Cho đến ngày sắp chia tay, Địch Tư thái độ khác thường tránh Địch Hạo, vừa nhìn thấy cậu thì đỏ mặt, sau đó chạy trốn, làm Địch Hạo buồn bực không thôi, giống như cậu bắt nạt cậu ta vậy.
Sao trước đây không phát hiện Địch Tư có tính cách như vậy, thằng nhóc này không phải luôn thích đâm chọt sao, đột nhiên biến thành thẹn thùng như cừu con vậy.
Lúc ngồi xe xuất phát, Thất THất nói nhỏ vào tai Địch Hạo, "Ba ba, chú nhỏ vẫn luôn lén nhìn ba."
Địch Hạo nghe vậy, quay đầu nhìn lại, Địch Tư lập tức quay mặt đi, một bộ không muốn nhìn cậu.
"Chú nhỏ thật biệt nữu (không được tự nhiên)" Thất Thất che miệng cười trộm.
"Được rồi, cho chú của con chút mặt mũi đi, nói tạm biệt với mọi người nào, chúng ta phải đi rồi." Địch Hạo cười hôn mặt Thất Thất.
Tần Duệ ghé vào trong lòng Địch Hạo, giơ tay nhỏ vẫy chào, dậy sớm quá, bé vẫn còn buồn ngủ.
Địch Tư thấy Tần CHí khởi động xe, lúc này mới ho khan một tiếng, bản thân đứng sau một đám người nhỏ giọng lầm bầm "Thuận buồm xuôi gió"
Không biết Địch Hạo có nghe thấy không, nhưng vẫn cười đến rất vui vẻ.
Trên đường Tần Chí nắm tay Địch Hạo: "Vui vẻ sao?"
"Hô, đúng vậy... Có cảm giác thở phào nhẹ nhõm" Địch Hạo vỗ nhẹ mông Tần Duệ, dỗ bé ngủ.
Cục cảnh sát ở thủ đô, Từ Tử Hạo nắm tóc Tiêu Kiền "Chán quá chán quá, gần đây một vụ án cũng không có."
Tiêu Kiền nghiêng đầu, đẩy tay Từ Tử Hạo ra "Không có vụ án không phải rất tốt sao."
"Nhưng cuộc sống như vậy cũng quá nhàm chán rồi." Từ Tử Hạo dựa vào ghế "Lão đại không thấy bóng dáng, chắc lại theo đuổi thầy Ôn rồi.... Đúng rồi, cậu với Thẩm Sùng Hoán sao rồi?"
Mặt Từ Tử Hạo hóng chuyện nhìn Tiêu Kiền.
Tiêu Kiền gãi đầu, mặt có chút đỏ lên "Chúng tôi chỉ là bạn bè, có thể thế nào?"
"Ô ô, nhìn bộ dạng này của cậu, chỉ là bạn bè, tôi không tin."
"Hai người đang nói gì vậy? Hình như có tên của tôi?"
Cách đó không xa một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đi tới, trên mặt mang theo nụ cười vô tư, lại có chút ngả ngớn, nếu chỉ nhìn bề ngoài thôi, ai nhận ra người đàn ông này tu Phật pháp chứ.
Thẩm Sùng Hoán dạo bước tới bên cạnh Tiêu Kiền, cười sờ đầu cậu ta "Thỏ con, vừa rồi nhắc tới tôi sao?"
Tiêu Kiền nhíu mày "Không được gọi tôi là thỏ con."
"Tan làm cùng đi ăn cơm, tôi phát hiện một quán ăn kiểu Trung rất ngon." Thẩm Sùng Hoán lựa chọn đổi đề tài, không nghe phản đối của Tiêu Kiền.
Tiêu Kiền bất đắc dĩ nhìn Thẩm Sùng Hoán, lúc vừa định lên tiếng, thì điện thoại bên hông Từ Tử Hạo kêu lên, là tiếng chuông chuyên dụng của đội trưởng, chỉ có khi có nhiệm vụ mới kêu lên.
"Sách, tên Khâu Viễn này gọi thật đúng lúc mà" Thẩm SÙng Hoán oán giận nói, liền đứng bên cạnh nhìn hai người.
Từ Tử Hạo nghe điện thoại xong, nói với Thẩm Sùng Hoán "Chúng tôi phải làm nhiệm vụ, án mạng ở phố Mê Ảnh."
"Phố Mê Ảnh? Đó không phải là nơi chuyên quay phim truyền hình với điện ảnh sao?" Thẩm Sùng Hoán hỏi.
"ĐÚng vậy, nghe nói người chết là một ngôi sao nữ. Lão đại kêu chúng tôi nhanh tới đó." Từ Tử Hạo kéo Tiêu Kiền "Đi nào, thỏ con, nhanh tạm biệt Sùng Hoán ca ca của cậu nào."
"Từ Tử Hạo!" Tiêu Kiền đạp Từ Tử Hạo một cái dẫn đầu đi trước.
Thẩm Sùng Hoán bất đắc dĩ lắc đầu "Cậu đừng khi dễ em ấy"
"Chậc, nói giống như anh không khi dễ cậu ấy vậy, đi đây" Từ Tử Hạo xua tay, đuổi theo Tiêu Kiền "Chờ tôi, thỏ con!"
Ở phố Mê Ảnh, bên ngoài một khu lều dây cảnh giới đã được giăng lên, cũng ngăn cản không được những người nghe thấy án mạng tới xem, tuy sợ hãi, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kì của mình, tiếng kinh hô liên tục truyền ra, một số người nhát gan, trên mặt đầy hoảng sợ.
"Rốt cuộc là chết như thế nào vậy? Thật là khủng khiếp"
"Nghe nói bị giá đèn đập chết, anh xem bên cạnh không phải có giá đèn sao?"
"Sao có khả năng, giá đèn này không nặng a"
"Ai biết được, có thể vì độ cao, tốc độ rơi xuống cũng quá nhanh, nên lực cũng mạnh hơn đi"
"Ai, đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà..."
Tiếng bàn tán không ngừng, Khâu Viễn cẩn thận nghe, lựa chọn những thông tin có ích, xem ra là sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà giá đèn này sao có thể đập chết người như vậy, thật sự kỳ quái.
Khâu Viễn là bạn nối khố của Tần Chí, gia cảnh không tệ, nhưng mà hắn không chọn quản lí sự nghiệp gia đình, mà đi làm cảnh sát, hơn nữa làm cũng rất giỏi, giải quyết mấy vụ án lớn, vì thế rất nhanh được thăng lên làm tổ trưởng tổ trọng án, hai cấp dưới đắc lực của hắn là Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền, Từ Tử Hạo vẫn luôn đi theo Khâu Viễn, Tiêu Kiền là tiểu cảnh sát được hắn phát hiện khi Tần Chí gặp Địch Hạo, năng lực không tệ, hơn nữa cũng đã tham gia vụ án đặc biệt, nên được phái tới đây.
Tổ trọng án của Khâu Viễn chính là bộ phận thông báo của Phòng điều tra đặc biệt, một khi phát hiện vụ án đặc biệt, sẽ chuyển đến phòng điều tra đặc biệt xử lý, mặt khác, cũng sẽ giải quyết hậu sự cho phòng điều tra đặc biệt, để tránh bị người dân bình thường phát hiện.
"Lão đại!"
Khâu Viễn ngẩng đầu, nhìn Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền chạy tới, "Sao chỉ có hai người các cậu? Người bên bộ phận giám định đâu?"
Từ Tử Hạo nói "Lão đại, người của bộ phận giám định nói Viêm Minh ở gần đây, kêu chúng em tới tìm cậu ấy, em đã nhắn tin cho Viêm Minh tới đây."
"Viêm Minh? Sao cậu ta lại ở đây?" Khâu Viễn buồn bực nói.
Từ Tử Hạo nhún vai "Phố bên cạnh không phải bán mấy loại quà tặng nhỏ sao"
Khâu Viễn nhướn mày, lập tức hiểu ra "Nga, mấy ngày nữa là sinh nhật Tần Hiểu"
Hai năm trước, Viêm Minh và Tần Hiểu đã ở bên nhau, lúc biết được tin này, hắn và Tần Chí đều rất kinh ngạc, cũng không biết tiểu tử kia thu thập được Tần Hiểu khi nào, hành động quá nhanh.
Viêm Minh là pháp y, còn là pháp y của phòng điều tra đặc biệt, tuy rằng bản thân hắn ta không có thuật pháp gì, nhưng Viêm Minh trời sinh có mắt Âm Dương, đối với việc xử lí vụ án đặc biệt rất thích hợp.
Không lâu sau, cách đó không xa một người đàn ông đeo mắt kính nhã nhặn đi tới, Viêm Minh để giải quyết vấn đề đôi mắt của mình, đã quen biết Địch Hạo rất sớm, mắt kính hắn ta không có độ, mắt kính này được Địch Hạo tạo ra, dùng để che mắt Âm Dương, để ai kia không cần mỗi ngày đều nhìn thấy quỷ.
Sắc mặt Viêm Minh nhìn qua không tốt lắm, đôi mắt giấu dưới mắt kính lộ ra sự không thoải mái.
"Hôm nay là ngày nghỉ của tôi" Viêm Minh vừa tới câu đầu tiên đã biểu hiện bất mãn.
Từ Tử Hạo chớp chớp mắt "Không có biện pháp, người của bộ phận giám định kêu tôi tìm cậu."
Viêm Minh hừ một tiếng, lúc trước hắn ta nhận chức pháp y, là bởi vì pháp y trước đó của cục cảnh sát hết thời hạn làm việc, cho nên lúc ấy hắn ta không chỉ là pháp y của phòng điều tra đặc biệt, còn phải hỗ trợ xử lý vụ án bình thường, sau đó cục cảnh sát lại tuyển vài pháp y trẻ tuổi, Viêm Minh trở thành pháp
Khâu Viễn đi tới vỗ vai Viêm Minh "Chậc, còn thời gian mấy ngày, không vội để chọn quà tặng đi."
Viêm Minh gật đầu "Thi thể ở đâu?"
"Bên này, nguyên nhân tử vong lần này rất kì lạ" Khâu Viễn đưa Viêm Minh tới chỗ thi thể "Giá đèn này rất mới, cũng rất nhẹ, cho dù rơi từ trên cao, cũng không đập người thành bộ dạng như vậy"
Viêm Minh liếc nhìn thi thể một cái, người chết là nữ, ngã dưới đất người thành hình chữ đại (大), dễ thấy nhất là đầu của người chết, đầu bị ngoẹo một bên rất kì lạ, có một vết lõm lớn, đầu gần như song song với bả vai, xương cổ bị gãy, da thịt bị nổ tung, chỉ có một chút kết nối, tình trạng lúc chết rất khủng bố thê thảm.
"Đúng vậy, lấy góc độ chuyên nghiệp phân tích, đập thành dạng này, phải là đồ vật có trọng lượng rất nặng." Viêm Minh đeo bao tay vào, cầm giá đèn, cảm thụ trọng lượng của nó, "Quá nhẹ, không đủ để tạo thành tình trạng này" Hắn ta lật xem đầu người chết, "Nhưng nhìn vị trí vết thương, quả thực do giá đèn tạo nên."
"Cho nên tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, thật sự không thể xác định nguyên nhân cái chết"
Viêm Minh đứng lên, "Đưa thi thể người chết về cục cảnh sát đi"
"Được"
Sau khi Địch Hạo và Tần Chí đưa sáu đứa nhỏ về tới nhà, liền nhận được điện thoại của Lâm Du, kêu bọn họ ngày mai tới phòng điều tra đặc biệt tiếp nhận vụ án.
"Ai, khi nào mới có thể nghỉ phép a" Sau khi Địch Hạo ngắt điện thoại, nằm nhoài lên sô pha lười động đậy, cậu bế Tần Duệ một đường, sắp mệt chết, thằng nhóc này cân nặng không nhẹ nha, hiện tại cậu mệt ngả lên sô pha, còn Tần Duệ rất có tinh thần, đuổi theo Tiểu Bạch, Hỏa Vân và Hỏa Miêu còn ở phía sau cổ vũ, ồn ào nhốn nháo, không để người ta yên tĩnh mà.
Tần Chí bưng nước tới "Uống miếng nước trước, chốc nữa anh nấu cơm cho"
Bước chân đang đuổi theo Tiểu Bạch của Tần Duệ lập tức dừng lại, điên cuồng chạy tới ôm chân Tần Chí, ngẩng mặt nhỏ nhìn Tần Chí.
Tần Chí nhéo mũi Tần Duệ, hỏi bé "Duệ Duệ đói rồi à?"
Tần Duệ gật đầu, dùng mặt cọ Tần Chí, vỗ vỗ bụng của mình, sau đó đẩy đẩy Tần Chí về phía phòng bếp.
Tần CHí nhịn cười, đứng im "Hiện tại còn sớm, chốc nữa sẽ nấu"
Tần Duệ đẩy nửa ngày cũng đẩy không được cha bé nhúc nhích, nắm tay nhỏ chạy đến bên cạnh Địch Hạo, bé biết chỉ cần ba ba nói một lời, cha bé sẽ nghe mà.
Địch Hạo giả bộ ngả vào sô pha ngủ, nhắm mắt lại mặc cho Tần Duệ đẩy thế nào cũng không mở mắt.
Tần Duệ gấp đến nỗi nhón chân, duỗi tay kéo tóc Địch Hạo "Ba ba, đói!"
Khiến Tần Duệ mở miệng nói chuyện thật không dễ, Địch Hạo không nhịn được mở mắt, bế Tần Duệ lên trên ngực mình, cản cái tay bé muốn nắm tóc cậu "Ba thấy con không phải đói, mà là thèm ăn."
"Ngao!"
Tần Duệ không thành thật vặn vẹo trong ngực Địch Hạo, bị Địch Hạo vỗ mông nhỏ vài cái.
"Sao con không thành thật như vậy, còn muốn nắm tóc ba? Anh con lúc bằng tuổi con rất ngoan" Địch Hạo bất đắc dĩ cảm thán.
Thất Thất và Tiêu Diễn ở trên lầu sắp xếp hành lý của mình, mới xuống dưới, đã nhìn thấy ba ba và em trai đang chơi, cũng nhào qua, bế Tần Duệ vào trong lòng hôn một cái "Em trai thật đáng yêu"
Địch Hạo ngồi dậy, chỉnh tóc rối "Cũng chỉ có con thấy thằng nhóc này đáng yêu."