Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Trái tim của Long mạch


trước sau

Cửa động trong quan tài bị chất lỏng ăn mòn từ từ, càng lúc càng lớn, khi đám người Tần Chí tính toán xong thời gian chất lỏng sẽ biến mất, thì bên ngoài mộ thất có tiếng động.


Không phải từ chỗ bọn họ vào đây, mà là từ vách tường sau quan tài.


Tiếng động giống như có người đang thăm dò từ bên ngoài.


Lục Vũ vui mừng nói : "Có phải là nhóm người Đào Trình không?"


Nói xong, cậu ta liền tới bên vách tường, xem có cơ quan ở bên trong có thể mở bức tường ra không, nói cách khác, chỉ sợ bên trong vách tường có chất độc giống vừa rồi, chỉ sợ phải tốn một ít công sức đây.


"Cẩn thận!" Lục Khải lớp bụi bay giống như vách tường sắp đổ, nhanh chóng kêu một tiếng.


Lục Vũ còn chưa đến chỗ bức tường, nghe thấy tiếng kêu của Lục Khải, ngẩng đầu lên liền thấy bức tường đổ sập xuống dưới, ầm một tiếng, phản ứng của Lục Vũ không nhanh không chậm chạy qua một bên trốn, bức tường liền rơi xuống bên cạnh cậu ta, làm bụi bay mù mịt, Lục Vũ bịt mũi, chưa kịp bình tĩnh từ trong hoảng sợ, đã nghe thấy tiếng kêu vui mừng của Đào Trình: "Lục Vũ?! Mọi người đều ở đây?!.....Chạy mau, rất nhiều sâu ăn thịt người!"


Ba người Đào Trình quả thật họa vô đơn chí, sau khi nghỉ ngơi đủ tiếp tục đi, ai ngờ không thấy Bố Tái đâu,  nhưng phía sau vẫn có rất nhiều thây ma đuổi theo, mà lúc bọn họ tới gian mộ thất, lại có một đống sâu không biết tên ập tới, đám sâu này lớn nhỏ đều có, thân màu đen, hai cọng râu và hàm trên rất lớn, chúng đột nhiên xuất hiện giữa ba người và đám thây ma, trực tiếp cắn nuốt bọn thây ma đuổi theo bọn họ đến xương cũng không còn, tốc độ rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, một đám sâu ập lên tiêu diệt sạch sẽ đám thây ma không biết né tránh.


Ba người không dám ỷ mạnh, chỉ có thể vừa đuổi đám sâu vừa nhanh chóng chạy trốn, không bao lâu liền bị cảnh bởi một bức tường, Đào Trình ném ra một tấm Hỏa phù (bùa lửa), kéo dài thời gian đám sâu tới, một bên cùng với Thượng Minh và Đào Nhiên tìm cửa ra, thời gian không còn nhiều, mắt thấy đám sâu sắp vượt tường lửa tới, Đào Trình quyết tâm đem tấm bùa Lôi Đình cuối cùng của mình ném qua, lúc này mới đánh sập bức tường.


May mắn Lục Vũ trốn nhanh, nếu không đã bị người một nhà giết chết, chuyện này đúng là oan uổng.


Đào Trình vừa nói xong, ba người bọn họ đã vào mộ thất, mắt thấy phía sau một mảnh đen nghịt, có mấy con sâu trên người thậm chí còn có lửa, nhưng vẫn có thể bò rất nhanh, có thể thấy sức sống mạnh mẽ bao nhiêu.


Đám sâu này không sợ linh lực, không sợ máu chính dương, so với thây ma khó đối phó hơn, hơn nữa số lượng rất nhiều, sau khi mọi người phản ứng lại, dùng cách của mỗi người để đối phó, cũng không ngăn được vòng vây càng ngày càng nhỏ.


"Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn!" Lục Khải có chút sụp đổ, hắn ta ghét nhất là mấy loại bò sát nhỏ, "Chúng ta nhanh chạy xuống cửa động trong quan tài, sau đó lấp kín cửa động."


"Để cháu." Tiêu Diễn vừa bảo vệ Thất Thất và Tần Duệ, vừa chạy tới bên cạnh cửa động, linh lực màu đen có khả năng ăn mòn gặp chất lỏng, phát ra tiếng vang xèo xèo, Tiêu Diễn tăng thêm linh lực, rất nhanh đã ăn mòn sạch sẽ chất lỏng.


Sau khi thấy cửa động có thể đi xuống, mọi người vừa lui về phía sau, vừa tới gần cửa động.


"Thượng Minh, anh ôm Tần Duệ xuống trước đi." Đào Trình lấy dây thừng ra, quấn quanh xe lăn của Thượng Minh, tuy rằng khoảng cách từ cửa động xuống đất không xa, nhưng cũng không thể trực tiếp nhảy xuống.


