Hiện tại Địch gia có chút xuống dốc là vì có chút nội tình.
Xe chạy qua vùng ngoại ô quanh co gấp khúc, từ xa có thể thấy gian nhà cổ ẩn nấp trong rừng, cột nhà chạm khắc cổ xưa, đó là nhà cũ của Địch gia, là nơi gia chủ nhà họ Địch ở - cũng chính là ông nội Địch Hạo. Ngày mai là đại thọ của lão gia tử, chắc chắn người trong họ đã tới rất nhiều.
Tần Chí lái xe qua đường núi, sau đó là đường đất trong rừng sâu thẳm, cây cối xanh tốt, trên mặt đất nở đầy hoa dại, sinh cơ bừng bừng, rất khó tưởng tượng nơi hẻo lánh này lại có cảnh sắc đẹp như vậy. Nhưng cũng vì hẻo lánh nên nơi đây hầu như không có người tới, hơn nữa đây cũng là nơi ở của Địch gia nên càng không có người tùy tiện tới.
Sắp tới Địch gia, Tần Chí vừa lái xe vừa quay đầu nhìn thoáng qua Địch Hạo. Quả nhiên Địch Hạo đang dựa vào cửa sổ xe thở dài, mặt mày ủ ê.
"Nên đối mặt vẫn phải đối mặt" Tần Chí vươn tay nhéo lòng bàn tay Địch Hạo.
Địch Hạo vẻ mặt đau khổ "Anh nói xem thằng nhóc kia có thể không tới không?"
"Không thể" Tần Chí không chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của Địch Hạo.
Địch Hạo tựa đầu vào lưng ghế, buồn rầu nhắm mắt lại.
Trước kia có nói thái độ của người nhà họ Địch đối với Địch Hảo đã tốt lên không ít, nhưng đó cũng chỉ là những trưởng bối, còn những người ngang hàng với Địch Hạo, thái độ đối với Địch Hạo vẫn không tốt lắm.
Lão gia tử Địch gia, cũng chính là ông nội Địch Hạo có hai người anh em, ông nội Địch Hạo là con trai thứ hai. Ba anh em họ năm đó mỗi người một vẻ, năng lực trác tuyệt, nhưng hiện tại chỉ còn lại ông nội của Địch Hạo. Ông cả có một người con trai, cháu nội là Địch Tuấn, Địch Tuấn cũng giống Địch Hạo, trong trận chiến năm đó mất cả cha và mẹ, sau đó được ông nội của Địch Hạo thu dưỡng. Có thể bởi vì lớn lên với nhau từ nhỏ, hơn nữa Địch Tuấn là hi vọng lớn nhất của một đám người trung niên, vì vậy mà anh ngày càng trở nên lý trí, thành thục, anh đối với Địch Hạo cũng rất khoan dung, cũng là người có quan hệ tốt nhất với Địch Hạo, những người khác đều xa cách Địch Hạo, chỉ có Địch Tuấn không như vậy. Năm đó Địch Hạo có Thất Thất, Địch Tuấn cũng là người biết đầu tiên, ngoài Địch Tuấn không một ai ở Địch gia biết chuyện.
Nhưng nhà họ Địch cũng chỉ có mỗi Địch Tuấn ở thời thơ ấu của Địch Hạo, cho cậu tình thương ấm áp của anh trai.
Ông ba có hai người con, con gái lớn gả cho một thương nhân họ Bạch, sinh một người con gái đặt tên là Bạch Vi, lớn hơn Địch Hạo một tuổi. Bởi vì một chút chuyện, mẹ của Bạch Vi mang theo cô rời khỏi nhà họ Bạch, sau đó bà cũng hi sinh trong trận chiến, về sau, Bạch Vi cũng không trở về nhà họ Bạch nữa mà vẫn ở nhà của cậu, cũng chính là con trai của ông ba - Địch Dễ Duy. Địch Dễ Duy là người duy nhất của Địch gia không hi sinh trong cuộc chiến năm đó, bởi vì vợ ông đỡ cho ông một đòn khi bà đang mang thai chín tháng, cuối cùng cố gắng hết sức cũng chỉ cứu được đứa con, là một đứa con trai đặt tên là Địch Tư.
Địch Tư sinh non, lúc sinh ra đã yếu ớt, hơn nữa khi ở trong bụng mẹ đã chịu một đòn tấn công, cho nên thân thể vẫn luôn không khỏe, cậu ta cũng là người căm hận Địch Hạo nhất. Tai nạn năm đó bởi vì Địch Hạo mà xảy ra, nếu không phải đối phương muốn giết chết Địch Hạo nên đối phó với người Địch gia, thì bọn họ đâu cần phải cùng nhau chống lại mà bị liên lụy, khiến cho hiện tại những đứa trẻ không phải chỉ còn một cha hoặc mẹ, không thì mất cả cha lẫn mẹ. Địch Tư từ nhỏ đã không thích Địch Hạo, thậm chí là hận Địch Hạo, Địch Hạo hại cậu ta vừa sinh ra đã không có mẹ, vừa sinh ra thân thể đã suy yếu! Những người khác coi thường Địch Hạo đối với Địch Tư là chưa đủ, cậu ta chưa bao giờ được cảm thụ sự ôm ấp của mẹ, tất cả đều do Địch Hạo tạo nên. CHo nên dù nhỏ tuổi hơn Địch Hạo rất nhiều, Địch Tư cũng có thể khi dễ Địch Hạo bởi vì Địch Hạo chưa bao giờ phản kháng. Địch Hạo tuy rằng vì bị kích động lớn mà mất đi ký ức về trận chiến năm đó, nhưng cũng biết mọi chuyện là bởi vì mình mà ra, cho nên khi Địch Hạo trưởng thành liền rời khỏi nhà tới thủ đô, nếu người khác không muốn thấy cậu, như vậy điều duy nhất cậu có thể làm là không tiếp tục ở lại khiến cho người nhà họ Địch chướng mắt.
Một thiếu niên còn chưa đủ khả năng nuôi sống bản thân đã rời khỏi vùng đất, ngôi nhà mà mình quen thuộc, sự gian khổ và cô độc phải gánh chịu là không thể tả, Địch Hạo chỉ có thể liều mạng học tập và kiếm tiền, đó là phương hướng duy nhất trong cuộc sống. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Địch Hạo sớm hoàn thành việc học, đương nhiên, Địch Hạo thường xuyên nói cậu hoàn thành việc học trước là để có càng nhiều thời gian để kiếm tiền mà thôi. Sau đó Bành Vũ người bạn chí cốt chơi từ nhỏ đến lớn cũng thi được đại học trên thủ đô, Địch Hạo mới kết thúc cuộc sống cô đơn tự tại, cũng dần mở lòng hơn.
Nghĩ đến chuyện tới Địch gia sẽ gặp Địch Tư, Địch Hạo cảm thấy cả người đều không khỏe, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được, còn phải chịu đựng bị trào phúng. Sách, may mà Địch Tư cũng đã trưởng thành, cho dù nhỏ tuổi nhất cũng không thể dựa vào tuổi mà trắng trợn khi dễ cậu.
Cuối cùng nhà cũ cũng xuất hiện trước mắt, Tần Chí quen cửa quen nẻo lái xe vào gara, sau đó cùng người nhà xuống xe.
Địch gia có rất nhiều người thường ở, cho nên Hỏa Vân, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch không thể tùy tiện nói chuyện, chỉ có thể giả bộ làm sủng vật bình thường đi vào. Tần Duệ được Địch Hạo bế xuống, thuận tiện vỗ một cái vào mông.
"Nhớ tí nữa phải chào mọi người biết chưa?" Địch Hạo nói
"Ngao!" Tần Duệ đáp một tiếng.
Nghe một tiếng đáp lại của Tần Duệ, gân xanh trên trán Địch Hạo nổi lên, cố gắng nhẫn nại nói "Ba đã nói với con nhiều lần rồi, không được học kêu theo Tiểu Bạch, phải nói tiếng người hiểu không?"
Hỏa Miêu và Tiểu Bạch mới biết nói chuyện không lâu, lúc ấy Tần Duệ đã sớm được sinh ra, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, được ba tiểu động vật rất thích, thường xuyên vây quanh Tần Duệ, Hỏa Miêu còn đỡ, ngày thường sẽ không phát ra tiếng kêu lớn, Tiểu Bạch thì không ổn, thường xuyên ngao ngao ngao vây quanh Tần Duệ, cho nên tiếng đầu tiên Tần Duệ phát ra là "Ngao". Khi Địch Hạo và Tần Chí ý thức được lập tức sửa cho Tần Duệ, dù chữ đầu tiên Tần Duệ nói là "baba" nhưng tiếng "Ngao" này vẫn chưa biến mất, mỗi lần kêu đều rất rõ ràng.
Tần Duệ xoay người về phía Tần Chí vươn tay cầu ôm, Tần Chí nhịn cười bế bé, xoa khuôn mặt nhỏ của Tần Duệ "Chỉ biết giận ba con"
Địch Hạo ở bên cạnh nhéo mông Tần Duệ.
Diện tích nhà cũ của Địch Hạo rất rộng, màu sắc trầm, không khí cổ xưa, lại thêm màu sắc tươi sáng của cây cối chung quanh khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, sống ở đây tuyệt đối có thể dưỡng tâm.
Lúc này một người trẻ tuổi từ cửa đi ra, diện mạo tuấn lãng, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể cũng có chút gầy yếu, nhìn thấy đoàn người Địch Hạo, trên mặt lộ ra biểu tình quả là như vậy.
"Liền biết mấy người tới" Người trẻ tuổi dựa khung cửa, đưa cằm nhìn về phía Địch Hạo, mấy người khác xem như không thấy.
Địch Hạo nhìn Địch Tư đối diện, âm thầm thở dài, sau đó cười nói "Em là đặc biệt tới đón bọn anh sao?"
Địch Tư hừ một tiếng "Anh mơ đẹp nhỉ, tôi chỉ là đặc biệt tới nhìn xem có phải Đại Phật của chúng ta xuất hiện rồi không, đại thọ của ông nội, anh chỉ đến trước một ngày? Không phải ở trong vòng tay của đàn ông vui quên cả trời đất đi?" Địch Tư nói xong liếc mắt nhìn Tần Chí, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Tần Chí lập tức trầm xuống, tiến lên một bước muốn dạy dỗ Địch Tư, kết quả bị Địch Hạo duỗi tay ngăn cản, Địch Hạo vỗ ngực Tần Chí, để cho hắn thuận khí, sau đó cười xán lạn với Địch Tư "Đúng vậy, anh chính là vui đến quên cả trời đất. Em cũng thấy rồi, người đàn ông của anh ưu tú như vậy, anh chính là một khắc cũng không thể rời, em thực sự rất hiểu anh."
Một lời vừa trấn an Tần Chí cũng khiến sắc mặt Địch Tư đỏ lên, tức đến không nói nên lời.
Địch Tư phẫn hận cắn răng, hiện tại người Địch gia ngoại trừ cậu ta, mọi người đều đối với Địch Hạo ôn hòa, cho dù không muốn nói chuyện cùng, cũng chỉ giữ thái độ bàng quan xa cách, không hề coi thường. Địch Tư cảm thấy mình hiện tại tứ cố vô thân (không nơi nương tựa). Lúc nhỏ không hiểu chuyện, cậu ta có thể đem tất cả oán hận phát tiết lên người Địch Hạo, chẳng sợ Địch Hạo cũng là người bị hại. Lớn lên cũng hiểu một chút chuyện, hiểu được một ít đạo lý, Địch Tư cũng biết lúc trước mình có chút quá đáng, nhưng không đại biểu cậu ta nhìn Địch Hạo thuận mắt.
"Chú, chúng ta không đi vào sao?" Thất Thất chạy tới bên người Địch Tư hỏi, tuy rằng bé không thích những lời chú nói với ba, nhưng ba nói với bé rất nhiều lần, không nên nổi giận với những người lớn ở Địch gia, cho nên Thất Thất chỉ có thể nói sang chuyện khác, ngoài ông cố và bác Địch Tuấn, Thất Thất không quá thích những người ở Địch gia, đương nhiên cũng không chán ghét, bởi vì không tiếp xúc nhiều cho nên cũng không thân cận. Nhưng mà bọn họ đối xử với bé và em trai cũng không tồi.
Địch Tư ngẩn người, đột nhiên ho khan, có chút không được tự nhiên nói "Tất nhiên là vào rồi" Nói xong, cậu ta quay lại nhìn thoáng qua Địch Hạo nói "Mau vào đi, đừng để ông nội chờ lâu"
Địch Hạo thầm nghĩ, nói như thể không phải do cậu kéo giờ.
Đi qua đại sảnh là phòng khách, Địch lão gia tử và một vài vãn bối (người dưới) đang ngồi trên sô pha trò chuyện, thấy đoàn người của ĐỊch Hạo tiến vào, mặt của Địch lão gia tử đang nghiêm túc tức khắc nhu hòa hơn.
Địch Hạo mang theo hai con trai tới chào, Địch Dễ Duy ngồi bên cạnh Địch lão gia tử sắc mặt bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn Thất Thất và Tần Duệ cười nói "Hai đứa nhỏ đều đã lớn như vậy a, lớn, phát triển rất tốt"
Địch Hạo cười đáp lại, Địch Tuấn vội tiếp đón đoàn người Địch Hạo ngồi xuống liền nói "Chỉ chờ mấy đứa tới, mọi người đều đã tới rồi, các phân nhánh sẽ đến vào ngày mai"
Địch Tư lúc này hừ một tiếng "Anh ta cũng kém một
"Tiểu Tư" Địch Dễ Duy trầm mặt giáo huấn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã nhằm vào Địch Hạo, cũng đều trách ông, lúc ấy Địch Dễ Duy chịu nỗi đau mất vợ, con trai cũng khó khăn lắm mới sinh ra nên ông xem là bảo bối, cho nên khi phát hiện tư tưởng Địch Tư có chút cực đoan, cũng chưa từng nghiêm khắc phê bình, hơn nữa thái độ của Địch Dễ Duy đối với Địch Hạo lúc ấy cũng không nóng không lạnh, cho nên không để ý nhiều hành động của Địch Tư đối với Địch Hạo, xảy ra tình trạng hiện tại khiến cho mọi người có chút xấu hổ.
"Làm sao?! Con nói không đúng sao? Mọi người đều tới chỉ có anh ta tới trễ!" Địch Tư gân cổ nói. Cậu ta tuy rằng sợ lão gia tử, nhưng những lời này của cậu ta đều là vì lão gia tử mà nói, hơn nữa cậu ta là người nhỏ nhất, từ nhỏ tới lớn ít bị quở trách, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè.
Bạch Vi nhăn mày lại "Được rồi, Tiểu Tư, Địch Hạo ở xa, còn làm ở phòng điều tra đặc biệt, có thể xin nghỉ để về là không dễ"
Phòng điều tra đặc biệt giải quyết những vụ án đặc thù, là cơ sở được đất nước âm thầm thành lập. Những chuyện đặc thù xảy ra ở khắp nơi trong nước thực sự rất nhiều, để không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của người dân, yêu cầu cần nhân viên chuyên môn đến giải quyết.
Bởi vì tuyệt đối không thể tiết lộ những tin tức này, tránh gây nên những khủng hoảng không cần thiết, cho nên cần tuyển rất nhiều người có chuyên môn. Chuyện liên quan tới đất nước, cho nên trói buộc khá nhiều, mà những người có năng lực đều không muốn bị gò bó, kỳ thực nhiều người không muốn dùng năng lực của mình để phục vụ cho người khác, mà tự do tự tại mới là cuộc sống họ muốn.
Cho nên người vào phòng điều tra đặc biệt rất ít, nhân viên chuyên trách thường rất bận, đôi khi phải chạy đi khắp nơi, đặc biệt là người của phòng điều tra đặc biệt ở thủ đô, bởi vì năng lực đều cao nên những án kiện không giải quyết được ở những khu vực khác đều sẽ yêu cầu người ở thủ đô hỗ trợ.
Tuy nhiên cũng có đôi khi phòng điều tra đặc biệt phá án, nhờ người qua đường hỗ trợ, những người đó hoặc nhiều hoặc ít cũng tình nguyện trợ giúp. Những người có thành tựu trong thuật pháp đều là người có tâm tư đoan chính, tất nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn cái xấu. Chẳng qua tâm tư của bọn họ hầu hết đều đặt ở việc tu đạo, muốn bọn họ làm việc cho phòng điều tra đặc biệt là rất khó.
Tần Chí và Địch Hạo cũng xem như khác loài đi, không phải vì đại nghĩa, đương nhiên càng không phải vì hòa bình thế giới. Địch Hạo vào phòng điều tra đặc biệt hoàn toàn là ngoài ý muốn, lúc ấy cậu sắp hết tiền, còn phải nuôi con nhỏ, đúng lúc Lâm Du hứa hẹn tiền lương tương đối nhiều, vì thế Địch Hạo một chút tiết tháo đều không có, lập tức đồng ý. Thực ra trước đó Lâm Du đã sớm tìm Địch Hạo, nhưng mà Địch Hạo vẫn chưa chấp nhận mà thôi. Mà Tần Chí vào phòng điều tra đặc biệt hoàn toàn là để ở cạnh Địch Hạo, hơn nữa hắn cũng không tính là nhân viên chính thức, chỉ là tạm giữ chức, bởi vì nhân viên chính thức sẽ phải tách Địch Hạo ra để làm nhiệm vụ, còn hiện tại là trợ lý của Địch Hạo, đương nhiên Địch Hạo đi đâu, Tần Chí liền có thể theo đó.
Vì lí do này, Lâm Du đã nghẹn trong thời gian dài, thực sự là phí đi một trợ lực lớn! Làm thê nô cũng không cần quá đáng như vậy đi! Cho nên để có thể sử dụng thật tốt năng lực của hai người, Địch Hạo và Tần Chí trở thành hai người phải nhận nhiệm vụ nhiều nhất trong phòng đặc biệt. Đương nhiên, cả hai người đủ xuất sắc mỗi lần đều hoàn thành nhiệm vụ, năng lực của Địch Hạo và Tần Chí cộng thêm tài lực sau lưng của Tần Chí, không lợi dụng thật tốt, quả thực có lỗi với danh hiệu hồ li của Lâm Du.
Cho nên nói nhiều như vậy, hai người bọn họ có thể vội vã trở về tham dự đại thọ của ông nội thật đúng là cảm ơn trời đất, may mà Lâm Du vẫn còn có lương tâm.
Về Địch Hạo và Tần Chí, những người có mặt ở đây đều hiểu nên không bắt bẻ hai người, cho nên khi Địch Tư nói như vậy, là có chút vô cớ gây rối. Bạch Vi đau lòng cho người em trai này, không muốn cậu ta chọc giận mọi người lúc này bởi vậy mới nói đỡ, chẳng qua Địch Tư không hiểu được ý tốt này của cô.
Địch Tư thấy người chị gái cùng lớn lên cũng nói đỡ cho Địch Hạo vì thế trong lòng có chút ủy khuất, nhưng cậu ta cũng hiểu nếu nói tiếp nữa sẽ thực sự bị mắng, vì thế trừng mắt nhìn Địch Hạo một cái rồi chạy lên lầu.
Địch Dễ Duy thấy thế thở dài một tiếng, nói xin lỗi với lão gia tử "Bác xem, đứa nhỏ này bị cháu chiều hư rồi, thật là.... Cháu sẽ dạy dỗ nó thật tốt"
Địch lão gia tử xua tay "Được rồi, sức khỏe của nó luôn không tốt"
Địch Dễ Duy gật đầu, quay lại xin lỗi Địch Hạo "Chú thay Tiểu Tư xin lỗi...."
"Xin lỗi thì không cần" Tần Chí ngăn trước người Địch Hạo "Chú là trưởng bối của Hạo Hạo, thật sự không cần như vậy. Nhưng mà Địch Tư cũng không phải còn nhỏ, chắc hẳn cũng biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì, cho dù cậu ấy có bất mãn với Hạo Hạo, mấy năm nay ăn hiếp em ấy cũng đủ rồi đi"
Tần Chí sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói trầm thấp, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn đang nén giận.
Địch Hạo giữ tay Tần Chí, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Địch Dễ Duy đầu tiên là hơi kinh ngạc, không ngờ Tần Chí lại đem mọi chuyện nói trắng ra như vậy, sau đó im lặng, tuy rằng bị Tần Chí nói thẳng ra như vậy bị mất mặt nên có chút tức giận, nhưng nhớ lại những năm qua của Địch Hạo, ông cũng không thể nói lại cái gì. Lão gia tử đau lòng nhất là Địch Hạo, cũng chưa từng mù quáng mà bảo vệ cho Địch Hạo, còn thường xuyên giúp bọn họ bù đắp. Cho dù chuyện năm đó là do Địch Hạo mà xảy ra, cậu cũng đã sớm trả đủ rồi, hơn nữa chuyện năm đó ai đúng ai sai, nói đến cùng cũng không thể đổ hết lên người Địch Hạo. Là người trong một nhà, người của Địch gia đều tự nguyện bảo vệ cho người trong gia tộc, năm đó đối phương không chỉ muốn đẩy Địch Hạo vào chỗ chết, cũng muốn nhổ cỏ tận gốc bọn họ, cho nên bọn họ căn bản cũng là đang tự vệ, vì vậy mà hi sinh tính mạng cũng không thể trách ai.
Địch lão gia tử nhìn mọi người đều im lặng, gõ cây gậy trong tay xuống, nghiêm túc nói "Được rồi, đừng nói nữa, chuyện gì lớn đâu! Bọn nhỏ vẫn còn ở đây, không tiếp tục nói chuyện này nữa, ai làm gì thì làm đi, giải tán được rồi."
Địch Dễ Duy gật đầu dẫn đầu rời đi, Bạch Vi theo sau, chào lão gia tử một tiếng rồi rời khỏi phòng khách. Địch Tuấn thở dài đứng lên nói "Hai đứa lái xe tới đây nghỉ ngơi một chút đi, đợi tới lúc ăn cơm anh lên gọi hai đứa."
Thất Thất chạy tới nắm tay Địch Hạo "Bác ơi, cháu muốn uống nước ép trái cây, trong nhà có trái cây gì không?"
Địch Tuấn cười sờ đầu Thất Thất "Trái cây gì trong nhà cũng có, cháu muốn ép trái gì cũng được, nếu không có bác kêu người đi mua"
Duệ Duệ đôi mắt phát sáng, giãy lên trong lòng Tần Chí muốn đi xuống, bé muốn tới chỗ anh trai nha.
Tần Chí đặt Duệ Duệ xuống đất, nhìn thân mình nhỏ bé run run rẩy rẩy đi tới chỗ Thất THất, mông nhỏ uốn éo, lửa giận trong lòng cũng bị con trai dập tắt, đầy bất đắc dĩ, con trai thật là vô tư, ba của mình bị người ta ăn hiếp, còn tung ta tung tăng đòi ăn.
Vẫn là Thất Thất ngoan ngoãn hiểu chuyện, ép xong một ly nước trái cây liền đem mời Địch Hạo "Ba ba, ba uống nước trái cây"