Cố Yến Khanh tự nhận bản thân là người không biết thưởng thức cái đẹp. Dù cho có mỹ nhân đứng trước mặt anh thì anh cũng chỉ thấy họ giống nhau đều có một cái mũi một đôi mắt mà thôi.
Nhưng hôm nay Kiều Vãn Tình đã làm anh kinh diễm không thôi.
Trước kia khi anh thấy Kiều Vãn Tình, Kiều Vãn Tình trang điểm còn lộng lẫy tinh xảo hơn bây giờ rất nhiều, có thể nói là cả người đều tản ra hơi thở mỹ diễm động lòng người. Nhưng lúc ấy Cố Yến Khanh nhìn cô thì cũng chỉ ấn tượng cô giống như bao người khác có một cái mũi một đôi mắt mà thôi.
Mà bây giờ cùng một người, chỉ thay đổi thời gian thôi mà làm người ta cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Là do nhan sắc vốn có của Kiều Vãn Tình ư?
Tuy rằng nhan sắc vốn có của Kiều Vãn Tình cũng thật đẹp, nhưng rõ ràng trang điểm một chút như thêu hoa trên gấm, đẹp càng thêm đẹp.
Khẩu Khẩu được cô bế vẫn luôn nghịch tóc cô, còn nắm lấy nhét vào miệng ăn. Kiều Vãn Tình đang bận lo con mình nên không thấy được biểu tình của Cố Yến Khanh.
“Khẩu Khẩu mau xem là ai tới kìa.”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ làm Khẩu Khẩu dời lực chú ý nhìn sang Cố Yến Khanh, bằng không chốc nữa tóc cô toàn là nước miếng của bạn nhỏ nào đó.
Khẩu Khẩu quay đầu nhìn thấy Cố Yến Khanh mới buông tóc cô ra, giơ hai tay bày ra bộ dáng cầu ôm ôm.
Cố Yến Khanh bế cậu nhóc, hôn gương mặt của cậu, nói: “Bảo bối lại lớn hơn rồi, nghe nói bảo bối còn biết gọi mẹ?”
“Ma —— ma.”
Khẩu Khẩu học theo thanh âm của anh kéo dài ra. Có thể thấy được nó không quen nói từ này. Buổi chiều từ sau khi nó nói một lần thì bất luận Kiều Vãn Tình dỗ thế nào nó cũng không chịu mở miệng nói tiếp.
Hiện tại có lẽ là cho Cố Yến Khanh mặt mũi nên cậu nhóc mới miễn cưỡng kêu một chút.
Cố Yến Khanh ôm chặt cậu bé: “Bảo bối thật thông minh.”
Kiều Vãn Tình chỉnh lại bộ tóc đã bị Khẩu Khẩu làm loạn của mình xong, xách túi của mình cùng một hộp quà lên, hỏi Cố Yến Khanh: “Bây giờ chúng ta đi luôn chứ?”
“Đi thôi.”
Kiều Vãn Tình rút thẻ phòng ra, đóng cửa lại, nhìn Khẩu Khẩu vui vẻ dùng tay sờ mặt của Cố Yến Khanh, muốn nhéo mũi nó, nói: “Mang Khẩu Khẩu đi có sao không? Có sợ vô lễ hay không?”
“Không sao, mang theo đứa nhỏ cũng không làm sao, chỉ là,” Cố Yến Khanh nhìn cô một cái, nói, “Có thể phải ủy khuất Kiều tiểu thư một chút.”
“Hả?”
“Người bạn kia của tôi tính tình có chút cổ quái. Nếu cô nói là bạn của tôi thì khả năng người ta không quá nguyện ý truyền thụ kinh nghiệm cho cô, nên cô hãy nói mình là vợ của tôi.”
Kiều Vãn Tình: “…… Anh không cần lừa tôi. Anh có kết hôn hay không chẳng lẽ bạn anh lại không biết?”
“Chẳng lẽ bạn của cô đều biết cô có kết hôn hay không?” Cố Yến Khanh hỏi ngược lại.
“……” Thế nhưng cô lại không thể phản bác lại được.
Ở nơi cô không nhìn thấy, Cố Yến Khanh lộ ra một nụ cười, nói: “Nhớ rõ phải thân mật một chút.”
“…… Tôi sẽ tận lực.”
Rất nhanh xe đã tới nơi. Quán thức ăn chay rõ ràng không giống trong suy nghĩ của cô, trông nó càng giống tiệm ăn tại nhà hơn. Trang hoàng cũng vô cùng đẹp đẽ, rõ ràng là một nhà ăn cao cấp.
Nhưng nghĩ lại thì những người Cố Yến Khanh quen biết phỏng chừng cơ bản đều là tầng lớp thượng lưu có tiền, mở nhà ăn tất nhiên cũng không giống tiệm cơm bình dân của cô.
Khách ra vào quán nhà bọn họ thật nhiều, có thể nhìn ra được là việc làm ăn vô cùng tốt.
Kiều Vãn Tình hưng phấn xoa xoa tay, xem ra là đại lão.
“Kéo cánh tay của tôi.” Cố Yến Khanh nhỏ giọng nói.
“……” Nhất định phải thực hiện cái này sao?
Kiều Vãn Tình do dự một hồi mới vươn tay, khoác lấy cánh tay không ôm Khẩu Khẩu của Cố Yến Khanh. Trừ bỏ nguyên chủ đã từng thân mật cùng anh thì đây là lần đầu tiên cô đứng gần Cố Yến Khanh như vậy. Cô thậm chí còn có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, nhàn nhạt dễ ngửi.
Người này còn xịt nước hoa sao?
Mặc dù cô không có tình cảm gì với Cố Yến Khanh nhưng khi kéo tay anh trong lòng vô cớ lại có một cảm giác khác thường như có một dòng nước ấm chảy qua, ấm đến nỗi làm trái tim cô run lên, cả người nổi da gà.
(Minh An: Tui edit đoạn nước ấm chảy qua nghe nó ngọt ngọt sao ấy, cơ mà “nổi da gà”… haha. Xin thứ lỗi cho tài văn chương nghèo nàn của tui chứ trong convert tác giả viết vậy á)
Đây vẫn là, là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật như vậy cùng một người đàn ông ở nơi công cộng như thế này.
“Hoan nghênh ghé thăm.” Người phục vụ đứng ở cửa lễ phép chào đón bọn họ. Nói là người phục vụ nhưng để chính xác hơn có thể gọi cô ấy là tiểu thư tiếp khách. Cô ấy mặc sườn xám đứng dưới ánh đèn mờ nhạt trong quán vô cùng đẹp đẽ, chính là một đại mỹ nhân đẹp theo phong cách cổ điển.
Trong mắt Cố Yến Khanh thì vị mỹ nhân như vậy cũng giống người khác có một cái mũi một đôi mắt thôi, anh nói: “Tôi họ Cố, đã hẹn trước với ông chủ nhà các cô.”
“Thì ra là Cố tiên sinh,” nụ cười trên mặt người phục vụ càng tươi càng lễ phép hơi, làm tư thế mời, “Mời vào trong.”
Hai người dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ đi tới phòng. Trên đường đi gặp phải mấy thực khách, họ đều không nhịn được liếc mắt thêm một cái nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này.
“Cô đang khẩn trương?” Cố Yến Khanh cảm nhận được cánh tay Kiều Vãn Tình kéo mình ngày càng chặt, hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy chưa thích ứng được thôi.” Tuy rằng người ta nhìn bọn họ nhiều hơn cũng chỉ vì giá trị nhan sắc của bọn họ cao thôi, đi cùng một chỗ rất dễ gây chú ý. Nhưng lần đầu tiên Kiều Vãn Tình kéo tay đàn ông ở nơi công cộng cảm thấy mình bị chú ý thì hơi ngượng ngùng.
Cố Yến Khanh đã hiểu: “Thẹn thùng à?”
“…… Sao có thể!”
Cố Yến Khanh không vạch trần cô.
Ngoài dự đoán của Kiều Vãn Tình là chủ nhân của quán ăn này là một đôi vợ chồng chừng 60 tuổi.
“Chú La, cô La,” Cố Yến Khanh chào hỏi bọn họ, “Đây là vợ cháu Kiều Vãn Tình, còn đây là con cháu, tên ở nhà là Khẩu Khẩu.”
Kiều Vãn Tình cũng chào hỏi bọn họ: “Chào chú La, cô La ạ.”
“Chào cháu chào cháu,” bà La cười nó, “Tiểu Cố tuấn tú lịch sự lấy được cô vợ cũng rất xinh đẹp, đứa nhỏ lớn lên cũng đẹp nha!”
Mọi người nói chuyện vài câu rồi ngồi vào bàn.
Người phục vụ mang thực đơn vào đặt trước mặt Cố Yến Khanh. Bà La nói: “Các món ăn của quán nhà cô đều ở mặt trên, Tiểu Cố cùng…… Cô gọi cháu là Vãn Tình nha. Cháu xem thích ăn hay cảm thấy hứng thú với món nào thi cứ gọi thoải mái. Nếu muốn đi xem quá trình nấu nướng thì cũng có thể tới bếp để tham quan nha!”
Cố Yến Khanh đẩy thực đơn đến trước mặt Kiều Vãn Tình, nói: “Em xem đi.”
(Minh An: Đoạn này tui để hai anh chị xưng hô anh – em cho ngọt nhaaaa~)“Vậy cháu không khách sáo ạ.”
Kiều Vãn Tình mở thực đơn ra xem các món
ăn của quán nhà bọn họ. Các món được chia làm điểm tâm, món chính, món tủ của quán cùng các món truyền thống. Vì đây là nơi phục vụ các khách hàng cao cấp nên bên cạnh tên các món ăn còn có cả hình ảnh minh họa được chụp vô cùng tinh xảo. Các món chủ yếu là dưỡng sinh nhưng mỗi món đều vô cùng đẹp mắt, làm người ta nhìn thôi cũng muốn ăn.
Mấu chốt là…… Giá cả cũng khá đắt, rau dưa còn đắt hơn cả thịt.
Xuất phát từ lễ phép, Kiều Vãn Tình cũng không gọi quá nhiều món, trước tiên cũng chỉ gọi hai món. Bà La thấy cô khách sáo như vậy liền gọi thêm vài món tủ của quán mình.
“Tiểu Cố chuẩn bị mở quán ăn?” Trong quá trình chờ đồ ăn, ông La hỏi Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh nói: “Là vợ của cháu muốn mở một quán đồ chay, nhưng không ở thành phố của mình.”
“Như vậy cũng không tồi. Cô chú mở quán ăn này cũng có được một chút kinh nghiệm không tính là phong phú, nhưng có thắc mắc nào cháu cứ việc hỏi cô chú, cô chú sẽ tận lực giải đáp cho cháu.”
Kiều Vãn Tình liếc nhìn Cố Yến Khanh một cái thấy Cố Yến Khanh mỉm cười gật đầu với mình, ý chỉ cô cứ việc hỏi, không sao hết.
Vậy cô cũng không khách sáo nữa.
Có lẽ là do ông bà chủ đang ngồi ở đây nên đồ ăn được dọn lên rất nhanh, lại không quá khác biệt so với hình ảnh trong thực đơn.
“Đến rồi, thức ăn đến rồi.” bà La tiếp đón mọi người.
Quán ăn này cao cấp cũng có lý do của nó. Ở thế giới ban đầu, Kiều Vãn Tình cũng từng đi qua một quán ăn chay nhưng nếu so sánh quán đó với quán này thì khác biệt một trời một vực.
Rau củ ở đây ăn ngon nên đồ ăn chay cũng vô cùng ngon. Rau củ ở nơi này đều là rau củ bình thường, nhưng hương vị không thua kém của nhà cô một chút nào. Cô hơi tò mò không biết nếu dùng rau củ nhà mình để đầu bếp nơi này chế biến thì sẽ có hương vị gì.
“Ăn ngon ạ.” Kiều Vãn Tình khen thật lòng.
Bà La vui vẻ: “Hợp khẩu vị các cháu là tốt rồi.”
Phòng bếp bên kia vô cùng săn sóc dọn lên cho Khẩu Khẩu một chén cháo rau, Khẩu Khẩu ăn vô cùng ngon miệng. Cố Yến Khanh vừa bế Khẩu Khẩu vừa ăn phần của mình, động tác vô cùng nhuần nhuyễn quen thuộc.
Thật ra ở bên cạnh cũng có ghế cho trẻ con ngồi. Nhưng hiện tại Khẩu Khẩu chưa thể ngồi lâu nên Cố Yến Khanh vẫn luôn bế cậu nhóc, nên Kiều Vãn Tình có thể yên tâm thoải mái thỉnh giáo giao lưu cùng ông La, bà La.
Tuy rằng quán ăn này không giống quán ăn cô định mở nhưng khác biệt cũng không quá lớn. Kiều Vãn Tình thu được rất nhiều kiến thức mới bổ ích. Trong lúc cô cùng bà La trò chuyện vui vẻ thì có một đôi đũa gắp thức ăn cho cô. Kiều Vãn Tình dừng lại nhìn một chút thì thấy động tác của Cố Yến Khanh bình thản thu đôi đũa lại.
Nếu nói tay trong tay chính là thân mật thì đây chính là ái muội. Nó giống với gì nhỉ…… À, hôn môi gián tiếp.
Sau đó Kiều Vãn Tình thấy ông La cũng gắp thức ăn cho bà La.
Khụ khụ.
Bà La vui vẻ ra mặt, nói: “Ăn trước đi ăn trước đi, chờ thêm tí nữa là đồ ăn nguội đó.”
Kiều Vãn Tình do dự một chút rồi chậm rãi cầm bát ăn thức ăn mà Cố Yến Khanh gắp cho mình, trên mặt cũng dần dần hiện ra sắc hồng.
Tuy chỉ là gặp dịp mà chơi thôi, nhưng như vậy không khỏi quá…… thân mật.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong mọi người lại ngồi uống trà với nhau. Trong khi Cố Yến Khanh ra ngoài nhận hai cuộc điện thoại, Kiều Vãn Tình lại thấy anh vô cùng bận rộn sợ lãng phí thời gian của anh, mình cũng hỏi được gần hết các vấn đề đang thắc mắc rồi nên cũng muốn rời đi. Cô định chờ Cố Yến Khanh quay lại rồi đi về.
Trước khi đi, Kiều Vãn Tình cầm lấy hộp quà mình mang tới, đưa cho bà La nói: “Hôm nay đã làm phiền thời gian của cô chú rồi ạ! Đây là rau củ sấy cháu tự làm, có chút đơn giản nhưng hương vị cũng khá ổn, đều là rau củ của nhà ạ!”
Bà La nhận lấy: “Vậy cô chú cũng không khách sáo nha!”
Tạm biệt ông La cùng bà La, ba người cùng nhau rời khỏi quán cơm. Chờ tới khi ra bên ngoài, Kiều Vãn Tình buông cánh tay đang khoác lấy tay của Cố Yến Khanh, nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé!”
“Không cần khách khí với tôi. Đi thôi, lên xe.”
“Không cần đâu, tôi thấy anh rất bận. Anh cứ bận việc của mình đi, tôi thuê xe về khách sạn là được.”
“Bây giờ lại khách sáo cái gì với tôi?” Cố Yến Khanh nói, “Buổi tối rồi, tôi còn bận việc gì nữa, cô lên xe đi.”
Kiều Vãn Tình xem bộ dáng anh không giống đang nói dối nên lên xe.
Dù sao trở về khách sạn cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Kết quả xe lại dừng ở bên ngoài một trung tâm thương mại. Lúc này Khẩu Khẩu đã ngủ rồi, Cố Yến Khanh bảo Phùng Kỳ bế Khẩu Khẩu rồi nói với Kiều Vãn Tình: “Đi.”
“?” Kiều Vãn Tình khó hiểu nhìn anh, “Anh muốn mua cái gì sao?”
“Đi thì biết.”
Kiều Vãn Tình thấy anh cứ thần thần bí bí có chút do dự. Nhưng cô lại là người đang chịu ân huệ của người ta nên cuối cùng cô vẫn xuống xe đi cùng Cố Yến Khanh vào trung tâm thương mại.
Cô nghĩ Cố Yến Khanh muốn mua quần áo hay gì đó cho Khẩu Khẩu. Kết quả Cố Yến Khanh lại đưa cô đến một cửa hàng chuyên bán găng tay khăn quàng cổ. Anh nói với nhân viên cửa hàng đang nhiệt tình tiếp đón bọn họ: “Chọn cho cô ấy một bộ khăn quàng cổ cùng găng tay thích hợp.”
Kiều Vãn Tình: “???”