"Được" THượng Minh gật đầu, Tần Chí là lực lượng chủ chốt đối phó với đám sâu, không thể đi xuống trước, mà mấy đứa nhỏ cần phải nhanh rời khỏi chỗ này, cho nên chỉ có thể để Thượng Minh mang theo Tần Duệ.


Thượng Minh giang hai tay với Tần Duệ, gương mặt Tần Duệ lạnh lùng nhìn Thượng Minh, nghiêng đầu, không nhúc nhích. Thất Thất vỗ mông Tần Duệ: "Em trai, nghe lời, anh cũng sẽ nhanh xuống thôi."


Tần Duệ ôm Thất Thất, xoay người bò vào lòng Thượng Minh.


Thượng Minh nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng trượt xuống dây thừng, ba tiểu động vật theo sát, Đào Trình chắn cho Thất Thất và Tiêu Diễn: "Nhanh đi."


Thất Thất kéo tay Tiêu Diễn, quay đầu nhìn thoáng cha mình, thấy cha vẫn còn ổn, cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi xuống theo.


Chờ mấy đứa nhỏ đều rời đi, Đào Trình lập tức kêu lên: "Chúng ta cũng đi thôi"


"Tôi cản phía sau" Tần Chí lên tiếng "Mọi người nhanh lên"


Lục Khải nhìn Tần Chí, quyết đoán kéo Lục Vũ leo xuống dây thừng.


Vòng vây của bọn sâu càng ngày càng nhỏ, gần như còn không đến một mét, Tần Chí một mình đứng trên cửa động, Long Hồn trên tay phát ra từng tiếng ngâm khẽ, một tay kết ấn, một lốc xoáy nhỏ xuất hiện trước mặt Tần Chí, lốc xoáy tuy nhỏ, nhưng lại có sức mạnh không thể địch nổi, xoay tròn cực nhanh, giống như lưỡi dao có thể cắt đứt tất cả mọi vật.


Tần Chí vung tay lên, lốc xoáy gào thét xoay tròn chung quanh, những nơi nó đến, đám sâu đều bị phanh thây, chỉ còn những mảnh vụn.


Thuật pháp này không phải người thường có thể học được, may mà xung quanh không có người, nếu không người ba gia tộc kia phát hiện Tần Chí sử dụng loại thuật pháp này, sẽ càng thêm kinh ngạc đối với linh khí Long Hồn của Tần Chí, dù sao loại thuật pháp này đã thoát khỏi những hạn chế tầm thường, mượn sức mạnh tự nhiên,  hoặc sử dụng sức mạnh thiên nhiên để phục vụ cho mục đích riêng của mình, đã vượt khỏi năng lực của người bình thường.


Nếu bị phát hiện, sẽ thêm nhưng phiền phức không cần thiết, đối với người ba gia tộc này, Tần Chí không có cảm giác tín nhiệm, vì thế sẽ không làm trước mặt bọn họ.


Việc không thể chậm trễ, Tần Chí thấy xung quanh không còn sâu đuổi theo, cũng lập tức nhảy xuống cửa động, tụ linh lực ở tay, lấy quan tài phía trên lấp đi lối vào cửa động.


Lúc Tần Chí xuống dưới, Tần Duệ và Thất Thất lạch bạch chạy tới bên cạnh Tần Chí, Tần Duệ ôm chân Tần Chí cọ mặt, Thất Thất cũng giữ chặt tay Tần Chí nhu thuận dán lên người Tần Chí, Địch Hạo không ở đây, hai đứa nhỏ đều có chút cảm giác không an toàn, vừa rồi tuy rằng khoảng cách thời gian Tần Chí xuống động không lâu lắm, nhưng trong lòng hai đứa nhỏ đầy thấp thỏm và bất an.


Khuôn mặt lạnh băng của Tần Chí ôn hòa lại, bế Tần Duệ lên, nắm tay Thất Thất, lúc này mới quan sát hoàn cảnh xung quanh.


Phía dưới này vậy mà cũng là một mộ thất, nhưng mà không có bóng dáng của người phụ nữ kia, phía trước có một cửa đá đã mở, trên đất chỗ cửa đá cũng có dấu vết vụn thịt rơi từ trên người của nữ nhân kia, có thể thấy cô ta đã chạy trốn từ cửa đá.


"Đi thôi, đuổi theo xem." Tần Chí nói.


Nếu ở đây chỉ có một đường ra, còn là do người phụ nữ kia để lại, vậy sự nguy hiểm cũng không cần phải nói, cô ta không thể vì để bẫy

bọn họ mà mạo hiểm tính mạng của mình chọn một đường đi nguy hiểm được.


Mọi người đều có ý nghĩ này, Tần Chí cũng không có dị nghị gì.


Dấu vết trong thông đạo đứt quãng, nhưng vẫn có thể nhìn ra tuyến đường nữ nhân kia đi, một đường đi, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.


Đột nhiên, một linh lực to lớn xuất hiện, phải nói là, một cỗ linh lực đang tỏa ra bốn phía.


