Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Quỷ dục sắc


trước sau



Cơ thể của Lương Vận Thơ đã không chịu nổi, nhưng trên người có linh lực khống chế cô ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cơ thể của Lương Vận Thơ sẽ không chịu được. Tần Chí tuy rằng không thích Lương Vận Thơ, nhưng cũng không thể không quan tâm tính mạng của Lương Vận Thơ.


Trường hợp hiện tại giằng co trong khoảng thời gian ngắn, linh lực của Tần Chí và Địch Hạo bị áp chế, đặc biệt là Địch Hạo, theo thời gian trôi đi, gần như không thể sử dụng linh lực nữa. Mà cơ thể của Lương Vận Thơ cũng sắp không chống đỡ được, nhưng vẫn tấn công hai người.


Sắc mặt Địch Hạo thay đổi, tiếp theo lên tiếng: "Trái tim long mạch..." Theo lời Địch Hạo nói, trong tay cậu dần xuất hiện một quả cầu linh lực nhỏ, quả cầu vừa ra, không khí xung quanh đều được tinh lọc, hai người lập tức cảm thấy linh lực đã khôi phục không ít, linh khí hiện lên trong mắt Địch Hạo, một đạo linh lực trong tay hóa thành lông đuôi, lướt qua trên người Lương Vận Thơ, trên người Lương Vận Thơ vốn đã có linh lực của Tần Chí, hiện giờ lại gặp phải linh lực của Địch Hạo, rốt cuộc không thể kiên trì mà ngất đi, linh lực trên người cô ta dao động, cuối cùng biến mất trong không khí.


Lúc Địch Hạo và Tần Chí hồi phục cơ thể, không gian trong văn phòng dần xảy ra thay đổi, kết giới tản ra không một tiếng động, lúc hai người phát hiện, đã không thể tùy ý phá, kết giới này có lẽ được bố trí khá lâu trước đó, chỉ thiếu một chất xúc tác, xem ra đối thủ của họ không thể xem thường.


Tần Chí cười giễu một tiếng: "Giấu đầu hở đuôi."


Cho dù bị nhốt ở chỗ này, hai người cũng không hề căng thẳng chút nào, ngón tay Địch Hạo vẽ lên không khí, linh lực từ ngón tay dao động, hình thành một cái lưới trong suốt, rải rác trong không khí.


Văn phòng biến thành một không gian thuần màu trắng, kết giới vây quanh hai người, linh lực của Địch Hạo cũng tạo ra một cái lưới bên trong kết giới, một tiếng cười khẽ truyền đến, kết giới dao động một trận, xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.


"Tiểu Ngũ!"


Địch Hạo thu lại linh lực trong tay: "Quả nhiên là người, đã đoán được người chắc chắn ở đây, người rốt cuốc là thứ gì?"


Người đàn ông cười mỉm: "Là thứ gì? Nếu người lại đây, ta sẽ nói cho người biết."


Địch Hạo cau mày: "Những cô gái đó đều do người giết?"


Người đàn ông sờ miệng mình, trả lời không chút do dự, "Không sai." Gã thấy Địch Hạo không đáp lại thì nói: "Ở bên cạnh ta đi, mùi vị trên người người rất dễ ngửi."


Sắc mặt Tần Chí đen đi, lập tức tấn công qua, linh lực màu xám tấn công lên người đàn ông, lại khiến cho linh lực dao động một trận.


"Đây không phải chân thân của hắn ta." Địch Hạo kinh ngạc lên tiếng: "Lượng lớn linh lực của người vậy mà đặt ở đây."


Trong lòng cậu không khỏi ngạc nhiên, để hội tụ linh lực trở thành hình dáng của mình, có yêu cầu rất lớn, còn đừng nói để lại ý thức của mình, loại thuật pháp này người bình thường không thể làm được, người đàn ông này không đơn giản, ngoại trừ linh lực mạnh, còn có thể để lại đường lui cho mình.


Người đàn ông sung sướng nở nụ cười, giống như rất thỏa mãn với bộ dáng kinh ngạc của Địch Hạo: "Đừng uổng phí sức lực, các ngươi phải phá kết giới này, mới có thể đối phó với ta, muốn ở đây tạo ra một cái lưới để bắt ta, không thể nào đâu."


"Thật sao?" Lời Tần Chí vừa dứt, năm ngón tay mở ra, linh lực màu xám giống với linh lực của Địch Hạo vừa rồi, hình thành một tấm lưới, ở bên cạnh linh lực của Địch Hạo, một âm một dương, âm dương giao nhau, trong nháy mắt tạo ra linh lực rất lớn. Sắc mặt tên đàn ông thay đổi, cơ thể vặn vẹo mấy lần, kết giới bắt đầu nứt ra, lúc tấm lưới muốn vây lấy gã, tên đàn ông liền tản ra linh lực trên người, biến mất khỏi đây.


Trong nháy mắt, kết giới biến mất, lại trở về văn phòng.


"Lại không bắt được hắn." Địch Hạo không khỏi buồn bực nói.


Lương Vận Thơ còn nằm trên mặt đất, Địch Hạo chỉ vào cô ta hỏi: "Làm gì với cô ấy bây giờ?"


"Mặc kệ." Tần Chí lôi kéo Địch Hạo, "Chúng ta đi thôi, cô ta sẽ tự tỉnh."


Địch Hạo:......


Cuối cùng hai người đặt Lương Vận Thơ lên sô pha rồi mới đi.


Chủ nhật là ngày nghỉ, rời khỏi Lương thị, cũng chưa tới buổi tối, Địch Hạo và Tần Chí về nhà, sau đó tới biệt thự Tần gia, bọn nhỏ đều ở đó, họ ở lại Tần gia ăn cơm, xong mới về nhà mình. Ngày hôm qua mua một đống quần áo, nhưng bởi vì xảy ra chuyện kia, cho nên mấy đứa nhỏ vẫn chưa thử đồ mới, Tần Chí đều trực tiếp mua về, hôm nay hai người họ cũng ra ngoài từ sớm, cũng chưa kịp thử đồ.


Vẫn may quần áo đã giặt xong, buổi tối về có thể trực tiếp thử.


Thất Thất và Tiêu Diễn ôm quần áo của mình trở về phòng, Tần Duệ muốn đi theo, chân ngắn chạy theo, bị Địch Hạo bế trở về. Thất Thất quay đầu lại nhìn thoáng qua, cho em trai một ánh mắt thương nhưng không thể làm gì, gần đây không hiểu sao ba bé lại như vậy, thích mặc cho Tần Duệ quần áo động vật nhỏ, đặc biệt là đồ gấu con, ngày hôm qua quần áo mua về, có rất nhiều đồ gấu con.


Tần Duệ đá chân, không vui bị bế trở về.


"Nào nào nào, ba thử quần áo cho con." Địch Hạo lấy bộ đồ màu nâu, mặt trên có một đầu gấu chiếm gần hết. Tần Duệ bị đặt ở trên giường, bò tới trên người Tần Chí, rúc vào trong ngực Tần Chí, ý muốn trốn đi, bé mới không cần thay quần áo đâu.


Đáng tiếc Tần Duệ vẫn không nắm được bài học, cha của bé trước mặt Địch Hạo luôn không có nguyên tắc.


Tần Chí giúp Địch Hạo cở quần áo Tần Duệ ra.


...... Tần Duệ bĩu môi, trần truồng ngồi trên giường, Địch Hạo giơ quần áo, xoa nắn thịt trên bụng Tần Duệ, chậc chậc hai tiếng: "Sao lại nhiều lớp mỡ như vậy, một lớp lại một lớp, Duệ Duệ béo."


Tần Duệ nhỏ giọng hừ một tiếng, lúc Địch Hạo thay quần áo

cho bé, xoay người ghé trên giường, dùng mông hướng về phía Địch Hạo, còn vặn vặn mông, Địch Hạo vỗ nhẹ trên mông Tần Duệ: "Ha, còn nổi giận, ha ha...."


Cuối cùng, Tần Duệ vẫn không tránh được ma chưởng của Địch Hạo, bị Địch Hạo thử tất cả quần áo, cả người đều héo rũ, Địch Hạo ôm Duệ Duệ mịn màng: "Đi nào, đi tắm với ba nào."


Tần Chí hơi cau mày: "Hạo Hạo, để Thất Thất tắm cho em trai."


"Vì sao?"


Tần Chí tới gần Địch Hạo, "Hạo Hạo phải tắm với anh rồi."


"Ha ha, không cần." Địch Hạo hôn Tần Duệ cái bẹp: "Em muốn tắm với Duệ Duệ."


Tần Chí giả bộ đáng thương: "Hôm nay anh hơi mệt, Hạo Hạo."


"Anh mệt em không mệt."


"Anh mệt tim, tên đàn...."


"Dừng dừng dừng." Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn Tần Chí, từ lúc hai người ở bên nhau, Tần Chí ngày càng biết làm nũng, một người đàn ông lớn như vậy rồi, cũng không dễ dàng. Nhưng mà Địch Hạo thật sự không thể từ chối Địch Hạo như vậy, dù sao cũng không phải có thể nhìn thấy thường xuyên.


Duệ Duệ vất vả nửa ngày, làm đồ giải trí cho ba bé, cuối cùng vẫn bị cha tống đi.


Duệ Duệ muốn khóc.


Sau khi hai người họ rời đi, Lương Vận Thơ tỉnh lúc nào, họ không biết, nhưng mà Lương Vận Thơ sau chuyện đó, vẫn đi làm bình thường, không hề có chút phản ứng đặc biệt nào, cũng không tới tìm họ. Nếu không phải Địch Hạo và Tần Chí đánh chủ ý lên Lương Vận Thơ, thì thật sự không cảm thấy Lương Vận Thơ có gì khác thường, nhưng hiện tại, tuy rằng bên ngoài nhìn bình thường, nhưng có khả năng Lương Vận Thơ vẫn bị khống chế, nghĩ đến sau khi rời khỏi, tên đàn ông Tiểu Ngũ kia về Lương thị, Địch Hạo liền cảm thấy khá chấn động, nhưng hiện tại một chút tin tức về gã cũng không có, cũng không thấy xuất hiện.


Thẳng đến hôm nay, lúc Lương Vận Thơ tan làm, không về tới nhà như bình thường, mà lái xe đi một hướng khác, Địch Hạo và Tần Chí nhận được tin, vội vàng tới chỗ của Lương Vận Thơ.


Vậy mà lại là khe núi lần trước đó Tống Khải dẫn họ tới, Lương Vận Thơ đi vào khe núi, liền đi vào trong hang động kia, nửa ngày cũng không thấy đi ra, Địch Hạo và Tần Chí cũng không biết bên trong có bẫy không, nhưng vẫn đi vào theo. Trước đó trong đây có một hình vẽ bát quái phong ấn, nhưng đã bị phá, nhưng hiện tại hai người vào đây, nhưng không phát hiện hình vẽ bát quái phong ấn bị phá, không biết có phải bị người xóa đi rồi.


Trong sơn động không có bẫy, lại đi vào bên trong, thì nghe thấy tiếng động khiến người ta xấu hổ, đó là tiếng của Lương Vận Thơ, Địch Hạo và Tần Chí bước nhanh qua đó, ở chỗ đài đá cách đó không xa, Lương Vận Thơ đang nằm trên đài đá, trong bộ dáng hiến tế, bị một thứ màu đen hấp thụ tinh khí.


Thứ màu đen trên người Lương Vận Thơ có lông đen, khá giống khỉ đầu chó, thuộc loài viên hầu. Địch Hạo nhìn kĩ, giật mình nói: "Quỷ dục sắc! Ngũ Thông!"


Quỷ dục sắc đứng đầu trăm quỷ, thuộc loại yêu ma quỷ quái, quỷ này tên thật là Ngũ Thông, nguồn gốc là quỷ núi, hình dáng ban đầu là con khỉ đầu chó cái, thuộc loài viên hầu, ở thời Nguyên, Minh, Thanh, chúng xuất hiện dưới danh nghĩa quỷ dâm. Ngũ Thông là loài dâm dục nhất, cho nên nó có thể biến hình thành gương mặt nó thích, hoặc thành gương mặt sẵn có, hoặc trai đẹp lúc thời đó, hoặc biến thành giao long, viên hầu, hoặc hà mô (cóc), hình dáng khác nhau, nhưng đều tà ác và cường tráng, to lớn mạnh mẽ, là dâm quỷ nguy hiểm nhất thế giới.


Ngũ Thông nghe thấy giọng nói của Địch Hạo, dừng hút linh khí, chuyển đôi mắt có ánh sáng màu đỏ, lộ ra sự ngoan độc. Nó liếm khóe môi của mình: "Ừm, lại có đồ ăn, ta còn chưa thử mùi vị của đàn ông bao giờ."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện