Từ khi về đây, trừ những người trong thôn tới đây xem dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Hứa Hàm thì cơ bản không có ai đến tìm cô.
Cô đang tò mò là ai, ngước mắt lên nhìn thân ảnh thon dài đứng trước sân nhà mình, ngay lập tức ngây ngẩn.
Cố Yến Khanh?!
Ngọa tào! Hứa Hàm không nhịn được chớp chớp mắt, nghi ngờ bản thân đã nhìn lầm rồi.
Trong sách không phải viết là cuối cùng Kiều Vãn Tình cũng không có cơ hội gặp được Cố Yến Khanh hay sao. Vậy vị ở trước mắt này là như thế nào?
Chẳng lẽ vì viết vai phụ không cặn kẽ nên cốt truyện trực tiếp bị xem nhẹ?
Cố Yến Khanh thấy cô cầm dao ra, mang bộ dáng nữ thổ phỉ thì cũng sửng sốt một chút. Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn nhau.
Người dẫn đường cho Cố Yến Khanh cũng chính là chú Vương ở đầu thôn cười nói: “Cháu ở nhà đang nấu cơm hả? Vị tiên sinh này nói là tìm cháu, chú liền mang cậu ấy tới đây, là họ hàng hay bạn bè của cháu đúng không?”
“Đúng ạ, là một người bạn ạ.” Hứa Hàm nói ra hai chữ “bạn*” vô cùng trái lương tâm.
*Trong tiếng Trung “bạn” là “bằng hữu” nên tác giả mới viết là hai chữ các nàng nhé!
“Là bạn của cháu à? Được rồi. Vợ chú còn chờ chú về ăn cơm, chú đi trước nhé!”
“Được ạ, cảm ơn chú Vương.” Thật ra cô chẳng muốn cảm ơn một chút nào.
Chú Vương xua tay tỏ vẻ không cần cảm ơn. Chờ chú Vương đi rồi, bà nội Kiều cũng từ phòng bếp đi ra, đang định hỏi ai tới thì Hứa Hàm liền đem dao nhét vào tay bà, nói: “Bà ơi, bà đi làm vằn thắn, đừng ra đây.”
“À, được.” Bà nội Kiều có chút lo lắng liếc nhìn Hứa Hàm cùng Cố Yến Khanh một cái, nhưng thấy sắc mặt Hứa Hàm bình tĩnh liền cầm theo dao đi vào.
Hứa Hàm bước hai ba bước đi đến trước mặt Cố Yến Khanh, không thể không nói gương mặt Cố Yến Khanh thật sự rất đẹp, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan thâm thúy rõ ràng, có khí chất của người đứng ở địa vị cao.
Nếu không phải Hứa Hàm biết đây là ở trong sách, câu chuyện của mình và anh đã được tác giả sắp xếp rõ ràng, nói không chừng cô cũng sẽ động lòng trước người đàn ông này.
Cố Yến Khanh chỉ dẫn theo trợ lí, nếu cô nhớ không nhầm thì người này tên là Vương Kiêu, lúc trước cũng là người đưa cô chi phiếu truyền lời của Cố Yến Khanh. Cô nhớ mang máng thái độ của đối phương cũng không phải là quá tốt với mình.
Hứa Hàm phủi phủi thức ăn dính trên tay mình, cũng chẳng mời hai người vào nhà mà đứng tại cửa hỏi: “Cố tiên sinh đại giá quang lâm, có việc gì muốn chỉ bảo?”
Cố Yến Khanh hơi nhíu mày, thái độ của cô gái này trước sau cũng chênh lệch quá lớn.
Bất quá anh cũng chẳng vòng vo, hỏi thẳng: “Cô vừa đẻ con của tôi?”
A… Nói đến đứa bé, vốn dĩ mấy hôm trước Hứa Đàm còn có kế hoạch đưa Khẩu Khẩu cho Cố Yến Khanh nuôi, lại nghĩ đến phát hiện mới mẻ kia của mình, đột nhiên cảm thấy luyến tiếc.
Bàn tay vàng duy nhất cô có được sau khi xuyên sách cũng muốn chạy đi rồi ư?
Người ta xuyên sách đều có không gian tùy thân, hệ thống, còn cô xuyên sách lại có “Nước tiểu linh” của vai ác?
…..
Hứa Hàm cũng chẳng có kinh nghiệm giao tiếp xã hội nên đáp án đã viết rõ ràng trên mặt. Cố Yến Khanh sáng tỏ, nói: “Kiều Vãn Tình, cô tột cùng muốn làm gì?”
Hứa Hàm buông tay, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Tôi đầu óc không tốt, đến lúc biết mình mang thai thì đã 7 tháng, không có biện pháp phá thai, tôi có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể lựa chọn đẻ ra thôi.”
Cố Yến Khanh: “…..”
Hứa Hàm lại nói: “Anh yên tâm, tôi cũng sẽ không tìm anh chịu trách nhiệm, nhưng nếu anh có thể cung cấp phí nuôi dưỡng thì càng tốt.”
Sắc trời nhạt dần mang theo chút tối tăm của chiều hôm hạ, biểu tình của Cố Yến Khanh đen tối không rõ. Nhưng mà Hứa Hàm đại khái có thể nhìn ra trên mặt đối phương biểu tình cạn lời. Cô đột nhiên lại cảm thấy thật sảng khoái.
Cố Yến Khanh cũng không nghĩ tới kết quả của cuộc đàm phán này sẽ như vậy. Anh cho rằng một người phụ nữ ham hư vinh như này sẽ sinh đứa nhỏ ra để ép buộc mình, đòi anh phụ trách.
Mà đối phương cũng đúng là đã sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để ngủ cùng anh, lại còn muốn anh chịu trách nhiệm với mình.
Kết quả phong cách của đối phương biến hóa nhanh như gió lốc, anh đã chuẩn bị xong kịch bản để châm chọc lại chẳng nói lên lời.
Anh vốn dĩ định trực tiếp mang đứa nhỏ đi xét nghiệm ADN. Nếu đó là con anh, anh sẽ trực tiếp nhận về Cố gia nuôi dưỡng và bồi thường một số tiền cho Kiều Vãn Tình.
Dù sao đứa nhỏ này cũng là Kiều Vãn Tình vất vả hoài thai 9 tháng 10 ngày, lại chịu đựng đau đớn mà sinh ra, còn anh chẳng phải trả giá bất kì điều gì mà lại muốn lấy đứa nhỏ đi. Lời này nói ra nghe có vẻ quá súc sinh.
“Sắc trời cũng không còn sớm,” Hứa Hàm biết đối phương còn muốn lên hỏi một lần nữa, bèn không khách khí mà hạ lệnh đuổi khách, “Nhà tôi không có làm dư cơm chiều, không thể giữ lại mấy anh, đi tự nhiên.”
Lúc này, Khẩu Khẩu đang ngủ trong phòng tỉnh, khóc to, Hứa Hàm cũng mặc kệ Cố Yến Khanh mà xoay người vào nhà.
Cố Yến Khanh nghe tiếng đứa trẻ khóc, tay nắm thật chặt rồi trầm mặc mấy giây, cuối cùng nói với Vương Kiêu: “Đi thôi.”
“Cứ như vậy sao?”
Dạo này Cố Yến Khanh vẫn luôn vất vả tìm kiếm Kiều Vãn Tình, bỏ cả công việc để chạy tới đây, kết quả cứ như vậy lại bỏ đi rồi?
Đến con mình cũng chẳng liếc mắt nhìn một cái?
Cố Yến Khanh không nói tiếp, tự đi trước.
Đại khái cũng biết là do vận mệnh an bài, chuyện này cũng không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào đối với Hứa Hàm. Chẳng qua trong nội tâm cô có một chút chờ đợi Cố Yến Khanh có thể ném cho mình chi phiếu 100 vạn làm phí nuôi nấng gì đó.
Tuy cô không hám hư vinh như Kiều Vãn Tình, nhưng cô cũng không từ chối chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Khụ khụ.
…..
Phát hiện ra bí mật nhỏ của bạn nhỏ Khẩu Khẩu nên về sau tã giấy của thằng bé Hứa Hàm cũng không ném mà đem ngâm chúng ở thùng để tưới cho rau.
Ở nông thôn trồng rau, các gia đình đều dùng nước tiểu làm nước bón phân cho cây, đây cũng là phương thức nhanh nhất, trực tiếp nhất do phân bón có thể theo nước thẩm thấu vào rễ cây, làm chúng nhanh chóng hấp thu, tạo thành hiệu quả nổi bật.
Tiếp đó là ủ phân xanh của gia súc gia cầm, cái này tương đương như phân bón, dùng để làm ruộng thêm màu mỡ.
Hiện tại có nước tiểu của Khẩu Khẩu, rau củ trong vườn lớn lên thật nhanh, đại khái một ngày lớn bằng lượng của ba bốn ngày.
Hứa Hàm còn dùng một rổ rau để làm thực nghiệm, một bên tưới nước tiểu của Khẩu Khẩu, một bên lại để im, vài ngày sau, bên không được tưới nước vẫn ở trạng
thái nảy mầm xanh biếc, bên còn lại đã xanh mượt cành lá tốt tươi.
Vốn 20 ngày mới có thể ăn loại rau ấy, vậy mà giờ chỉ cần 8 ngày.
Không hổ là nước tiểu linh!
Hơn nữa, trồng rau như vậy thoạt nhìn còn tươi mới hơn so với rau bán ở chợ do được tưới nước đủ. Như khi dùng tay bẻ gãy hành, có thể nghe được tiếng “Tách” vô cùng thanh thúy.
Hứa Hàm hái rau rồi mang về nhà.
Bà nội Kiều nhìn rau mới được trồng mấy ngày có thể ăn kinh ngạc không thôi. Hứa Hàm tạm thời chưa nói với bà đó là do tác dụng của nước tiểu của Khẩu Khẩu, sợ dọa đến bà.
Cô nói đó là kĩ thuật mình học được thời đi học, có thể làm cho thực vật lớn nhanh. Bà nội Kiều không có kiến thức về khoa học kĩ thuật, mơ hồ câu hiểu câu không liền tin.
Nhưng bà lại lo lắng: “Rau nhà chúng ta nhiều như vậy, lớn cũng nhanh ăn không mau thì hỏng hết rồi, mà như mấy cây gia vị, già cũng cực kì nhanh.”
À, đây là vấn đề.
“Nếu không, chúng ta hái rồi đem đi bán?” Cái ý tưởng này vừa nảy ra, Hứa Hàm lập tức cảm thấy có thể, “Vừa vặn nhà chúng ta hiện tại không có nguồn thu, bán đồ ăn có thể kiếm được tiền tiêu hằng ngày.”
Bà nội Kiều: “…..”
Đây là cháu quyết định ở quê làm ruộng để làm giàu sao.
Nhưng đây cũng có thể xem như là một biện pháp tốt, hai người liền đợi rau mọc ra rồi mang ra chợ bán.
Rau trong thôn bọn họ phần lớn là tự cung tự cấp, nhưng phần cơm trưa tiểu học cùng nhà trẻ yêu cầu phải mua rau, hoặc một ít làm việc khác vất vả, không có thời gian trồng rau, hoặc là một số khác đến khi họp chợ thì mua đồ về để tủ lạnh, ngày thường lấy ra nấu.
Đợt này bọn họ cũng là mua rau trên chợ. Tuy rằng dì Lý nói bọn họ có thể vào vườn lấy rau, nhưng ngày nào ăn cơm cũng phải dùng đến rau, xin một lần hai lần còn được, chứ xin nhiều cũng cảm thấy ngượng.
Hứa Hàm nhặt rau, bà nội Kiều rửa, đại khái là do tác dụng của “Nước tiểu linh” của Khẩu Khẩu, mỗi cây rau được mọc lên đặc biệt tốt, gần như chẳng bị hư hại ở lá, nhưng Hứa Hàm vẫn chọn một số lá dính bùn ném cho gà ăn.
Cô muốn biết lá này cho gà ăn có hiệu quả “Gà lớn nhanh” hay không.
“Lần sau có thời gian lên trên trấn, bà mua thêm một ít ngỗng đi ạ.” Hứa Hàm nhìn lũ gà con ríu rít, nghĩ đến lúc nuôi ngỗng, ngỗng đẻ trứng có thể cho Khẩu Khẩu ăn.
Cô còn định nuôi lợn, nhưng nghe nói nuôi lợn rất khó, thôi cứ tính trước vậy.
Bà nội Kiều đối với bộ dáng muốn cắm rễ tại đây của cô đã kinh ngạc đến bình tĩnh, gật đầu nói: “Được.”
Cơm trưa là Hứa Hàm làm, đừng nghĩ Hứa Hàm mới tốt nghiệp đại học, nấu cơm chính là sở trường của cô, lại thêm rất nhiều đồ ăn ngon, tạo thành một bàn ăn lớn.
Đầu tiên cô đem băm thịt ba chỉ, xong lại dùng bột để ướp, cho vào trong chảo dầu để xào, thả thêm chút hành gừng tỏi, cho thêm hành tây, rồi lại tự mình chế nước sốt.
Hứa Hàm dùng cái muỗng múc nếm thử một ngụm, trong nước sốt cô cho thêm một chút cay nên nước sốt mang theo hương vị cay cay của ớt, hương vị vô cùng tuyệt vời.
Hứa Hàm hài lòng gật đầu, chính là hương vị này.
Bột làm mì sợi đã làm xong từ trước đó, Hứa Hàm lấy cán lăn thành lát phẳng, rồi dùng dao cắt thành từng sợi, lại cho thêm một ít bột mì để tránh mì sợi dính liền vào nhau.
Sau lại nấu sôi nước, đem mì sợi thả vào nước ấm trong nồi nấu một phút rồi vớt lên, nhúng rau gia vị vào mặt nước.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hàm xuống bếp sau khi xuyên tới nơi này, bà nội Kiều vốn dĩ còn cho rằng cô sẽ phá hủy phòng bếp, kết quả nhìn món ăn cô làm ra bà kinh ngạc không thôi.
“Bà ơi, bà nếm thử một chút, đã lâu rồi cháu chưa làm cơm.” Hứa Hàm nói, lời này là nói thật, dù sao cô cũng từng là học sinh, cơ hội nấu cơm cũng còn rất ít.
“Được, thoạt nhìn trông rất đẹp, đẹp hơn bà làm nhiều, chắc chắn ăn cũng rất ngon.” Bà nội Kiều đầu tiên khen cô, sau đó mới lấy đũa ăn mì sợi.
Mì sợi Hứa Hàm làm ăn thật ngon, rất nhanh hai người ăn xong hai bát rồi. Ăn no, bà nội Kiều thu dọn bát đũa, còn Hứa Hàm phụ trách dỗ Khẩu Khẩu.
Trẻ con mới sinh mỗi ngày một khác, Khẩu Khẩu hai tháng do uống sữa mẹ đầy đủ, ăn được ngủ được, bị Hứa Hàm vỗ béo tròn. Hứa Hàm ôm nó vào trong ngực, nó lập tức theo thói quen mà hướng vào ngực cô tìm sữa uống.
Hứa Hàm xem bộ dáng vội vàng của nó mà phì cười, tương lai chắc chắn nó sẽ là một đứa nhỏ tham ăn.
Phiên chợ trong thôn hôm ấy, bà nội Kiều hái một rổ rau mang ra chợ bán, kết quả không bao lâu đã bán xong trở về, nói dì của khu nhà tiểu học kiêm nhà trẻ biết bà, ngồi xem bà bán rau, vừa vặn nhà ăn của bọn họ cũng không có rau xanh nên mua rau của bà.
Rau xanh 3.5 đồng một cân, một rổ rau bán được 38 đồng, đây là khoản thu nhập đầu tiên mà nhà họ thu được từ việc bán rau.
Hứa Hàm nhờ bà nội Kiều cầm tiền đi mua chân heo để về cùng ăn mừng.
…..
Hai ngày sau, dì làm ở nhà ăn của trường học tìm đến cửa nhà họ.
Nhà của học sinh trường bọn họ đều có rau xanh nên chúng vốn dĩ là những đứa trẻ chẳng thích ăn rau, đột nhiên đều cầm bát ăn sạch hết, hơn nữa còn tỏ vẻ ăn rất ngon, muốn ăn thêm rau xanh.
Những đứa trẻ không thích ăn cơm ở trường đều ăn rất ngon!