"Đây là linh lực gì vậy? Cảm giác rất thuần khiết." Đào Trình kinh ngạc nói, đây không phải là linh lực của ai trong bọn họ, mang theo mùi hương của cây cỏ, khiến lòng người thoải mái.


Là động vật, cảm giác của ba tiểu động vật rất nhạy, Hỏa Vân nhảy dựng lên bám cánh tay Tần Chí: "Mau tới đó mau tới đó, thứ này rất khó lường!"


Tần CHí cúi đầu nhìn Hỏa Vân: "Thứ gì? Mày biết không?"


Hỏa Vân vẫy đuôi: "Không biết, nhưng chắc chắn là đồ tốt."


"Vậy đi xem thử." Tần Chí gật đầu nói.


Hỏa Vân hoan hô một tiếng, nhảy xuống chạy về phía trước, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch theo sát phía sau.


Cùng lúc đó, ba người ĐỊch Hạo cũng cảm thấy dao động của cỗ linh lực, không những vậy cảm giác còn mãnh liệt hơn, giống như nguồn linh lực đó ở ngay phía trước bọn họ.


Ba người nhanh chóng quyết định, lập tức chạy theo hướng có linh lực, không lâu sau, phía trước xuất hiện một hố sâu thật lớn, rễ cây màu nâu sẫm uốn lượn xuống dưới, đan chéo nhau phức tạp, quấn quanh chằng chịt. Nhìn xuống dưới, là một bóng người máu thịt mơ hồ, nhìn có vẻ là một người phụ nữ, mà phía trên cô ta, là một quả cầu phát ra ánh sáng dịu nhẹ đang không ngừng truyền linh lực cho người phụ nữ, vết thương trên người cô ta có thể lấy tốc độ mắt thường thấy được chậm ra hồi phục như cũ.


Địch Hạo mở to mắt nhìn quả cầu: "Đó là trái tim của Long Mạch."


"Cái gì?" Trương Kỳ Phong kinh ngạc nhìn Địch Hạo.


Tuy rằng quả cầu kia nhìn không phải thứ tầm thường, nhưng sao Địch Hạo lại biết?


"Không sai, đó là trái tim của Long Mạch" Địch Hạo đảo mắt liền thấy "Bố Tái ở đó"


Người đang dập đầu thành kính bên cạnh đài đá còn không phải là Bố Tái sao.


Địch Hạo có chút nôn nóng: "Trái tim Long Mạch là điều kiện duy trì Long Mạch, nếu tất cả đều bị hấp thu, sinh linh của vùng núi này đều sẽ chết, chúng ta phải ngăn cô ta lại."


Địch Hạo nói xong, liền muốn trèo từ rễ cây xuống, mà động tĩnh bọn họ ở đây đã khiến Bố Tái chú ý, hỉ thấy Bố Tái cười lạnh một tiếng, trong miệng niệm chú ngữ, trong nháy mắt, gió thổi quanh rễ cây, tạo nên tiếng gầm hung ác chói tai hết đợt này tới đợt khác, trên rễ cây những dây leo chằng chịt sống lại, bò tới chỗ ba người bọn họ.


"Giam cầm hồn phách, để chúng trở thành oan hồn cho ông sử dụng, Bố Tái, ông cũng là người tu đạo, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt?" Trương Chi Danh nhìn những âm linh đang giãy giụa gào thét, nhịn không được rùng mình.


Đôi mắt thành kính của Bố Tái có chút điên cuồng "Chỉ cần có thể hồi sinh nữ hoàng của tộc ta, thì cho dù ta rơi vào vạn kiếp bất phục cũng đã sao."


Ba người Địch Hạo vừa đối phó với âm linh và dây leo, vừa bò xuống, một tay Địch Hạo ném ra Phượng Liên, muốn quấn lấy trái tim Long Mạch, Bố Tái sắc mặt lạnh lùng, lấy ra một cái trống to bằng hai bàn tay người lớn, vỏ ngoài màu da nâu, mặt trong màu trắng, đánh một cái, trống phát ra âm thanh kim loại va chạm, mang theo hắc linh dao động màu vàng gào thét, đối chọi với PHượng Liên.


Phượng Liên phát ra một tiếng rống to, thế tấn công không giảm, chỉ lay động một chút đã phá vỡ sóng âm.


Sắc mặt Bố Tái biến đổi, không nghĩ Phượng Liên khó đối phó như vậy, ông ta đột nhiên gầm lên một tiếng, toàn bộ linh lực đều bộc phát, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.


Trái tim Long Mạch vốn dùng để hồi sinh nữ hoàng, tăng sức mạnh cho nữ hoàng, nhưng hôm nay nhóm người kia lại làm tổn thương cơ thể của nữ hoàng, nên phải sử dụng trước trái tim Long Mạch, hiệu quả giảm đi rất nhiều, hồi phục cơ thể của nữ hoàng, không biết có thể tăng thêm sức mạnh không, nếu những kẻ này chạy thoát khỏi đây...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện