, uể oải đáp.

Thẩm Minh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, cầm bát cháo đến trước giường: "Dậy nào, em thích ăn cháo ngọt lắm mà."

Hai ngày này chỉ sợ cũng phải ăn thức ăn lỏng, Thẩm Minh Xuyên liền nói với dì giúp việc nấu một chút cháo ngọt từ sớm, dì giúp việc nấu cháo gạo nếp cẩm khoai lang tím. Khoai lang tím gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, cho vào cùng với gạo nếp cẩm, thêm chút đường phèn, nấu bằng nồi đất, tiếp đó để sôi bùng lên thì vặn nhỏ lửa đun trong một tiếng, cực kì ngon lại sánh, mùi thơm của cháo lan tỏa khắp nơi, ngay cả người không thích ăn ngọt như Thẩm Minh Xuyên cũng phải làm một bát.

Gian kế của Ôn Nhiên đã đạt được, cậu nhận lấy bát cháo bắt đầu ăn, Thẩm Minh Xuyên vốn muốn đút cho cậu ăn, lại bị cậu nghĩa chính ngôn từ (*) mà cự tuyệt.

(*) Nghĩa chính ngôn từ "义正言辞": Câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

Thẩm gia gia giáo nghiêm khắc, trừ phi sinh bệnh, bằng không đừng nói là ăn ở trong phòng riêng, ngay cả trên bàn cơm cũng phải chú ý rằng không được nói chuyện khi đang ăn.

Hiện tại Ôn Nhiên đang "cậy sủng mà kiêu", Thẩm Minh Xuyên cũng chiều theo cậu.

Hôm nay là thứ sáu, "hầu hạ" Ôn Nhiên ăn sáng xong, Thẩm Minh Xuyên liền đi làm, hắn và đạo diễn Phùng hẹn gặp mặt vào buổi tối, ban ngày Ôn Nhiên có thể nghỉ ngơi một chút.

Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Đàm Mai, nói với chị biết chuyện Thẩm Minh Xuyên đã bảo với mình ngày hôm qua, Đàm Mai cũng không ngờ rằng trên tay Thẩm Minh Xuyên lại có tài nguyên tốt như vậy, dù sao thì vị kim chủ ba ba này vẫn luôn chỉ dùng tiền để nói chuyện.

Thế nhưng đã có cơ hội tốt như thế, đương nhiên Đàm Mai phải để Ôn Nhiên nắm thật chắc lấy nó, về phần mấy kịch bản phim truyền hình thì không vội, thậm chí đến cuối cùng Ôn Nhiên lựa chọn cái nào thì trong lòng chị đều đã biết rõ.

"Cơ mà chị nghe nói, cái vị đạo diễn Phùng kia tính khí cũng rất lớn, em phải có chuẩn bị tâm lý." Đàm Mai nhắc nhở cậu.

Có người nói tính khí của Phùng Chính Lâm đặc biệt thối, cho dù là ảnh đế ảnh hậu quay phim của ông ta, thì ông ta cũng chẳng nể tình.

"Không sao, em tốt tính mà."

Đàm Mai cũng hiểu tính tình của nghệ sĩ nhà mình, liền yên tâm nói: "Vậy chúc em may mắn, thành công lấy được vai diễn."

"Vâng, em sẽ cố gắng để chị không phải thất vọng,"

Thẩm Minh Xuyên hẹn đối phương ở một nhà hàng lẩu dê, Ôn Nhiên chịu đựng cơ thể khó chịu mà đi chỉnh trang bản thân một lượt, lái xe đến nơi, Thẩm Minh Xuyên đỡ cậu xuống trước, cả hai cùng đi vào nhà hàng.

Bây giờ tiết trời lạnh, việc làm ăn của quán vô cùng vượng, Ôn Nhiên cũng rất thích ăn lẩu dê, vừa ngửi mùi đã cảm thấy nước miếng sắp chảy ra tới nơi.

Phùng Chính Lâm gọi điện tới nói đang bị tắc đường, phải một lúc nữa mới đến được.

Tầm này vào thứ sáu ở thành phố B mà bị kẹt xe là chuyện thường, Thẩm Minh Xuyên hỏi Ôn Nhiên có muốn ăn chút gì đó trước không, hiện tại cả đầu Ôn Nhiên chỉ có toàn lẩu dê, những cái khác đều không muốn ăn.

Thẩm Minh Xuyên lấy điện thoại ra nhìn một chút, nói: "Vậy em cứ ngồi chơi trước, anh phải trả lời mail."

"Không sao anh bận gì cứ làm đi."

Ôn Nhiên chống đầu nhìn ngón tay Thẩm Minh Xuyên lướt nhanh trên điện thoại, Thẩm Minh Xuyên là một soái ca 360 độ không góc chết, bất luận là nhìn từ góc độ nào đều có thể phát hiện ra kinh hỉ không giống nhau, bộ dáng khi nghiêm túc làm việc càng... làm người khác phải nghĩ bậy.

"Em giữ lại nước dãi đi." Thẩm Minh Xuyên nói.

Ôn Nhiên vội vàng dùng tay lau đi bên khóe môi, phát hiện vẫn cực kì khô ráo, liền ở dưới bàn cho hắn một cước: "Giang hồ bịp bợm."

"Cái tên giang hồ bịp bợm này mà em cũng yêu đến chết đi sống lại đấy."

Thẩm Minh Xuyên rất không biết xấu hổ đáp, dùng chân câu lấy hông cậu, Ôn Nhiên lùi lại lấy chân mình đè lên chân hắn, mà Thẩm Minh Xuyên một lần nữa đè ngược lại, hai người cứ như quỷ ấu trĩ ở phía dưới bàn nghịch chân nhau. Trong lúc suýt chút nữa là cọ súng cướp cò, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cả hai vội vàng tìm tư thế ngồi ngay ngắn lại, cửa được mở ra, người phục vụ dẫn một người đàn ông trung niên dáng vóc tầm tầm bước vào, Thẩm Minh Xuyên liền đứng dậy nghênh tiếp: "Đạo diễn Phùng."

"Thẩm tổng."

Người được gọi là đạo diễn Phùng rất khách sáo bắt tay với Thẩm Minh Xuyên, hắn cũng giới thiệu: "Đây là Ôn Nhiên, vợ tôi, Tiểu Nhiên, vị này chính là đạo diễn Phùng – Phùng Chính Lâm."

Ôn Nhiên mới chỉ thấy Phùng Chính Lâm ở trên TV mấy lần, chưa từng gặp qua người thật, cái vị đạo diễn thường được nói "khó mà ở chung nổi", trên thực tế thoạt nhìn là một con người rất ôn hòa, cậu nhanh chóng vươn tay ra bắt tay với Phùng Chính Lâm: "Xin chào đạo diễn Phùng, thật vinh hạnh khi được gặp ngài."

"Xin chào," Phùng Chính Lâm cũng đưa tay ra, "Đại minh tinh, phải là vinh hạnh của tôi mới đúng."

"Tôi không dám nhận, mời ngài ngồi!"

Ba người đều ngồi xuống bàn.

"Trời lạnh thế này, ăn lẩu dê là vừa vặn ấm dạ dày." Phùng Chính Lâm nói, cũng không khách khí, "Tôi rất thích ăn canh Ma Lạt (*), nếu hai người không ăn được cay thì chúng ta có thể gọi một nồi lẩu uyên ương."

(*) Một loại lẩu cay.

Thẩm Minh Xuyên đáp: "Vậy thì cứ gọi một nồi lẩu uyên ương, Tiểu Nhiên cũng đang bị nóng trong, không thể ăn cay được."

Tiểu hoa cúc của Ôn Nhiên bị giày xéo suốt hai buổi tối, nhất định là không thể ăn cay, Thẩm Minh Xuyên rất chu đáo mà quyết định cho cậu, nhưng nội tâm Ôn Nhiên lại kêu rên.

Lẩu dê mà không ăn cay, vậy thì còn gì là lẩu dê nữa!

Vừa nhúng thịt và đồ ăn, mọi người vừa bắt đầu trò chuyện.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Minh Xuyên và Phùng Chính Lâm đều là nhân vật tinh anh, trò chuyện giết thời gian cũng không hề tẻ nhạt. Ôn Nhiên ngồi nghe bọn họ trò chuyện nửa ngày về thị trường điện ảnh, Phùng Chính Lâm dường như rất hứng thú đối với việc Thẩm Minh Xuyên sẽ tiến vào thị trường ấy, mà Thẩm Minh Xuyên cũng không kiêng kị gì đề tài này, hai người họ nói chuyện rất vui vẻ.

Ôn Nhiên ngồi một bên ngoan ngoãn nghe thần tiên nói chuyện phiếm, cũng nhân lúc Thẩm Minh Xuyên đang trò chuyện với Phùng Chính Lâm mà len lén múc một muỗng canh Ma Lạt trong nồi vào bát mình.

Nhưng cậu còn chưa kịp húp ngụm nào vào miệng, đã bị Thẩm Minh Xuyên cầm cái bát đi mất, hắn mặt không đổi sắc đổ hết đống canh ấy vào bát mình, còn nói với cậu: "Ngoan, đừng bướng nào."

Ôn Nhiên: "....."

"Khiến đạo diễn Phùng phải chê cười rồi." Thẩm Minh Xuyên nói với Phùng Chính Lâm.

Phùng Chính Lâm xua tay tỏ ý mình không ngại, ông còn nói: "Lần trước tôi có đụng mặt Cố Danh Thành Cố ảnh đế, cậu ấy có nói với tôi một chút về Ôn tiên sinh."

Ôn Nhiên không nghĩ tới Cố Danh Thành vậy mà lại ở trước mặt Phùng Chính Lâm nhắc tới mình, vừa bất ngờ vừa vui mừng: "Hơn nửa năm trước tôi có diễn một vai trong bộ phim điện ảnh mới của Cố ảnh đế."

"Chẳng trách cậu ấy nói với tôi,
khen cậu rất chuyên nghiệp lại khiêm tốn, kĩ năng diễn xuất cũng rất tốt, những người có thể được cậu ấy để mắt tới cũng không nhiều."

Ôn Nhiên được khen đến vô cùng thích chí (*), Thẩm Minh Xuyên nói: "Đứa bé này nhà chúng tôi, khuôn mặt thì là của một tiểu thịt tươi, nhưng kĩ năng diễn xuất tuyệt đối là phái thực lực, chỉ là tư lịch trên phương diện đóng phim điện ảnh thì còn hơi kém."

(*) Nguyên văn là "美滋滋" ý chỉ những người có chuyện cao hứng nên vẻ mặt rất đắc ý, vui vẻ.

Cái lời khen này khiến Ôn Nhiên cũng phải đỏ mặt, hơn nữa Thẩm tổng à, có phải anh đang hiểu lầm với cách giải thích từ "đứa bé" không vậy, em chỉ kém anh có bốn tuổi thôi đó!

Phùng Chính Lâm nghe vậy, sâu sắc quan sát Ôn Nhiên một chút, khóe mắt mang theo ý cười, hỏi Ôn Nhiên, "Nói như vậy, Ôn tiên sinh có suy nghĩ đến việc đóng phim điện ảnh không?"

Ôn Nhiên thành thật đáp: "Có, tôi vẫn luôn suy tính đến việc phát triển về mảng này."

Phùng Chính Lâm gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ gửi kịch bản cho cậu, cậu đọc một chút xem có hứng thú không, nếu được năm sau cậu cũng hãy tới casting đi?"

Dễ dàng như vậy sao!

Ôn Nhiên vui vẻ nói: "Cảm ơn đạo diễn Phùng."

Bữa cơm này cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.

Trên đường trở về, suy nghĩ một chút, Ôn Nhiên gửi một tin nhắn cho Cố Danh Thành, cảm ơn anh đã nhắc đến cậu trước mặt Phùng Chính Lâm, Cố Danh Thành nhắn lại hỏi sao cậu lại biết, Ôn Nhiên liền kể lại chuyện hôm nay cho anh.

Cố Danh Thành: Lão Phùng hắn để ý cậu, lại chướng mắt mấy kẻ mà cha hắn dẫn tới toàn kẻ vô dụng, hắn muốn đưa cậu vào chứng minh đã khẳng định diễn xuất của cậu, phải cố gắng nắm bắt lấy.

Lúc về có tài xế tới đón, Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên cùng ngồi băng ghế sau, cậu tựa đầu lên vai hắn, đọc được tin nhắn của Cố Danh Thành gửi cho mình, tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.

Những lời này, rõ ràng là Cố Danh Thành đang khen ngợi cậu một cách trá hình mà!

Ôn Nhiên đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy tới ba lần, học thuộc từng câu từng chữ xong mới run run tay nhắn lại: Em sẽ cố gắng, cảm ơn Thành ca!

Thẩm Minh Xuyên nói: "Em cười ngọt ngào quá rồi đấy, anh quả thật rất nghi ngờ là em đang ngoại tình ngay trước mặt anh."

Ôn Nhiên cất điện thoại đi, đột nhiên lại nổi lên ý muốn trêu đùa, hỏi hắn: "Nếu em muốn ngoại tình thì anh định làm thế nào?"

"Còn có thể làm thế nào, dùng thêm chút tiền để đem những thứ trước mặt em phủ kín bằng quỹ đạo của anh."

Móa, mấy cái lời thả thính này, so với lời cậu đã nói thì còn phiến tình hơn nha.

"Hoặc là..." Thẩm Minh Xuyên sáp lại gần, cùng với hô hấp của Ôn Nhiên quấn quít, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu.

"Cái, cái gì?" Tim Ôn Nhiên đập rộn ràng, cảm giác hình như Thẩm Minh Xuyên sắp xuất ra đại chiêu.

"Khảm thật sâu dấu vết của anh vào cơ thể em, cho em có muốn trốn cũng không trốn nổi."

Trong nháy mắt Ôn Nhiên đỏ lựng như cà chua chín: "Anh nghĩ đẹp quá ha."

Luận đến đùa giỡn lưu mạnh, vẫn là Thẩm ba ba giỏi hơn.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Minh Xuyên đi tắm trước, Ôn Nhiên thì đi sang bên thím Kim để bế Phiền Phiền lên lầu. Phiền Phiền vốn đang ngủ ngon, bị Ôn Nhiên lăn qua lăn lại như thế, liền tỉnh dậy.

Có lẽ là vị tổ tông này ngày hôm nay tâm tình tốt, sau khi tỉnh lại cũng không khóc, mà chỉ mở to đôi mắt tròn vo nhìn Ôn Nhiên, vẻ mặt thoạt nhìn tương đối nghiêm túc, có chút phong phạm của ba Thẩm lúc nghiêm mặt.

"Bé con à bé con à." Ôn Nhiên cầm lấy cái trống bỏi ở bên cạnh lên để chơi với con, đó là đồ chơi mà ba Ôn đã làm thủ công, phía ngoài còn dán hình con hổ lớn trông rất ngốc, Ôn Nhiên cực kì thích nó, cũng thích dùng cái đồ chơi này để chơi với Phiền Phiền.

Phiền Phiền được cậu trêu mấy cái, thế mà lại khẽ nhoẻn miệng cười.

"!!!"

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên thấy Phiền Phiền cười, kích động đến độ không thốt nên lời. Lúc này Thẩm Minh Xuyên vừa vặn tắm xong đi ra, Ôn Nhiên liền khoe: "Phiền Phiền cười nè anh!"

Thẩm Minh Xuyên cũng chưa được thấy con trai mình cười bao giờ, rất hào hứng bước qua: "Nhỏ như vậy mà đã biết cười à?"

"Đúng thế, anh nhìn nhé." Ôn Nhiên lắc cái trống bỏi lên lắc vài cái, rồi lại mở to mắt làm mặt xấu trước Phiền Phiền, quả nhiên thằng bé rất nể tình, lại thoáng nhoẻn miệng cười một chút.

"Đúng là cười thật này!" Thẩm Minh Xuyên kinh ngạc, hắn cứ tưởng oắt con này ngoại trừ ăn với ngủ thì sẽ không làm gì khác nữa chứ!

"Đúng nhỉ, thần kỳ thật đó, nào, tiểu Phiền Phiền, con cười cái nữa xem nào!"

Hai người hợp lực lại để chọc cho Phiền Phiền cười, còn rất không tốt đẹp gì chụp một bức ảnh chung chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Kết quả vật cực tất phản (*), tiểu Phiền Phiền cười được vài lần, nguyên khí đại thương, lúc bị chọc tiếp thì liền "oa" một tiếng khóc lớn.

(*) Vật cực tất phản "物极必反": Sự vật cứ phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ở đây là chọc Phiền Phiền nhiều quá thằng bé cáu.

Giáng Sinh qua đi, Tân Niên cũng theo đó mà đến, phim mới của Viên Tuấn bắt đầu lên sóng, nhận được nhiều lời khen ngợi, lại được lộ ra đó là người mới tại phòng làm việc của Ôn Nhiên, nương theo độ hot của Ôn Nhiên, nhân khí cứ thế bay thẳng lên.

Năm mới mọi điều mới, phòng làm việc của Ôn Nhiên thu về được cả danh lẫn lợi, vô cùng hưng thịnh.

Bên Phùng Chính Lâm cũng không để Ôn Nhiên phải đợi quá lâu, sau năm mới (*), liền gửi kịch bản sang cho cậu.

(*) Đây là năm mới dương lịch nhé.

Kịch bản có tên là [Kiến trúc sư], nhân vật chính của phim là một nhà kiến trúc sư có mười ngày thì chín ngày bạo gan (*), mà nữ chính lại chính là bên A khiến kẻ khác tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai người học chung cao trung với nhau, còn từng thầm mến, cốt truyện bắt đầu từ việc triển khai hạng mục xây dựng một tòa nhà văn phòng, từ sự mâu thuẫn giữa hai ngành nghề đã đan hai người lại chung một chỗ.

(*) Bạo gan "爆肝": Chỉ hành động thường xuyên thức đêm sẽ ảnh hưởng đến gan.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam chính vì là kiến trúc sư, cho nên đối nhân xử thế có chút không câu nệ tiểu tiết, sinh hoạt bình thường cũng tương đối tùy ý lôi thôi, thế nhưng lại là người rất nghiêm túc, là người đàn ông có trách nhiệm. Suốt cả bộ phim mặc dù không có leo được lên đến đỉnh nhân sinh, không có mấy tình tiết kiểu như nhận được giải thưởng quốc tế nên trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng, nhưng lại không hề bỏ sót cái mị lực của nghề kiến trúc sư.

Cực kì khảo nghiệm thực lực diễn tả nhân vật của diễn viên.

Để gần sát với nhân vật hơn, nhờ sự giật dây của Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên đã tới "nằm vùng" ở một văn phòng kiến trúc sư trong suốt một tuần, để bản thân thực sự công tác trong môi trường và không gian của nghề kiến trúc sư, còn nhặt lại cả những bức tranh mà đã vẽ rồi bỏ xó cách đây nhiều năm.

Nếu như Thẩm Minh Xuyên đã giật dây bắc cầu cho cậu, ôn Nhiên cũng không thể để Thẩm Minh Xuyên thất vọng về mình được, cậu nhất định phải lấy được vai diễn này.

Ôn Nhiên hơn nửa năm nay tỉ suất hấp thụ ánh sáng giảm rất mạnh, mặc dù vẫn thường xuyên có hot search, nhân khí vẫn như cũ, nhưng dù sao không có tác phẩm, chỉ dựa vào hot search để duy trì nhân khí thì dễ bị cười nhạo, vì vậy tuy rằng đã đến cuối năm, cậu ngược lại công việc vẫn lu bù.

Đảo mắt một cái đã đến 24 tháng Chạp.

Kết hôn rồi Ôn Nhiên không còn giống khoảng thời gian còn độc thân nữa, có rất nhiều những chuyện đối nhân xử thế mà cậu cần phải bận tâm, cậu còn phải lo nghĩ cả chuyện trong gia đình, rồi cả việc biếu quà tết cho những người thân thích họ hàng tương đối thân cận, ba mẹ Thẩm, còn có họ hàng Thẩm gia.

Vì vậy nhân viên trong phòng làm việc của cậu đến 24 tháng Chạp đã được nghỉ, nhà của Đàm Mai không phải là người thành phố này, chị cũng muốn về ăn Tết với ông bà ở quê.

Trước khi chia tay, chị dặn dò riêng Ôn Nhiên: "Chị cũng phải khoảng mùng 7 mới quay lại, trong khoảng thời gian này cậu cũng phải nghiền nghẫm thật kĩ kịch bản mà đạo diễn Phùng mới gửi, cơ hội như thế không phải ai cũng có đâu."

"Em biết rồi mà, Đàm tỷ," Ôn Nhiên cười đáp, "Chưa cần chị nói em cũng đã biết, em sẽ nắm thật chắc cơ hội này."

"Ừ, mừng năm mới em cũng phải nhớ kỹ phòng bị tiểu nhân, đừng xao lãng quá."

"Chị yên tâm, không có việc gì đâu."

Kết quả Ôn Nhiên mồm quạ đen, hai ngày sau, đã thực sự xảy ra chuyện.

Trên Weibo của một blogger có một bài viết tên là "Ưu đãi khổng lồ một quả dưa bự cuối năm gây sốc": Ưu đãi khủng cuối năm, nói cho mọi người biết một tin cực sốc, từ mấu chốt "Phu phu kiểu mẫu" "kết hôn giả" "hợp đồng hôn nhân hào môn".

Hết chương 50.

Canh Ma Lạt (nhìn là thấy cay rồi)



Lẩu uyên ương


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện