"Lại là tên sao chổi này, sao cậu ta xuất hiện ở đây?!"
"Sao chổi? Tại sao lại nói như vậy?"
"Cậu ta vừa sinh ra, người trong nhà liền chết hết, là người không may mắn nhất trong trấn trên, cả ngày u ám, nhìn thấy cậu ta liền nổi hết cả da gà."
"Không phải chứ, nhìn vẫn ổn mà?"
"Là do cậu vẫn chưa thấy bộ dáng âm trầm của cậu ta, với bản lĩnh khắc người."
Địch Hạo nhìn thoáng qua người đàn ông kia, còn chưa nhìn ra cái gì, đã nghe Thất Thất nói, "Chú ấy không phải là hung thủ."
"Cháu dựa vào cái gì nói cậu ta không phải?!" Người đàn ông trung niên kia quay đầu lại, đôi mắt đỏ trừng Thất Thất.
Tiêu Diễn che phía trên Thất Thất, sắc mặt Tần Chí và ĐỊch Hạo đều trầm xuống, Địch Hạo cúi đầu hỏi, "Thất Thất, con có chứng cứ sao?"
Thất Thất gật đầu, "Chú ấy vừa rồi luôn ở với tụi con, mới đi không lâu."
"Vậy cậu ta cũng có thể giết con gái tôi lúc tách ra!" Lúc này, người phụ nữ đang ôm thi thể khóc cũng ngẩng đầu lên.
Khâu Viễn nhíu mày, "Hai vị, mọi người đau lòng vì mất con gái, chúng tôi có thể hiểu được, nhưng không thể vu khống người khác tùy tiện, thời gian tử vong của cô gái sẽ có chuyên gia tới kiểm tra, đến lúc đó sẽ biết có ăn khớp với thời gian của người đàn ông này hay không."
Người đàn ông trung niên chỉ vào người bị nghi là hung thủ, "Chính là cậu ta! Cậu ta là người bất hạnh! Là biểu tượng của ôn thần vận rủi! Là cậu ta hại con gái tôi, cậu nói đi, cậu có phải theo chúng tôi tới đây chơi hay không, cậu vì sao lại đi theo con gái của tôi không rời?"
Người đàn ông trung niên vừa nói, vừa bổ nhào vào người chàng trai, khuôn mặt không cảm xúc của chàng trai lúc này mới nhăn lại, anh ta lắc đầu, né tranh cú đánh của người đàn ông. Cho đến khi Khâu Viễn kéo người ra, chàng trai mới lên tiếng, "Tôi không có." Anh ta dường như đã lâu không nói chuyện, giọng nói nghèn nghẹt khó nghe.
Địch Hạo đi đến bên cạnh Khâu Viễn, lặng lẽ dùng thanh tâm chú với hai vợ chồng trung niên, để cảm xúc hai người họ ổn định lại, lúc này mới nói với Khâu Viễn, "Tôi gọi Viêm Minh tới đây khám nghiệm tử thi."
"Được." Khâu Viễn thở dài "Nếu không phải hai vợ chồng nhà này ngăn cản, một hai nói chàng trai này là hung thủ, có lẽ tôi đã có thể điều tra xung quanh một lượt rồi."
"Sao anh lại cảm thấy hắn không phải hung thủ?"
Khâu Viễn nhìn thoáng qua thi thể, nhỏ giọng nói, "Cô bé này bị cưỡng gian sau khi chết."
Địch Hạo kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên người thi thể có che một chiếc áo, là áo khoác nam, có lẽ là của người đàn ông trung niên. Khó trách hai vợ chồng kích động như vậy, con gái bị làm nhục, lại còn vì thế mà bỏ mạng. Địch Hạo thở dài một hơi.
"Trên người chàng trai này sạch sẽ, trừ bỏ trên cánh tay có vết thương." Khâu Viễn nói, "Tuy rằng tôi cũng cảm thấy lạ cánh tay cậu ta sao lại được chữa khỏi rồi, nhưng mà vừa rồi nghe Thất Thất nói chàng trai này có gặp mấy đứa nhỏ, thì không có gì đáng nghi nữa, có lẽ con trai cậu đã chựa trị cho cậu ta, hơn nữa tôi tin vào cảm giác con trai lớn của cậu."
Địch Hạo nhún nhún vai, "Anh cũng rất tin tưởng phán đoán của mình đi."
Dưới sự nỗ lực của Tần Chí và Địch Hạo, đám người đã được sơ tán đi không ít, không lâu sau, Viêm Minh, Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền tới đây, đi theo vậy mà còn có VIên Hướng Đông.
"Sao cậu cũng tới?" Địch Hạo kỳ quái nói.
"Sư phụ, không phải anh kêu tôi nhìn thi thể nhiều một chút sao? Nên tôi liền tới đây." Viên Hướng Đông gãi gãi đầu, bỗng nhiên kinh ngạc hô, "Là anh ta?"
Địch Hạo quay đầu lại nhìn, phát hiện Viên Hướng Đông đang nhìn chàng trai kia, vì thế cậu lên tiếng hỏi: "Cậu quen người đó?"
Viên Hướng Đông lắc đầu, "Không quen, anh ta đụng tôi ở trên đường, rất không lịch sự, không xin lỗi thì thôi, nhìn qua cũng không giống người bình thường." Nói xong, cậu ta tới gần Địch Hạo nhỏ giọng hỏi, "Sư phụ, anh ta sao lại ở đây?"
"Kẻ tình nghi." Địch Hạo trả lời lại ba chữ.
"A! Tôi đã nói nhìn không giống người tốt mà."
Địch Hạo vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng nhìn Viên Hướng Đông, "Tôi nói cái gì cậu liền tin à?"
"Cái gì?" Viên Hướng Đông nghi hoặc chớp chớp mắt.
Tần Chí phát hiện sau khi Viên Hướng Đông xuất hiện, ánh mắt của người đàn ông kia làm như vô tình đặt ở trên người Viên Hướng Đông, bộ dáng như đang suy tư, hắn nhướng mày. Tiêu Diễn đã kể lại chuyện gặp người đàn ông này và quá trình sau đó cho hắn, Tần Chí đột nhiên có chút hứng thú với người này, phải biết rằng linh lực của Tiêu Diễn, cho dù đối đầu với linh lực của hắn, cũng vẫn có vài phần lực sát thương, cơ thể người đàn ông này lại cứng cáp như vậy sao?
Lúc này Viêm Minh đã đi tới, mở miệng nói, "Thời gian tử vong trong vòng nửa giờ, nếu theo lời Thất THất nói, người đàn ông này vẫn có thời gian gây án, nhưng mà thời gian tử vong cụ thể phải đợi sau khi về nghiệm thi cẩn thận mới biết được."
"Ừm, vất vả cho cậu rồi." Địch Hạo gật đầu, cậu nghe thấy hai vợ chồng nhà kia lại ồn ào lên với Khâu Viễn, không khỏi có chút đau đầu qua nhìn, sau đó nói với Tần Chí, "Qua đó xem không?"
Khâu Viễn tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "Tiên sinh, tại sao chú khăng khăng cho rằng người này là hung thủ?" Khâu Viễn cũng đưa chàng trai tới, "Vị tiên sinh này, anh cũng nói cho chúng tôi biết một vài thông tin cơ bản đi."
"Tống Khải." Sau khi người đàn ông nói tên mình xong thì không lên tiếng nữa.
"Chính là cậu ta giết, anh cảnh sát người này ở trong trấn nổi tiếng là ôn thần, là tên sao chổi, ai cũng không muốn quan tâm tới cậu ta, con gái tôi cứu giúp cậu ta một lần, cậu ta liền coi trọng con gái nhà tôi, luôn tiếp cận con gái tôi, xuất hiện ở bên con bé, lần này chúng tôi đưa con bé tới đây chơi, cậu ta cũng đi theo! Nếu không sao lại gặp cậu ta ở đây!" Người đàn ông trung niên giống như tin chắc vào phán đoán của mình.
Người phụ nữ trung niên khóc nói: "Con gái tôi có tội tình gì! Có ý tốt giúp đỡ tên ôn thần này, kết quả còn bị... Mày trả sự trong sạch cho con gái tao, trả mạng con gái cho tao!" Người phụ nữ vừa khóc vừa động tay động chân với Tống Khải, hoàn toàn không nương tay, Tống Khải nhưng cũng không phản kháng.
Khâu Viễn cau mày ngăn người phụ nữ lại, "Dì à, nếu vị tiên sinh này thật sự là hung thủ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha, dì yên tâm." Khâu Viễn cho Địch Hạo và Tần Chí một ánh mắt, Địch Hạo vội vàng đưa Tống Khải đi, để lại Khâu Viễn an ủi cho tốt hai vợ chồng đau lòng vì mất con gái.
Viên Hướng Đông vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe, lúc này thấy Địch Hạo kéo người tới, chạy nhanh đến nói, "Sư phụ, cho dù anh ta không phải kẻ giết người, cũng khẳng định không phải người tốt, nếu không sao lại theo dõi con gái người ta."
"Được rồi, cậu bớt nhiều lời đi." Địch Hạo trừng mắt nhìn Viên Hướng Đông.
Viên Hướng Đông bĩu môi, trừng mắt Tống
"Có phải cậu biết đạo thuật không?" Tần Chí đột nhiên mở miệng hỏi.
Tống Khải ngẩng đầu, ánh mắt có một tia dao động, do dự một chút, vẫn là gật gật đầu, "Ông nội nhận nuôi tôi biết một chút."
Tần Chí ừ một tiếng, khó trách anh ta nhìn thấy linh lực của Tiêu Diễn cũng không bất ngờ.
"Vậy ông nội của cậu..."
Ánh mắt Tống Khải nhìn xuống, anh ta lắc đầu, "Ông nội đã qua đời."
Địch Hạo trừng mắt nhìn Tần Chí, cái hay không nói lại nói cái dở.
"Sao cậu lại đi theo cô bé kia?" Một lát sau, Địch Hạo thay đổi đề tài hỏi.
Kết quả Tống Khải không nói gì, lập tức phát ngốc, cho đến khi Khâu VIễn an ủi hai vợ chồng kia xong đi tới, Tống Khải mới ngẩng đầu nhìn thi thể bọn họ đưa đi.
"Chúng ta cũng về đi, Tống Khải đúng không, bởi vì cậu còn chưa thoát khỏi hiềm nghi, cho nên cậu phải về cùng chúng tôi." Khâu Viễn nói với Tống Khải.
Tống Khải gật đầu.
Buổi tối, Viêm Minh đưa báo cáo cho Khâu Viễn, "Tôi cảm thấy chuyện lần này phải giao cho Địch Hạo bọn họ rồi."
"Sao lại thế?"
"Tôi không tìm thấy bất kì vết thương nào trên người cô bé kia." Viêm Minh đẩy mắt kính, "Đương nhiên, ngoại trừ dấu vết bị cưỡng gian ra, trên người không có vết thương nào, bên trong cơ thể cũng không có nơi nào bị thương, tất cả đều bình thường, theo lý thuyết tuyệt đối sẽ không chết người."
"Tôi đã biết." Khâu Viễn nói, "Vậy phiền cậu đem báo cáo..."
"Tự anh đi đi."
"Vậy cậu làm gì?"
"Vội tan làm, hẹn hò." Viêm Minh nhìn thời gian, vẫy vẫy tay, liền rời đi.
Khâu Viễn bĩu môi, nói giống như hắn không có hẹn hò vậy.
Đám người Địch Hạo từ sau khi biết kết quả nghiệm thi từ chỗ Khâu Viễn, cậu hỏi Tần Chí: "Anh nói xem em có phải nên đi thắp hương không?"
"Hửm?"
"Em còn đang đắm chìm trong sự tiếc nuối vụ án của Vinh Kỳ, kết quả lại tới một vụ án nữa, thế này cũng quá nhanh rồi."
Tần Chí vỗ đầu Địch Hạo: "Những vụ án trước em tham gia cũng không nhiều, người khác biết cũng không nhiều, chúng ta chỉ hoàn thành nhanh chóng, cũng không tham gia toàn bộ quá trình. Lần này em tham gia toàn bộ, có phải không thoát khỏi cảm xúc được không. Đây không phải là Hạo Hạo anh quen biết, những chuyện như vậy về sau còn rất nhiều."
Địch Hạo thở dài, "Tình cảm là thứ khó kiểm soát mà, em chỉ đang cảm khái chút thôi."
"Được rồi, đừng thương xuân tiếc thu nữa, còn có vụ án chưa giải quyết đâu." Tần Chí nói, "Em nói Tống Khải có phải biết điều gì không."
"Nếu cậu ta biết gì đó, vì sao lại không nói?"
"Cậu ta là một người không tồi" Tần Chí nói.
Địch Hạo nhướng mày "Anh chưa từng dễ dàng khen người khác."
Tần Chí cười "Hạo Hạo ghen sao?"
"Đừng nhiều lời." Địch Hạo hất cằm "Mau nói sao anh lại thấy vậy."
"Từ rất nhiều chỗ, cậu ta vẫn luôn mặc kệ để hai vợ chồng kia đánh, cũng không đánh trả, có vướng bận với người chết, người như vậy không phải hung thủ, nhưng vẫn đi theo cô bé kia, có mục đích gì? Cô bé này bị kẻ cưỡng gian giết chết, hơn nữa có lẽ không phải do người thường làm? Đừng quên, Tống Khải cũng biết một chút đạo thuật."
Địch Hạo ngẩng đầu, "Ý anh là, Tống Khải theo dõi cô bé đó, là vì bảo vệ cô bé? Chỉ vì một chút giúp đỡ, liền đi theo bảo vệ, vậy thật sự là người tốt, từ nhỏ bị đối xử như vậy, cũng không bị mất lòng thiện, thật sự khó có được."
Tần Chí gõ gõ cái bàn, "Còn có anh cảm thấy hơi kì quái, tuy rằng có thể không liên quan tới vụ án này."
"Cái gì?"
"Cậu ta vẫn luôn nhìn đồ đệ nhỏ của em, theo anh biết, trên thực tế hai người họ cũng không quen biết."
"A, cậu ta coi trọng Hướng Đông."
"Không giống như vậy." Tần Chí xoa xoa cái trán "Vấn đề này chúng ta khoan bàn luận, đi hỏi Tống Khải một chút, xem cậu ta biết cái gì."